Sau khi Lâm thị phái nha hoàn đi hỏi thăm thì liền đưa hai nhi nữ đi găp lão phu nhân. Lão phu nhân cũng không dặn dò bên dưới chuẩn bị gì nhiều bởi vì nhi nữ gả chồng gần nên cũng thường lui tới, chỉ là nhìn thấy hai ngoại tôn nữ thì đặc biệt vui vẻ.
“Hai ngày nay mẫu thân ngủ có ngon giấc không?”
“Ngon lắm”
Lão phu nhân không thèm nhìn đến nhi nữ của mình, tay cứ giữ chặt lấy tay Ôn Hảo.
“A Hảo, chân còn đau không?”
“Ngoại tổ mẫu đừng lo, chân con đã khỏi rồi.”
“Vậy thì tốt, sau này nhất định phải cẩn thận một chút, không được trèo tường cao như vậy nữa.”
Lão phu nhân bật cười dặn dò, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt của Ôn Hảo.
A Hảo gọi ngoại tổ mẫu thật là dễ nghe. Lâm thị cảm thấy thật bất đắc dĩ.
“Mẫu thân, người định nhìn chằm chằm A Hảo đến khi con bé nở hoa luôn sao?”
Lão phu nhân liếc Lâm thị một cái.
“Đây là ngoại tôn nữ của ta, ta muốn nhìn bao lâu thì nhìn bấy lâu.”
“Trước kia mẫu thân cũng không nhìn nhi nữ như vậy mà.”
Lão phu nhân trợn mắt.
“Lúc con còn nhỏ chỉ biết chọc giận ta, làm gì ngoan ngoãn như Thuyền nhi và A Hảo.”
Nhớ lại trước kia lão tướng quân là sơn đại vương, bà ấy là áp trại phu nhân, nhi nữ thì cả ngày chạy khắp núi rừng, còn ngẫu nhiên tham gia vào một lần đánh đuổi bọn cướp.
Ngàn vạn lần không nghĩ đến chỉ một lần thời thế đổi thay, lão tướng quân trở thành Định Quốc Công, lão phu nhân trở thành Quốc công phu nhân, nhi nữ trông như một dã tiểu tử đó lại trở thành nữ nhi danh môn khuê các.
Nhưng bà ấy không biết rằng, nhà họ và những gia tộc truyền thừa trăm năm không giống nhau, quý nữ này với quý nữ khác cũng không giống nhau.
Chờ nữ nhi lớn đến tuổi xuất giá thì đột nhiên lại nhìn trúng một tân khoa tiến sĩ.
Bà và lão gia vốn định gã nhi nữ cho nhà võ tướng, nhưng nhi nữ đã quyết định gả cho tân khoa tiến sĩ đó nên cuối cùng phu thê của bà phải thuận theo nhi nữ.
Cũng may nữ tế gia cảnh bần hàn nên trong nhà cũng không có quá nhiều quy cũ, cũng không quá kềm kẹp cuộc sống tự do của nhi nữ.
Nữ tê lại có ưu điểm lớn nhất là càng lớn tuổi thì ngoại hình lại cang ưa nhìn, sinh cho bà hai ngoại tôn nữ như hoa như ngọc.
Nghĩ đến việc nữ tế và nữ nhi bao nhiêu năm nay đều nâng khay ngang mày*, lại có hai ngoạn tôn nữ vừa lòng đẹp ý, những gì mà lão phu nhân lo lắng năm xưa đã sớm tan thành mây khói.
*vợ chồng tôn trọng lẫn nhau
Tam đại đồng đường vui vẻ hoàn thuận trò chuyện cùng nhau, một lúc sau nha hoàn Phương Phỉ được Lâm thị cắt cử đi nghe ngóng đã quay lại.
“Nghe được gì rồi?”
Lâm thị vội hỏi, lão phu nhân thì không hiểu chuyện gì.
“Hỏi thăm chuyện gì thế?”
Lâm thị cười nói.
“Lúc nãy xuống xe nữ nhi nhìn thấy phủ Tĩnh Vương mở cửa lớn, thấy có một ông lão ăn mặc bình thường râu tóc bạc trắng được người trong phủ mời vào, nữ nhi tò mò thân phận của ông lão đó nên mới bảo Phương Phỉ đi hỏi thăm xem sao.”
Bình thường cửa lớn của các gia đình quyền quý sẽ không mở, thường ngày đều sẽ sử dụng cửa hông.
“Tính tình của con khi nào thì mới chịu sửa đổi.”
Lão phu nhân bắt đắc dĩ nói. Lâm thị chỉ vào Ôn Hảo cười khúc khích.
“A Hảo cũng tò mò mà.”
Đột nhiên bị mẫu thân vạch trần, Ôn Hảo sửng sốt đến quên cả mở miệng nói chuyện.
Đương nhiên lão phu nhân sẽ bênh vực Ôn Hảo.
“A Hảo còn nhỏ, đương nhiên là hiếu kỳ rồi.”
Lâm thị nghẹn lời, ánh mắt lại nhìn sang Phương Phỉ. Phương Phỉ vội nói.
“Là phủ Tĩnh Vương cố ý mời danh y đến xem bệnh cho Tĩnh Vương thế tử.”
Nhất thời Lâm thị cảm thấy đau lòng.
“Tĩnh Vương thế tử bệnh thế nào?”
“Nô tỳ nghe nói là trước đó vài ngày Tĩnh Vương thế tử đột nhiên tức ngực đau tim, vị danh y này là người am hiểu nhất về bệnh này nên phủ Tĩnh Vương phải vất vả lắm mới mời được ông ấy đến.”
Lâm thị vừa nghe đến đây liền nổi giận.
“Phủ Tĩnh Vương quá đáng thật!”
Lão phu nhân không vui liếc nhìn Lâm thị.
“Nhi tử nhà người ta bị bệnh, mời danh y đến xem bệnh cũng là bình thường, quá đáng chổ nào?”
Mẫu thân, người không biết đâu…”
Lâm thị mở miệng nói xong thì mới nhớ đến trưởng nữ cũng đang ở đây.
“Biết cái gì?”
Lâm thị là người thẳng tính, ngẫm nghĩ trưởng nữ cũng là người trầm ổn liền không nhịn được nữa.
“Mấy ngày trước phủ Tĩnh Vương phái người đến thăm dò ý của nữ nhi, muốn thay Tĩnh Vương thế tử cầu thân A Hảo.”
“Tĩnh Vương thế tử cầu thân A Hảo?”
Lão phu nhân kinh ngạc đến mức suýt chút thì làm rơi tách trà trên tay.
“Nếu là cầu thân, cũng là nên cầu thân Thuyền nhi chứ?”
Thuyền nhi là đại tỷ, còn lớn hơn A Hảo hai tuổi.
Ôn Thuyền: “…”
Lâm thị cảm thấy hít thở không thông.
“Mẫu thân, cầu thân ai thì quan trọng sao? Quan trọng là phủ Tĩnh Vương không tử tế gì, nhi tử như ma ốm thế kia còn đi cầu thân cô nương nhà người khác.”
“Là không phúc hậu”
Lão phu nhân nhanh chóng nhớ đến tướng mạo của vị Tĩnh Vương thế tử cao quý đó, ngay cả tính tình cũng nghĩ qua một lần, khó tránh có chút đáng tiếc.
“Trước đây chỉ nghe nói Tĩnh Vương thế tử thân thể có chút suy nhược, nhưng cũng không nghe nói là có bệnh tim mà.”
“Đúng thế, lúc ban đầu khi mới nghe nói thì nữ nhi cũng có chút dao động, nhưng may nhờ có A Hảo nhắc nhở, A Hảo suy nghĩ cẩn trọng thì mới biết Tĩnh Vương thế tử kia mắc bệnh tim.”
Ôn Hảo: “…”
Nàng biết chuyện này lúc nào chứ?
Tĩnh Vương thế tử có bệnh tim sao?
Nàng nhớ rằng không lâu nữa thì Tĩnh Vương thế tử có một chuyến đi xa nhà, phu thê của Tĩnh Vương mới mời danh y đến xem cho thế tử sau hành trình dài đó.
Hay là nói, danh y đó đúng là thần thông quảng đại, ngay lập tức đã chữa khỏi bệnh tim cho Tĩnh Vương thế tử?
Nếu là như vậy thì… hai mắt của Ôn Hảo sáng lên.
Ngoại tổ mẫu tức giận đến mức đau tim, có thể là do tim phổi có vấn đề tiềm tàng nào đó, nhờ danh y kia chẩn đoán cũng không có hại gì.
Ôn Hảo nghĩ như thế thì đã nghe Lâm thị nói.
“Mẫu thân, không phải thời gian trước người nói ngực khó chịu sao, đúng lúc phủ Tĩnh Vương mời danh y đến, chờ cho vị danh y kia xem cho Tĩnh Vương thế tử xong thì chúng ta cũng mời ông ấy sang đây xem qua một chút.”
Lão phu nhân lắc đầu xua tay.
“Không cần đâu, người lớn tuổi khó tránh tức ngực khó thở, ngày thường đại phu đến xem cũng không có nói gì.”
Bỗng nhin có một bàn tay trắng trẽo duỗi ra, níu lấy ống tay áo của lão phu nhân.
“Ngoại tổ mẫu, để danh y chẩn mạch cho người đi.”
Thiếu nữ ngửa đầu bễu môi y như trẻ con, hai mắt lập lánh nước lo lắng cầu xin. Lão phu nhân ngay lập tức mềm lòng mà đồng ý.
A Hảo sinh ra đã không thể nói chuyện, vốn nhạy cảm hơn những tiểu cô nương bình thường khác, vẫn là không nên khiến tiểu nha đầu này lo lắng.
Lâm thị mắng thầm trong lòng một câu mẹ ruột thật là bất công, nghĩ đến việc phủ Tĩnh Vương coi trọng danh y này nên bà tự mình đến phủ Tĩnh Vương một chuyến.
Lúc này danh y đang bắt mạch cho Tĩnh Vương thế tử.
“Thần y, Thước nhi thế nào rồi?”
“Chuyện này…”
Chu đại phu nhìn về phía Kỳ Thước trầm ngâm, Kỳ Thước cũng yên lặng nhìn ông ta.
Thấy Chu đại phu cứ chậm chạp không nói, Tĩnh Vương phi sốt ruột.
“Thần y cứ việc nói đi, ta chịu nổi mà, chẳng lẽ là…”
Không được rồi, bà ấy muốn ngất rồi!
Tĩnh Vương vội vàng đỡ lấy cơ thể lảo đảo của Tĩnh Vương phi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Thần y cẩn thận khám lại một lần xem, Thước nhi… chẳng lẽ Thước nhi không được rồi?”
Kỳ Thước khẽ ho một tiếng.
Trong lúc những người có mặt ai cũng hít thở không thông thì rốt cuộc Chu đại phu cũng lên tiếng.
“Bệnh tim của thế từ… không tính là nghiêm trọng.”
Nhưng Tĩnh Vương phi không tin.
“Nếu đã không nghiêm trọng, tại sao thần ý cứ ấp úng mãi?”
Chu đại phu liếc mắt nhìn Kỳ Thước một cái, nhìn thiếu niên ấy bày ra vẻ mặt vô tội mà yên lặng ngồi một chổ.
“Lão phu luôn xem bệnh rất cẩn thận, không bao giờ dễ dàng phán bệnh cho người khác.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.”
Tĩnh Vương phi nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại đột ngột nhắc đến chuyện khác.
“Nhưng dù sao tim có bệnh cũng là chuyện lớn, cho dù không nghiêm trọng cũng không được lơ là, xin thần y chỉ giáo về sau nên nghỉ ngơi như thế nào mới thích hợp?”
Chu đại phu vuốt râu, ung dung thong thả nói.
“Vương phi là lo lắng bệnh tim thường sẽ do lao tâm khổ tứ mà hình thành có đúng không? Lão phu đã kê đơn thuốc, sau này hãy đều đặn uống thuốc, ngoài ra phải tận lực khiến thế tử yên lòng mới được.”
“Yên lòng?”
Rất nhanh Tĩnh Vương phi đã bắt được trọng điểm.
Ý của đại phu thì bà ấy không hiểu lắm, nhưng làm yên lòng hài tử thì bà ấy có thể làm được.