Đại phu được mời đi xuống nghỉ ngơi, còn Tĩnh Vương phi thì lo lắng không yên.
“Thước nhi tuổi còn nhỏ, sao lại mắc bệnh tim chứ?”
“Mẫu thân đừng lo lắng, không phải thần y đã nói rồi sao, bệnh của nhi tử không đáng ngại.”
“Bệnh tim mà còn không đáng ngại sao?”
Tĩnh Vương phi phóng ánh mắt hình viên đạn về phía Tĩnh Vương.
“Đều là do lúc trước Vương gia đưa ra chủ ý tệ hại đó, nếu không tại sao Thước nhi phải kiềm nén đến mức phát bệnh tim chứ.”
Vẻ mặt của Tĩnh Vương oan ức vô cùng.
“Sao lại nói đến chuyện lúc trước rồi?”
“Không phải chàng nói vào kinh rồi phải cẩn thận hay sao, không phải Thước nhi bị bệnh rồi đó sao?”
Mỗi lần Tĩnh Vương phi nghĩ đến chuyện này thì lại phiền lòng.
Khi còn ở phương Bắc, Thước nhi tiên y nộ mã, tùy ý phi dương*, mười mấy tuổi đã gϊếŧ Thát Tử* thế mà về đến kinh thành lại trở thành một con ma bệnh.
*Tiên y nộ mã, tùy ý phi dương (Thành ngữ): Ăn mặc sang trọng cưỡi ngựa tốt, tiêu dao tự tại phi ngựa như bay
*Thát tử:dân tộc du mục thời Hán
Bà ấy là mẫu thân, mắt nhìn thấy thì trong lòng đau, đến nằm mơ cũng mơ đến cuộc sống khi còn ở phương Bắc.
“Phiên vương thế tử nhiều như vậy, có ai phải chịu ủy khuất như Thước nhi đâu.”
Vành mắt của Tĩnh Vương phi đỏ hoe, bà nghẹn ngào nói.
Vỗn dĩ đang ở cái tuổi thiếu niên tùy ý rực rỡ mà phải ru rú trong nhà suốt ngày, làm sao mà không phiền muộn đến sinh bệnh chứ.
“Không phải Thước nhi có chút đặc biệt sao?”
Tĩnh Vương phi cười lạnh.
“Đó chỉ là mấy lời đồn thổi vô căn cứ lúc sinh Thước nhi thôi, ở phương Bắc còn có người nhắc đến chứ còn ở kinh thành này thì có ai để ý chứ”
Tĩnh Vương cười khổ.
“Vương phi đừng gây rắc rối, cẩn thận thuyền đi vạn dậm, kể cả khi người khác không để ý thì cũng không có gì đảm bảo rằng họ sẽ kiêng kị chuyện đó.”
Ngày Tĩnh Vương phi sinh Kỳ Thước, bầu trời phía bên trên phủ Tĩnh Vương được bao phủ bởi những đám mây ngũ sắc và những tia sáng chói lọi, mãi cho đến khi hắn chào đời thì mới từ từ tan biến.
Người ở phương Bắc đều nói Tĩnh Vương thế tử được định sẵn là người phi phàm. Phụ mẫu nào nghe được như vậy mà không vui mừng, dù sao thì Tĩnh Vương chính là vị vua phương Bắc không nói hai lời nên không có gì phải kiêng kị cả.
Nhưng điều không hay đã xảy ra, An Vương tiến về kinh thành đoạt ngôi Hoàng đế, từ một chư hầu lại trở thành Hoàng đế của Đại Chu.
Mà An Vương có thể làm hoàng đế thì các vị Vương gia khác đương nhiên cũng có thể.
Thái An đế lên ngôi danh không chính ngôn không thuận cho nên vô cùng đa nghi. Đương nhiên Tĩnh Vương thì không có tâm tư này, nhưng đương kim Hoàng thượng đâu có nghĩ như thế.
“Phụ vương, mẫu phi, hai người đừng cãi nhau, bằng không nhi tử sẽ áy náy lắm.”
Thật ra Tĩnh Vương phi buồn bực trong lòng nên chỉ muốn phát tiết một chút, nghe vậy thì vội nói.
“Ta và phụ vương con chỉ cãi nhau đùa chút thôi, con đừng có phiền lòng. Nhiệm vụ chính của con bây giờ là an tâm dưỡng bệnh, mau chóng dưỡng cho cơ thể khỏe mạnh lại đó mới chính là hiếu thuận.”
“Mấy ngày trước mẫu phi nói để nhi tử đến nhà ngoại tổ, đón biểu muội vào kinh thành...”
Tĩnh Vương phi xua tay.
“Để nhị đệ con đi được rồi, suốt ngày nhị đê con chỉ biết uống rượu hưởng lạc.”
Lúc này thị nữ Trân Châu tiến vào bẩm báo.
“Lâm phu nhân đến”
Tĩnh Vương cùng Tĩnh Vương phi bốn mắt nhìn nhau.
“Vương phi mời Lâm phu nhân đến à?”
“Thϊếp không có.”
“Chẳng lẽ Ôn gia hối hận rồi?”
Tĩnh Vương theo bản năng liếc nhìn Kỳ Thước một cái. Thiếu niên cụp mắt nhìn xuống, vẻ mặt bình thản thong dong.
Tĩnh Vương hừ lạnh một tiếng, nhi tử của ông ấy là nhân tài như thế, vậy mà lại bị cự tuyệt, bây giờ thì lại hối hận rồi.
Phu thê của Tĩnh Vương cùng nghĩ đến một chuyện rồi cùng nhau tự hào.
“Ta nghĩ chắc là Ôn gia hối hận rồi, chỉ là lần này đừng mong ta sẽ ưng thuận.”
“Ý Thước nhi thế nào?”
Tĩnh Vương nhìn về phía Kỳ Thước, Kỳ Thước mỉm cười.
“Theo ý phụ vương và mẫu phi là được.”
“Vậy cự tuyệt nhé?”
Tĩnh Vương hỏi thử.
“Nếu phụ vương và mẫu phi cảm thấy không hài long, vậy thì cự tuyệt vậy.”
Nhìn nét mặt bình tĩnh của Kỳ Thước, Tĩnh Vương thật sự không nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì, không khỏi sinh ra hoài nghi đối với mấy lời Tĩnh Vương phi đã nói.
“Vương phi không phải đã nói Thước nhi động lòng với Ôn nhị tiểu thư hay sao?”
Tĩnh Vương phi lặng lẽ véo Tĩnh Vương một cái.
“Thϊếp nói Thước nhi động lòng với Ôn nhị tiểu thư lúc nào? Thước nhi là thích diện mạo xinh đẹp của Ôn nhị tiểu thư.”
Kỳ Thước: “???”
Lâm thị đợi ở phòng khách đoán chừng đã qua một tách trà thì mới gặp được Tĩnh Vương phi.
“Lâm phu nhân đợi lâu rồi.”
Lâm thị có việc cần nhờ nên nhiệt tình cười nói.
“Vương phi bận nhiều việc, là ta đã quấy rầy rồi.”
“Mời Lâm phu nhân dùng trà.”
Tĩnh Vương phi bưng tách trà lên uống một ngụm, dò hỏi.
“Không biết Lâm phu nhân đến đây là có việc gì?”
“Là như thế này, ta nghe nói phủ Tĩnh Vương có mời đến một vị danh y...”
Tĩnh Vương phi sửng sốt, bà ấy không đoán ra được trường hợp thế này. Ôn gia không phải đến để nhắc chuyện cầu thân?
Thấy Tĩnh Vương phi không nói gì, vẻ mặt Lâm thị trầm ngâm. Chẳng lẽ phủ Tĩnh Vương lại nhỏ mọn đến như vậy, bởi vì chuyện cự tuyệt cầu thân mà muốn độc chiếm vị danh y đó một mình sao?
Sau mấy giây ngắn ngủi xấu hổ thì Tĩnh Vương phi cũng hoàn hồn.
“Đúng là có chuyện như vậy.”
Tuy nói rằng việc mời danh y đến cũng không phải là chuyện mất mặt gì, nhưng người hầu trong phủ rất kín tiếng, làm sao Lâm phu nhân biết được chuyện này?
Lâm phu nhân nhìn thấy Tĩnh Vương phi dường như không sẵn lòng đồng ý thì đánh liều một phen.
“Vương phi, thật không dám giấu giếm, hôm nay ta đến là muốn cầu xin người một chuyện.”
“Mời Lâm phu nhân chỉ giáo.”
Lâm thị lau khóe mắt.
“Sau khi phụ thân của ta qua đời thì mẫu thân luôn không được vui, gần đây thường xuyên than rằng ngực đau buốt. Ta nghe nói phủ Tĩnh Vương mời danh y đến nên đặc biệt đến đây cầu xin danh y đến xem qua cho mẫu thân ta.”
Tĩnh Vương phi cảm thấy hơi thất vọng, thì ra Lâm phu nhân tìm đến cửa là vì chuyện này.
Tuy rằng bà ấy cảm thấy khó chịu nhưng cũng không muốn làm người khác khó xử.
“Trân Châu, ngươi đi mời thần y đến đây, để ông ấy đi cùng Lâm phu nhân một chuyến.”
“Đa tạ Vương phi.”
Lâm thị cúi đầu trước mặt Tĩnh Vương phi hành lễ, cảm thấy bà ấy thật tốt bụng và dễ gần. Sự bất mãn đối với việc phủ Tĩnh Vương muốn cưới nhi nữ của mình cho hài tử đau ốm của họ cũng đã biến mất.
Không bao lâu thì Chu đại phu xách theo hòm thuốc cùng thị nữ Trân Châu tiến đến, đi cùng Lâm thị đến phủ Tướng quân một chuyến.
Sau khi Lâm thị rời đi, ngay lập tức Tĩnh Vương phi đen mặt, lệnh cho quản gia đi tra rõ moij chuyện. Quản gia nhanh chóng đi tra rõ ngọn ngành, sau đó tiến lên bẩm báo.
“Là người gác cổng nói ra.”
“Lão Vương gác cổng nhiều năm nay làm việc rất ổn thỏa, sao hôm nay lại phạm phải sai lầm này?”
Quản gia lộ ra vẻ mặt khó xử. Tĩnh Vương phi thấy thế thì nhíu mày.
“Có chuyện gì mau nói đi.”
“Lão Vương nói… chuyện này là do thế tử phân phó.”
Tĩnh Vương phi kinh ngạc, nhấc chân đi đến nơi ở của Kỳ Thước.
“Mẫu phi, sao người lại đến đây?”
Tĩnh Vương phi liếc nhìn thế tử mấy lần, trông thấy sắc mặt hắn cũng không tệ lắm thì lúc này mới nói.
“Lâm phu nhân đến cửa, vốn dĩ là muốn mời thần y sang xem bệnh cho mẫu thân của bà ấy.”
“Hóa ra là vì chuyện này.”
Kỳ Thước bày ra nét mặt bất đắc dĩ nói.
“Thước nhi, vì sao con lại phân phó cho lão Vương tùy tiện để người ngoài đến mời thần y?”
Đôi môi mỏng của Kỳ Thước mấp máy, hắn trầm mặc giây lát rồi nói.
“Lần trước nhi từ ‘sinh bệnh’ đã là chuyện của tám năm trước, thỉnh thoảng chúng ta cũng nên nhắc nhở thế nhân. Cho nên nhi tử mới phân phó lão Vương, nếu như có ai hỏi thì cũng không cần giấu.”
Tĩnh Vương phi thở dài, nghi vấn đã biến mất nhưng chỉ còn lại toàn là đau lòng, bà ấy nhịn không được nói thầm.
“Lâm phu nhân cũng quá tọc mạch rồi, còn cử người điều tra xem thần y đến phủ chúng ta làm gì.”
“Đúng vậy.”
Kỳ Thước mỉm cười.
Bên phía phủ Tướng quân, Chu đại phu cẩn thận bắt mạch cho lão phu nhân, thật sự đã phát hiện ra vấn đề khiến Lâm thị lo sợ không thôi.
“Mẫu thân của ta bị bệnh tim rất nghiêm trọng sao?”
“Bệnh này là do đờm cứng và máu huyết đông cứng gây ra, nếu không kịp thời khơi thông mạch máu thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Kim Hương Hoàn mà lão phu điều chế có tác dụng rất tốt để điều trị bệnh này, từ sáng đến tối phải uống ba viên…”
Chu đại phu cẩn trọng dặn dò.
Ôn Hảo ngồi một bên yên lặng lắng nghe Chu đại phu nói, may thay là đã kịp phát hiện ra bệnh tình của ngoại tổ mẫu nhưng nghi ngờ trong lòng nàng càng sâu sắc hơn.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà một thần y đã ở ẩn nhiều năm lại đột nhiên xuất hiện ở Tĩnh Vương phủ, đã thế còn đồng ý đến phủ Tướng quân một chuyến?
Trong lòng nàng chậm rãi hiện lên một cái tên.