Thời điểm này Ôn Như Quy đã đi thượng triều rồi, Ôn Như Sinh tìm không thấy nên tìm hạ nhân hỏi thăm nha môn ở đâu, ông ta chạy đến đó chờ.
Lúc Ôn Như Quy quay về nha môn thì nghe thuộc hạ bẩm báo lại là có tộc huynh đến tìm. Ôn Như Quy là người rất sĩ diện, chưa bao giờ coi trọng Ôn Như Sinh nhưng lại coi trọng danh tiếng ở quê nhà, không muốn bị người ta ghét bỏ chỉ vì gia cảnh nhà ông ta nghèo khó.
“Bát ca đến tìm đệ có chuyện gì sao?”
Ôn Như Quy ôn hòa hỏi. Ôn Như Sinh lắm lét quét mắt từ phải sang trái, rất muốn nói nhưng lại thôi, điều này khiến Ôn Như Quy nhíu mày.
Nhìn thấy sắc mặt của đường huynh trắng bệch dường như không muốn nói chuyện nay trước mặt người ngoài, chắc là sự tình không nhỏ. Ôn Như Quy lập tức cho thuộc hạ lui xuống hết, nhỏ giọng nói.
“Bây giờ không có ai cả, bát ca có việc gì cứ nói.”
Ôn Như Sinh vẫn quét mắt về phía cửa, không yên tâm nói.
“Sẽ không có ai nghe thấy chứ?”
“Bát ca yên tâm đi, không ai nghe thấy đâu.”
Lúc này Ôn Như Sinh mới yên lòng, ông ta hạ thấp giọng.
“Thập đệ, tiểu nhi nữ của đệ là yêu quái!”
“Cái gì?”
“Ta nói… tiểu nhi nữ của đệ là yêu quái ăn thịt người!”
Ôn Như Quy xác định là bản thân mình không nghe lầm, sắc mặt nhất thời tối sầm.
“Bát ca, có phải huynh chưa tỉnh ngủ không?”
“Tối qua ta không hề ngủ”
Nhìn thấy Ôn Như Quy không tin lời mình nói, Ôn Như Sinh lập tức trở nên kích động, khoa tay múa chân.
“Là ta tận mắt nhìn thấy, tiểu nhi nữ của đệ ăn một ngón tay, chính là tay người!”
Sắc mặt Ôn Như Quy càng lúc càng kém hơn.
“Nếu bát ca thấy không khỏe thì đệ sẽ sai người đưa bát ca đến khám đại phu, nhưng lời thì không thể nói bậy được.”
Ôn Như Sinh lập tức đứng thẳng dậy dậm chân, gấp gáp đến độ đỏ cả mặt.
“Thập đệ, ta không có lừa đệ, tối qua là ta ở hoa viên đã nhìn thấy.”
“Nữa đêm nữa hôm bát ca đến hoa viên làm gì?”
Ngữ khí của Ôn Như Quy lãnh đạm, tất nhiên chính lý do hoang đường này của Ôn Như Sinh khiến ông ta rất bực bội.
“Đêm qua sau khi uống rượu về thì ta đến phòng thăm Phong nhi, lại nhìn thấy trong phòng có một bóng đen vụt qua. Nhưng khi xông vào phòng thì không có ai nên ta mới lo lắng đi tìm, kết quả tìm đến hoa viên, nhìn thấy tiểu nhi nử của đệ đang ăn ngón tay người…”
Ôn Như Quy không nhịn được nữa, đập bàn cái rầm.
“Bát ca, rõ ràng huynh uống say mờ mắt, bây giờ vẫn còn nói mấy lời say rượu đó sao.”
“Thập đệ, sao đệ không tin ta?”
Ôn Như Sinh gấp đến độ sắp khóc rồi.
Ông ta không dám đối đầu với yêu quái, nhưng thập đệ là phụ thân của yêu quái mà, có thể hàng phục được yêu nữ đó.
“Huynh kêu đệ tin cái gì? Tin việc đường đường nhi nữ thị lang là yêu quái ăn thịt người sao?”
Nét mặt Ôn Như Quy tái xanh, bất chấp cả viêc giữ gìn hình tượng ôn hòa nhã nhặn.
Đừng nói đến chuyện này quá mức hoang đường, cho dù là thật đi nữa cũng không khiến người khác tin được.
Lúc này Ôn Như Quy nhìn thấy tộc huynh thì chỉ thấy phiền. Suy cho cùng ông ta ở một nơi xa xôi hẻo lánh hơn nữa đời người lại học được thói xấu của mấy nữ nhân ngu dốt mà tin thần tin quỷ.
Việc này quả thực không liên quan gì đến Ôn Như Quy, nhưng ông ta không thể chịu được việc này đổ lên đầu mình.
“Ta thề ta không hề hoa mắt, bằng không cứ để thiên lôi đánh chết ta đi.”
Thấy ông ta thế mà lại thề độc, tuy rằng Ôn Như Quy tức giận những vẫn có chút nghi ngờ, nhàn nhạt nói.
“Vừa lúc việc ở nha môn không nhiều lắm, đệ với bát ca về phủ xem sao.”
Ôn Như Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Hai người hồi phủ, vừa mới xuống khỏi xe ngựa đã nhìn thấy một thanh niên cũng với một người hầu từ trong phủ đi ra. Thanh niên đó nhìn thấy hai người họ thì lập tức chấp tay hành lễ.
“Phụ thân, thập thúc.”
Ôn Như Quy nhíu mày liếc Ôn Như Sinh một cái, vẻ mặt Ôn Như Sinh đột nhiên khϊếp sợ, chỉ tay vào người thanh niên.
“Phong nhi, con… con không sao chứ?”
Ôn Phong lộ ra vẻ mặt hổ thẹn.
“Nhi tử đêm qua không về, khiến phụ thân lo lắng rồi.”
“Con đã đi đâu?”
Ôn Như Sinh nôn nóng, hoàn toàn quên mất đây là đang ở cửa lớn, lớn tiếng quát.
“Nhi tử…”
Ôn Như Quy nhàn nhạt lên tiếng, ngắt lời của Ôn Phong.
“Bát ca, huynh muốn hỏi Phong nhi chuyện gì thì vào phủ rồi nói, bên phía nha môn không thể không có người, đệ đi trước đây.”
“Thập đệ, thập đệ…”
Nhìn thấy Ôn Như Quy bước lên xe ngựa mà không hề quay đầu, Ôn Phong nghi hoặc hỏi.
“Phụ thân, thập thúc làm sao vậy?”
Ở trong ấn tượng của hắn thì thập thúc là một người rất ôn hòa.
“Tối qua rốt cuộc con đã đi đâu?”
Ôn Như Sinh nổi giận. Ôn Phong thấy vậy thì vội kéo ông ta vào bên trong.
“Phụ thân, chúng ta vào trong rồi nói.”
Phụ tử hai người đi vào trong nhưng chưa đi được mấy bước thì đã gặp được Lâm thị và hai nhi nữ đang đi đến.
Ôn Như Sinh đột ngột dừng lại, tầm mắt không khống chế được mà dừng trên mặt Ôn Hảo, Ôn Hảo cong môi cười khiến Ôn Như Sinh run rẩy, cuống quít thu hồi tầm mắt.
“Bát ca và Phong nhi mới đi ra ngoài à”
Lâm thị cười chào hỏi, bà là một người đơn giản nên bà xem đây là tộc huynh của phu quân, cho dù là phú quý hay bần hàn cũng đều chiêu đãi thật tốt, không thể khiến người ta tủi thân được.
Ôn Như Sinh vẫn không nhịn được mà nhìn về phía Ôn Hảo, nhưng ông ta không dám nhìn thẳng, thế là lọt vào mắt Lâm thị lại là ông ta đang nháy mắt.
Lâm thị lộ ra vẻ mặt quan tâm.
“Hai mắt của bát ca cứ nháy liên tục vậy, bát ca có cần để đại phu xem qua không?”
“Không cần, không cần”
Ôn Như Sinh vội vàng từ chối, sau đó ngay lập tức cùng nhi tử trốn về trong viện.
“Phụ thân, sao hôm nay người lạ vậy, có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Ôn Như Sinh đen như đáy nồi.
“Tại sao đêm qua con không về?”
“Nhi tử đi uống rượu cùng bằng hữu nhưng không cẩn thận nên uống say quá, nhi tử ở lại chổ bằng hữu một đêm.”
“Vậy tại sao không bảo hạ nhân quay về báo tin?”
Ôn Phong liếc nhìn thần sắc khẩn trương của tên hạ nhân bên cạnh.
“Thính Phong ở lại chăm sóc nhi tử, nếu không sẽ phải làm phiền đến hạ nhân của bằng hữu, ngại lắm.”
“Phong nhi, con cũng nên ít kết giao với mấy tên hổ bằng cẩu hữu đi*”
*Hổ bằng cẩu hữu: Bạn bè xấu
“Là công tử của phủ thượng thư.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chỉ là tối hôm qua…”
“Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì…”
Ôn Như Sinh nuốt lại lời muốn nói, chẳng lẽ là ông ta thực sự hoa mắt?
Trên một chiếc xe ngựa xa hoa, Lâm thị cầm một chiếc hộp gỗ, bà kéo mở hộp ra, đó là một chiếc hộp hai ngăn chứa đầy mứt hoa quả, sau đó đưa cho hai nhi nữ ăn.
Ôn Thuyền dở khóc dở cười.
“Mẫu thân, không ăn được, một khắc nữa là đến nhà của ngoại tổ mẫu rồi.”
“Đến đó rồi thì không được ăn nữa.”
Lâm thị tiện tay cho một viên mứt táo vào trong miệng.
“Đại phu nói ngoại tổ mẫu của các con lớn tuổi rồi, không được ăn nhiều đồ ngọt, con muốn để ngoại tổ mẫu con không quản được miệng à…”
Nghe mẫu thân cứ liên tục nhắc đến ngoại tổ mẫu, Ôn Hảo và Ôn Thuyền liếc nhìn nhau, tâm trạng trở nên phức tạp.
Những ngày tháng bình yên vô tư như vậy sẽ sớm bị phá tan, Ôn Hảo ăn đến viên mứt mơ thứ ba thì xe ngựa đã dừng trước cửa phủ tướng quân.
Ba mẹ con bước xuống xe ngựa, Ôn Hảo và Ôn Thuyền ôm lấy cánh tay hai bên trái phải của Lâm thị, bước vào phủ tướng quân.
Lâm thị đột nhiên dừng bước chân, biểu tình hiếm lạ chỉ về hướng phủ Tĩnh Vương.
“Không biết phủ Tĩnh Vương có khách quý gì mà hôm nay lại mở cửa lớn.”
Ôn Hảo nhìn theo hướng tay của Lâm thị, trong lòng nổi lên nghi ngờ.
Kiếp trước khi mẫu thân đưa nàng và đại tỷ về nhà ngoại tổ mẫu cũng đâu có gặp được lúc phủ Tĩnh Vương có khách quý.
Chuyện của mẫu thân và ngoại tổ mẫu đã gần ngay trước mắt, trong khoảng thời gian này bất kỳ chuyện gì phát sinh nàng đều lật lại ký ức một lần.
“Phương Phỉ, đi hỏi thăm xem là khách quý nào đến thăm phủ Tĩnh Vương.”
Nghe Lâm thị phân phó, Ôn Thuyền hơi bễu môi.
“Mẫu thân, cần gì phải hỏi thăm.”
Cái tính tò mò chuyện bát quái này của mẫu thân chẳng lẽ không thể sửa được sao?
“Hỏi thăm một chút cũng không mất bao lâu, đỡ phải ngày đêm tò mò.”
Ôn Thuyền bất đắc dĩ liếc nhìn Ôn Hảo, Ôn Hảo mỉm cuời.
“Muội cũng có chút tò mò.”
Ôn Thuyền: “…”