Sắc trời đã tối, trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời, lặng lẽ ngắm nhìn nhân gian.
Một cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa Ôn phủ, từ trên xe có một người nam nhân trung niên bước xuống.
Nam nhân đó đi đường có chút loạng choạng, khi đến bên cửa rồi đập mạnh vào cửa.
Người canh cửa bước ra mở cửa, nhìn thấy nam nhân đó thì tươi cười.
“Bát lão gia đã quay lại rồi.”
Ông ta say rượu ợ lên, xua tay rồi bước vào trong.
Người canh cửa ở phía sau bễu môi lộ ra vẻ khinh thường mà trước đó đã giấu đi.
Kẻ đến cửa hưởng gió thu* còn tưởng chính mình là chủ nhân của Ôn phủ.
*Hưởng gió thu nghĩa bóng là làm tiền, moi tiền
Nam nhân trung niên bị người gác cửa chửi thầm kia chính là tộc huynh của Ôn Như Quy, Ôn Như Sinh, theo thứ tự trong tộc thì ông ta xếp thứ tám.
Ôn gia thôn ở một nơi xa xôi, hơn nữa cái thôn đều mang họ Ôn, mà Ôn Như Quy là người đầu tiên của Ôn gia thôn vượt qua kỳ thi tiến sĩ trong hơn mấy thập kỷ qua.
Có thể nghĩ đến Ôn Như Quy đã mang lại biết bao nhiêu vinh quang cho gia tộc. Cũng chính vì lý do này mà Ôn gia thôn có văn hóa đọc sách mạnh mẽ hơn so với các thôn làng khác.
Có nhà ai mà không muốn được là một Ôn Như Quy thứ hai đâu?
Tuy nhiên trời sinh có được sách để đọc là rất hiếm hoi, thế nên Ôn Như Sinh đến kinh thành cũng chỉ vì muốn con trai ông ta có được sách tốt để đọc.
Con thứ của Ôn Như Sinh là Ôn Phong, vào kỳ thi hương năm ngoái hắn cũng có tên trong danh sách cử nhân, đầu xuân đã vội vàng chạy đến kinh thành để chuẩn bị tham gia thi hội.
Ôn Như Sinh đưa nhi tử đến kinh thành thì đương nhiên phải đến nhờ cậy tộc đệ là Ôn Như Quy.
Đối với sự xuất hiện của tộc huynh và điệt nhi đương nhiên Ôn Như Quy rất vui mừng, chiêu đãi rượu thịt ngon lành, cũng cho không ít ngân lượng.
Nhìn thấy đại trạch tráng lệ của tộc đệ, nô bộc nhiều không đếm xuể, Ôn Như Sinh đỏ mắt ghen tị nên càng đặt nhiều kỳ vọng vào nhi tử.
Đường đệ thăng chức nhanh cũng là do thi đỗ tiến sĩ, chờ cho nhi tử của ông ta cũng đỗ tiến sĩ thì ông ta cũng có thể sống sung sướиɠ như đường đệ rồi.
Kỳ thi mùa xuân sắp đến, mắt nhìn thấy nhi tử tìm đến kết giao với đồng khoa tứ xứ để xin chỉ giáo, Ôn Như Sinh liền nhịn không được mà chạy khắp nơi.
Càng đi thì càng phát hiện ra kinh thành này chổ nào cũng tốt, rượu uống cả tháng cũng không có loại nào giống nhau.
Mấy ngày nữa là nhi tử phải bước vào trường thi. Ôn Như Sinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng treo trên bầu trời, chân bước đến phòng của Ôn Phong.
Căn phòng yên ắng, xuyên qua cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ cách bài trí trong phòng.
“Còn chưa về nữa”
Ôn Như Sinh nói thầm một câu, trên mặt thoáng qua chút thất vọng.
Ông ta vốn muốn đến khuyên nhi tử khi kết giao với đồng khoa thì nên bớt uống rượu lại ăn nhiều thức ăn hơn một chút.
Ôn Như Sinh xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên từ khóe mắt nhìn thấy một cái bóng đen lướt nhanh qua. Lông tơ cả người ông ta dựng hết cả lên, gắt gao nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xem thử.
Cái bóng đen đó vụt nhanh qua cửa sổ. Nói một cách khác là đang ở trong phòng của nhi tử ông ta.
Chẳng lẽ nhi tử đang ở bên trong sao?
Vậy thì cũng không đúng, Ôn phủ cũng không sợ lãng phí dầu thấp đèn, khi đi ngủ vẫn để một ngọn đèn nhỏ để có thể giúp ích cho việc nữa đêm tỉnh giấc, nhưng bây giờ trong phòng tối om có nghĩa là nhi tử của ông ta chưa về.
Ôn Như Sinh từng bước đi lại gần cửa sổ, có lẽ là do say rượu nên mặc dù trong lòng ông ta sợ hãi nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà ông ta lại dán mắt vào cửa sổ nhìn vào trong.
Không nhìn rõ gì cả, có lẽ là hoa mắt thôi. Ôn Như Sinh bất giác thở ra nhưng vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi liền nghe trong phòng có âm thanh lớn vang lên, giống như có vật nặng rơi xuống đất.
Trong nháy mắt đầu óc ông ta trống rỗng, lập tức đẩy cửa vọt vào trong, tay chân luống cuống thấp nến sau đó đi vòng quanh căn phòng, cắm nến vào chân nến.
Không có người, mà cũng không có vật gì rơi trên đất cả.
Thật là tà môn mà!
Ôn Như Sinh rùng mình một cái, cảm giác say rượu cũng không còn chỉ còn lại cảm giác không rét mà run.
Nhi tử sẽ không bị kẻ xấu ám hại chứ?
Không được, ông ta phải đi tìm nhi tử!
Phụ tử Ôn Như Sinh vừa mới đến đây, cho rằng Ôn Phong cần một nơi yên tĩnh để đọc sách, nên Ôn Như Quy đặc biệt sai người chuẩn bị cho Ôn Phong một ngoại viện ở chổ giao nhau giữa sân ngoài và sân trong. Từ nguyệt lượng môn bước ra thì chính là hoa viên.
Ôn Như Sinh bước mấy bước thì đã bước vào hoa viên.
Hoa viên tĩnh mịch, xung quanh là bóng cây ngọn cỏ thưa thớt, trong đêm tối rất dễ lạc đường.
Ôn Như Sinh bước ngang qua một khóm hoa Mộc Lan, rồi đột nhiên lại dừng bước chân. Ở gốc cây phía trước mặt có một cái bóng trắng đang đung đưa.
Ôn Như Sinh dùng tốc độ cực nhanh trốn ra sau một bụi cây, phản ứng lúc này hoàn toàn khác với phản ứng của một người say rượu.
Ông ta không dám thở mạnh, cần thận thăm dò, cái bóng trắng kia vẫn còn đang đung đưa.
Ôn Như Sinh dụi hai mắt, nương theo ánh trăng cố gắng nhìn cho thật kỹ.
Là một thiếu nữ mặc y phục trắng.
Thiếu nữ đó ngồi vắt vẻo trên cây, hai chân đung đưa một cách nhàn nhã và đang ăn thứ gì đó.
Đó là…
Ôn Như Sinh bỗng dưng mở to hai mắt ra nhìn.
Đó là…là nhị tiểu thư!
Ôn Như Sinh đã ở Ôn Phủ hơn một tháng rồi, chắc chắn tuyệt đối không thể nhìn sai.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, thiếu nữ vui vẻ ngồi trên cây ăn thứ gì đó, nhìn qua là một khung cảnh rất đẹp, nhưng trong mắt của Ôn Như Sinh chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Làm gì có tiểu thư khuê các nào đêm hôm khuya khoắt lại ngồi vắt vẻo trên cây ăn đồ ăn như thế chứ!
Ông ta nói nhị tiểu thư này đột nhiên mở miệng nói chuyện đã là chuyện quái lạ, chẳng lẻ nhị tiểu thư là bị tà khí ám vào người hay sao?
Có tiếng sột soạt truyền đến, Ôn Như Sinh hốt hoảng vội vàng né tránh.
Là một tỳ nữ mặc y phục màu xanh lục đi đến, ngữa đầu gọi thiếu nữ trên cây.
“Tiểu thư, ngắm trăng đủ rồi, người nên về thôi.”
Hức…Ôn Như Sinh vô ý hít sâu một hơi, vội vàng dùng hai tay che miệng lại, một suy đoán đáng tin xuất hiện trong đầu ông ta.
Nhị tiểu thư là đang hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt!
“Đi thôi.”
Trong màn đêm tĩnh mịch, giọng nói của thiếu nữ áo trắng tựa như lúc ẩn lúc hiện. Chủ tớ hai người họ đang bước về phía Ôn Như Sinh ẩn nấp, càng lúc càng đến gần.
Ôn Như Sinh thở cũng không dám thở, hai mắt trừng to. Nhìn thấy hai người họ đã đến gần thì tỳ nữ đột nhiên dừng lại.
“Tiểu thư đợi đã, khóe miệng của tiểu thư dính đồ ăn kìa.”
Thiếu nữ mặc y phục trắng cắn một ngụm đồ ăn lớn, cười khanh khách xua tay.
“Không sao đâu, dù sao đang là ban đêm cũng không ai nhìn thấy, về phòng rửa sạch là được.”
Chờ cho chủ tớ hai người đi xa rồi, Ôn Như Sinh mới lảo đảo đứng dậy, mặt cắt không còn hột máu.
Thứ nhị tiểu thư vừa mới ăn… là… là ngòn tay người!
Ôn Như Sinh rất muốn hét lên, nhưng lại phát hiện ra bản thân mình sợ đến mức không thể phát ra một âm thanh nào. Sức lực toàn thân ông ta như bị rút cạn, đến cả hô hấp cũng phải cố hết sức mới có thể hít thở.
Mặt trăng trên trời đã trốn vào mấy tầng mây, bóng đêm dầy đặc càng bao phủ khắp cả không gian.
Không biết đã qua bao lâu, Ôn Như Sinh mới run lẩy bẩy mà bò dậy, thất tha thất thểu chạy về phòng mình.
Thật là đáng sợ, nhị tiểu thư thế mà lại là yêu quái ăn thịt người!
Ôn Như Sinh trùm chăn kín người, toàn thân run rẩy, một lúc sau thì bất chợt nghĩ đến một việc. Nhi tử của ông ta đâu?
Chẳng lẽ nhi tử của ông ta đã bị nhị tiểu thư gϊếŧ rồi?
Ông ta nghĩ đến bóng đen cùng âm thanh cổ quái trong phòng Ôn Phong thì lập tức gào khóc.
Bên ngoài nổi gió, bụi chuối bên ngoài cửa sổ đong đưa tán lá, nhẹ nhàng cọ lên cửa sổ.
Ôn Như Sinh giống như con chim sợ cành cong, không dám nhắm mắt lại. Ông ta ôm đầu thức trắng cả đêm, cho đến hứng đông thì lập tức bò dậy vọt đến phòng của nhi tử.
Trong phòng trống rỗng, nhi tử cùng với người hầu mà Ôn phủ sắp xếp đều không thấy đâu.
“Con à!”
Ôn Như Sinh vỗ vỗ khung cửa, khóc rống lên.
“Bát lão gia làm sao vậy?”
Giọng nói ngờ vực của một nữ nhân lớn tuổi vang lên.
Ôn Như Sinh nhìn sang thì thấy đó là lão bà phụ trách việc quét tước, mở miệng nói.
“Nhị tiểu thư của các ngươi…”
“Là yêu quái”
Ba chữ này ông ta rất muốn nói ra nhưng lại cố gắng nuốt xuống. Không được để nhị tiểu thư biết ông ta đã nhìn thấy, bằng không nàng ấy sẽ ăn thịt luôn ông ta.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Ôn Như Sinh xoay tới xoay lui vài vòng rồi cất bước chạy đi.
Ông ta muốn nói chuyện này cho đường đệ!
Nhìn dáng vẻ hấp tấp chạy đi của Ôn Như Sinh, lão bà đang quét lá bĩu môi.
Thật là kẻ nghèo hèn không có quy củ.