Mọi người nghe thấy đều như lọt vào trong sương mù, câu hỏi này vòng vo không thể nghe rõ.
Trong viện có giáo viên toán tiểu học, không nhịn được mở miệng nói: “Tằng xưởng trưởng, ông có thể lặp lại một lần nữa không? Tôi còn chưa nghe rõ nữa.”
Hắn mới vừa nói xong Ninh Yên liền nhấc tay: “Đề này tôi cũng biết làm, là 35.5 đồng.”
Giáo viên dạy toán nhìn Ninh Yên một cách khϊếp sợ, nhanh như vậy đã tính ra rồi? rốt cuộc có đúng hay không? Ngay cả đề bài hắn còng chưa nghe rõ, càng không thể tính ra được đáp án.
Hồ Thẩm không quen nhìn thấy Ninh Yên nổi bật hơn, lạnh lùng mở miệng: “Đáp án cái gì, rõ ràng là nói bừa một cái. Tằng xưởng trưởng, ông đừng nghe con nhóc này khoác lác, nó chỉ có miệng là giỏi.”
Thần sắc Tằng Chí Cương lập tức trở nên phức tạp: “Đáp án đúng.”
“Cái gì?” tất cả mọi người đều sợ ngây người, trời ơi, Ninh gia thật sự xuất hiện một thiên tài.
Tằng Chí Cương cảm giác có chút lẫn lộn: “Không phải cô là học sinh trung học sao?”
Ninh Yên đắc ý hất hất cằm lên: “Thiên tài trên đời phàm nhân không thể hiểu.”
Tằng Chí Cương bị chọc cười: “Ha ha ha, cô quả thật thông tuệ hơn người.”
Người của Vu gia bỏ lỡ một viên minh châu lộng lẫy, lại đem phượng hoàng đổi lấy gà rừng, chỉ có thể trách ánh mắt của người Vu gia không tốt.
Kim Linh đi tới, giữ chặt lấy tay của Ninh Yên, mặt đầy vẻ tươi cười: “Cô gái nhỏ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Ninh Yên đã nhìn thấy cô từ sớm, cũng đoán được ý đồ đến đây của bọn họ, cười ngọt ngào: “Xin mời vào trong ngồi, mẹ, ngươi sai tiểu tam đi nấu nước châm trà, tiểu nhị tiểu tứ lại đây cùng chị chiêu đãi khách đi.”
Ánh mắt Dương Liễu sáng lên, lòng tràn đầy vui mừng, cô gọi bà là mẹ, bước chân của bà cũng trở nên lâng lâng.
“Vâng.” Ninh Hâm ngoan ngoãn nhất, lộc cộc chạy đến bên người cô.
Tằng xưởng trưởng nhìn thấy, suy nghĩ gì đó.
Nhìn thấy vợ chồng Tằng xưởng trưởng đi vào nhà của Ninh gia, mọi người tò mò không thôi, nhưng lại không dám đi vào theo, nhóm chủ nợ lại càng không dám nghĩ đến.
Tất cả đều kinh sợ.
Hai vợ chồng Tằng xưởng trưởng im lặng đánh giá ngôi nhà, thật sự là một chỗ rất nhỏ hẹp, còn không lớn bằng nhà bếp của bọn họ, nhưng dọn dẹp khá sạch sẽ.
Ninh Yên chiêu đãi khách đến tự nhiên hào phóng, không có một chút sợ hãi nào.
So sánh ra thì những người khác của Ninh gia đều có vẻ căng thẳng câu nệ.
Tằng Chí Cường thật sự rất thưởng thức Ninh Yên, ở trước mặt hắn còn có thể bình tĩnh như thế thật sự không có nhiều người lắm.
“Cô gái trẻ, cảm ơn cô đã cứu Hổ Tử nhà tôi, một phần ân tình này tôi nhớ kỹ, sau này gặp phải chuyện gì cứ việc tới tìm tôi.”
Vốn là muốn đưa đến một phần lễ cảm ơn thì việc này coi như xong, sau này hai nhà sẽ không còn lui tới qua lại nữa, dù sao thì bối cảnh Ninh gia cũng có chút phiền toái, nhưng Ninh Yên thông minh lanh lợi cùng với cách làm việc làm cho hắn muốn sửa lại chủ ý.
Cô tuyệt đối là một bảo bối.
Ninh Yên đưa nước uống lên, nghe thấy vậy hơi mỉm cười nói: “Được.”
Cô không quyền không thế, tình huống Ninh gia lại như vậy, mở đầu quá thảm, muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình, cô cần phải có một điểm tựa.
Trước mắt chính là một cánh cửa đột phá cực tốt.
Dương Liễu cau mày nói: “Tiểu Yến đừng nói bậy, chúng ta cứu người không cần báo đáp gì cả, Tăng xưởng trưởng, con bé còn nhỏ, chưa trưởng thành, ông đừng trách nó.”
Ninh Yên lắc đầu, nếu như trong tình huống này Ninh gia không kết giao, không phải là bọn họ đang chờ chết sao?
Hơn nữa nhiệm vụ giải cứu Ninh Hãn Hải rất khó khăn, không có quan hệ thì không thể thực hiện được.
Kim Lăng rất thích sự thật thà và giản dị của Dương Liễu, cô nắm lấy tay Dương Liễu nói chuyện, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Những người kiểu như Dương Liễu mới là kiểu người phổ biến, còn Ninh Yên lại là kiểu người rất kỳ quặc hiếm thấy, có vẻ cô không phù hợp lắm với giá trị quan của thời đại này.
Tăng Chí Cương cảm thấy hai mẹ con này rất thú vị, mẹ yếu đuối con gái lại mạnh mẽ, hai người trái ngược nhau, Ninh Yên vậy mà lại là người đưa ra quyết định ở trong gia đình.