“Phụt.” có người không nhịn được cười.
Khóe miệng chủ nợ co giật, người kỳ tài như vậy thật sự không trị nổi: “Cô nói sai rồi phải không? Cô là nữ a.”
Ninh Yến rất biết tiếp thu: “Vậy đổi lại một chút, một nhà có nữ trăm nhà cầu.”
“Nhà cô nghèo, điều kiện không tốt…” Trong lòng chủ nợ buồn bực, ngoài miệng thì chanh chua.
Nhưng Ninh Yên sẽ để ý mấy cái đó sao? Thế giới này cô chỉ để ý tới một người.
“Chớ khinh thiếu niên nghèo, thiên tài giống như tôi thế này nhất định phải phát quang rực rỡ, làm cho toàn thế giới đều nhìn thấy tôi, đến tranh giành tôi.”
Cô không phải là người kênh kiệu, cũng biết rõ cây to đón gió, nhưng vì các kế hoạch sau này cô cần phải làm như vậy.
Cô không có lựa chọn nào khác.
Ta nhổ vào, thật sự dám nghĩ vậy sao, mọi người đều sợ đến ngây người.
Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên: “Có chí khí.”
Mọi người nhìn theo nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy có một đôi nam nữ đang sóng vai đứng đó, cũng không biết là tới từ lúc nào.
Người đàn ông tuổi ngoài 50, trên người có một loại sát khí cường hãn ẩn hiện, diện mạo khí thế khác người, hẳn là xuất thân quân nhân, từng đánh giặc tắm máu.
Người phụ nữ thì tương đối trẻ tuổi, diện mạo rất xinh đẹp.
Ánh mắt Ninh Yên sáng lên, cơ hội cô đang chờ đợi cuối cùng đã tới.
Một bà lão tò mò hỏi: “Các người là ai?”
Người đàn ông hào sảng giới thiệu: “Tôi là trưởng xưởng của xưởng máy móc Quang Minh, tên là Tằng Chí Cương.”
Mọi người hít hà một hơi, xưởng máy móc Quang Minh là nhà máy lớn mấy ngàn người, nổi danh lừng lẫy, vô số người mong muốn được tiến vào đơn vị đó.
Nếu nhà ai có người đi làm ở trong đó thì toàn bộ ngõ nhỏ đều cảm thấy hâm mộ ghen tỵ.
Mọi người nhiệt tình đến gần: “Tằng xưởng trưởng, sao ông lại tới nơi này thế? Có chuyện gì cần nhờ hỗ trợ sao?”
Giọng điệu bọn họ mang theo vẻ lấy lòng nhiệt tình, thậm chí còn có chút nịnh nọt.
Tằng Chí Cương bị vây quanh ở trong đám người vươn tay ra, chỉ về phía Ninh Yên: “Tôi tìm cô.”
Mọi người đều vô cùng khϊếp sợ, đường đường là một xưởng trưởng của xưởng lớn lại đặc biệt tới tìm một con nhóc mới lớn, có thể có chuyện gì chứ?
Oa, Ninh Yên mạnh mẽ như vậy hóa ra là có một chỗ dựa như thế, hiểu rồi.
Có một số người trong lòng có chút tính toán cũng không dám làm càn.
Khóe miệng Ninh Yên hơi cong lên, người có thể làm chỗ dựa cho cô rốt cuộc cũng xuất hiện rồi.
“Tằng xưởng trưởng, xin chào, tôi là Ninh Yên.”
Tằng Chí Cương khẽ cười nói: "Cô nói cô là thiên tài, vậy tôi đây kiểm tra cô thử."
Kỳ thật hắn đã tới từ sớm, nhìn thấy từ đầu đến cuối trong lòng rất chấn động.
Mọi người chỉ nhìn thấy mặt hung hãn của cô, nhưng hắn lại nhìn thấy được Ninh Yên có năng lực khống chế cục diện cực mạnh, còn biết nắm bắt lòng người.
Cô gái nhỏ này phải phất lên.
Ninh Yên cười tủm tỉm gật đầu: “Được thôi.”
Tằng Chí Cương suy tư một lúc lâu nói: “Phân xưởng thứ nhất có 150 người công nhân, người ở trong phân xưởng thứ hai bằng 2/5 số người ở phân xưởng thứ nhất, tổng nhân số của hai phân xưởng là 5/8 tổng số công nhân của toàn xưởng, hỏi công nhân của toàn xưởng có bao nhiêu người?”
Lời hắn vừa dứt Ninh Yên liền nhấc tay lên: “Đề này tôi biết, 336 người.”
Lời nói này làm cho mọi người đều kinh ngạc.
Tằng Chí Cương ra đề không khó, nhưng nhanh như vậy cô đã cho ra đáp án làm hắn thấy rất kinh ngạc: “Tính như thế nào?”
Ninh Yên lấy giấy bút ra viết xuống công thức tính toán: “(150+150×2/5) ÷5/8=336, quá đơn giản, học sinh tiểu học cũng biết.”
Ninh Miểu cùng Ninh Hâm là học sinh tiểu học chân chính ở bên cạnh trợn mắt nhìn, bọn họ đều không biết có được không hả?
Ninh Lỗi đã lên trung học, nhưng đề mục như vậy cần phải lấy giấy bút ra tính.
Tằng Chí Cương thấy hứng thú, hơi trầm ngâm một chút, đem đề mục có sẵn trong đầu lấy ra kiểm tra: “Có một bức tường cũ cao 14m rộng 3m, hiện tại tận dụng bức tường cũ đó xây lên một kiến trúc cao bằng nó, diện tích mặt sàn kho hàng hình chữ nhật là 126 mét vuông, biết để xây 1m tường mới cần dùng 1 đồng, sửa lại 1m tường cũ cần dùng 1/4 đồng, hủy đi 1 bức tường cũ dùng vật liệu đó tái sử dụng xây ra tường mới cần dùng 1/2 đồng, như vậy tổng cộng cần bao nhiêu tiền?”