Nhưng hắn là một người lính, hắn thích những người thông minh và có tính độc lập, loại người này mới có thể làm được việc lớn.
“Cô rất thông minh, tôi hy vọng cô có thể sử dụng trí thông minh của mình một cách đúng đắn.”
Đây là giọng điệu của một người lớn trong nhà, trong đó tràn đầy ý tốt.
Ninh Yên cẩn thận nhìn vào hắn, ánh mắt hắn trong suốt, hẳn là một người chính trực, cô hơi mím môi nói: “Chỉ cần Ninh gia an ổn, tôi tình nguyện đối xử tốt với cả thế giới.”
Cô đang từ từ xây dựng nền móng nên không thể vội vàng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, hai mắt Dương Liễu đỏ hoe vì xúc động, ba anh em Ninh gia cũng có chút vui mừng, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Tăng Chí Cương nhìn cô một cái thật sâu, cô đối xử với Ninh gia thật tốt, nhưng cũng chỉ gặp nhau mới có mấy ngày: “Người Vu gia không tốt sao?”
Hắn thật sự muốn biết con gái nuôi của Vu gia sẽ nói gì.
Kim Lăng khẽ nhíu mày, thế này không phải là làm cho đứa nhỏ xấu hổ hay sao? Cho dù mối quan hệ có bị cắt đứt đi nữa thì với tư cách là con gái nuôi trước đây dù nói gì cũng không đúng.
Sự thật vẫn là Vu gia đã nuôi dưỡng Ninh Yên.
Ninh Yên không trả lời mà lấy ra một tấm ảnh, chỉ vào người đàn ông trên đó: “Tôi thích câu nói này ‘lập đức lập ngôn, không hỏi Đông Tây’, cha ruột của tôi chắc chắn là một người rất ấm áp, còn tôi lại khá thiếu điều đó đó.”
Tăng Chí Cương hiểu được lời nói vòng vo của cô, im lặng lúc lâu, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Chỉ những ai cô đơn thiếu vắng tình cảm, nội tâm mới khao khát hơi ấm và tình yêu.
Những năm qua chắc chắn cô đã phải chịu nhiều oan ức, Vu gia không phải là người tốt!
Hắn cảm thấy rất thất vọng với lão Vu, ông ta không thể đảm đương được việc nhà, liệu có thể quản lý tốt nhà xưởng hay không? Trong đầu hắn hiện lên một dấu hỏi lớn.
Ninh Yên không hề nói xấu Vu gia, nhưng mọi người đều có thể thấy Vu gia thật sự không tốt đẹp chút nào, đây chính là sức mạnh của lời nói.
Hắn không biết an ủi người khác ra sao nên đành cầm lên một cuốn sách không có bìa trên bàn lảng tránh, muốn đổi chủ đề, nhưng sau khi nhìn rõ nội dung hắn lại sững sờ.
“Cô đang đọc cuốn sách về cơ khí sao? Cô có thể hiểu nó sao?”
Ninh Ngôn hờ hững đáp: “Không sai, nhưng sách hơi ít, tôi đọc không đủ.”
Tăng Chí Cương mềm lòng, đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì, rõ ràng có tư chất tốt nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.
Hoặc là đột phá tiến bộ trong âm thầm, hoặc là sẽ bị âm thầm tiêu diệt, hiển nhiên Ninh Yên là người ở vế trước.
“Ở chỗ tôi có, ngày khác cô đến lấy đi.”
Ninh Yên rất vui vẻ: “Cảm ơn ông.”
Vợ chồng Tăng xưởng trưởng không ở lại lâu, để lại quà cảm tạ xong liền đứng dậy rời đi.
Ninh Yên tiễn hai người đi tới cửa bệnh viện, nhìn bọn họ rời đi rồi mới quay lại.
Hàng xóm trong sân lập tức nhảy ra hỏi: “Ninh Yên, cô còn quen biết vợ chồng Tăng trưởng xưởng sao? Sao tôi chưa từng nghe cô nhắc đến bọn họ?”
Vẻ mặt Ninh Yên lạnh lùng đáp: “Cái này có cái gì hay mà nói?”
Người hàng xóm kích động hai mắt phát sáng: “Đó chính là xưởng trưởng của xưởng cơ khí Quang Minh, chính là nhân vật tai to mặt lớn, sao cô không có chút kích động nào thế?”
“Nếu cô đeo bám được vào người như vậy cô có thể tìm được công việc tốt.”
Ninh Yên chắp hai tay lại sau lưng, chậm rãi quay về: “Tôi thấy nhiều quá rồi nên không cảm thấy có gì lạ.”
“Bọn họ gửi cho nhà mấy người cái gì thế?” Thấy nhiều rồi? người hàng xóm càng ngày càng không dám đánh giá thấp cô, mỉm người lên tiếng hỏi thăm: “Tôi thấy bọn họ mang theo thứ gì đó đi vào, lúc đi ra lại ra về tay không.”
Người kia thận trọng hơn, có chút nịnh nọt, hoàn toàn không còn kiểu phân biệt đối xử trước đó.
Ninh Yên có chút khó chịu, nơi nghèo nàn này căn bản không có chút riêng tư nào.
“Muốn biết nhiều như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Ninh Yên cười hắc hắc: “Vậy thì mau đi hỏi Tằng xưởng trưởng đi.”
Hàng xóm:….
Ninh Yên đóng cửa lại ngăn cách với đám người bên ngoài, lúc quay người lại liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Dương Liễu: “Tiểu Yên, con không nên nhận quà cảm ơn của người khác.”