Trên mặt cô ta lúc này có ba vết bỏng.
Nhìn miếng sườn đang nổi trên mặt nước, tôi đậy nắp lại.
“Ôi, con bé ngốc này, đem nước đổ vào chảo dầu, em muốn bị bỏng à?”
Trần Âm Âm đau đớn rơi nước mắt, thằng anh ngu ngốc của tôi chỉ biết dậm chân tại chỗ.
Tôi cố ý che miệng kêu lên: “Xong rồi, mau đi bệnh viện! Lỡ để lại sẹo thì làm sao!”
Tôi vừa nói xong, Trầm Âm Âm đã vô cùng sợ hãi.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, bầu không khí trong xe cực kỳ căng thẳng.
Mới vừa về đến nhà, Thẩm Thần liền quay sang cho tôi một bạt tay.
Tôi cố ý không tránh, má bị đánh nóng lên.
“Anh, sao anh lại đánh em?”
Tôi giả vờ khóc.
Thẩm Thần một tay ôm Trần Âm Âm, một tay chỉ thẳng vào tôi.
“Em còn dám nói! Nếu không phải em ép, Âm Âm sao lại vào bếp, trên mặt sao lại có ba vết bỏng!?”
Nhìn ba vết bỏng trên má Trần Âm Âm, tôi bị đánh cũng vui vẻ!
Nhưng ngoài mặt vẫn nhìn sang ba mẹ.
“Mẹ, chuyện này liên quan gì đến con chứ, sao mẹ không nói anh hai!?”
Hai vợ chồng hiếm khi đồng lòng giờ này lại vô cùng ăn ý, né tránh ánh mắt của tôi.
“Du à, con bị tát, nhưng vết bỏng trên mặt Âm Âm có thể để lại sẹo.”
“Âm Âm bây giờ là trẻ mồ côi, con bé không bị chịu oan ức trong gia đình chúng ta được, con về phòng tự kiểm điểm đi.”
Tôi cười tươi như hoa.
“Đúng rồi, trước khi hai người về một phút, là con ép em ấy vào bếp.”
“Em ấy tự mình nói muốn làm canh sườn cho mọi người, là do con ép.”
“Cái gì cũng không biết mà cứ làm loạn, cũng là do con ép.”
“Các người thật sự là ba mẹ của con à?”
Sau khi dứt lời, tôi nhìn thấy trên mặt những người đối diện hiện lên sự bối rối và xấu hổ.
Mẹ tôi hơi do dự, định nói gì đó, tôi mặc kệ bọn họ, quay người trở vào phòng.
Qua những chuyện đã xảy ra ở đời trước, tôi chẳng còn hy vọng gì đối với cái gia đình này cả.
Vì vậy, tôi sẽ không chịu cái tát này một cách vô ích.