Mặt Trần Âm Âm trong nháy mắt liền đỏ bừng, không biết có phải vì xấu hổ không.
Bây giờ, ngay cả ba mẹ tôi dù thường che chở cô ta sắc mặt cũng trở nên vô cùng đặc biệt.
“Chú, dì à, con…”
“Thật ra thì con…”
Thẩm Thần tặc lưỡi tiếp lời: “Em nói lung tung cái gì vậy?”
“Âm Âm chỉ là vô cùng hiểu chuyện, muốn thể hiện tài nghệ một chút, cô ấy còn chưa nói gì, còn Du, em lại làm mấy chuyện khiến mọi người hiểu lầm.”
Ừm~
Anh trai tôi ném nồi sang phía tôi rồi.
“Du à, có phải em ghét Âm Âm không?”
Ghét?
Tôi đâu chỉ ghét, tôi hận không thể đem cô ta băm thành trăm mảnh kia kìa.
Nhưng tôi cũng chỉ gãi đầu tỏ vẻ hối hận, thậm chí còn xin lỗi Trần Âm Âm.
“Xin lỗi, có lẽ chị thật sự hiểu lầm em rồi.”
“Vậy em tiếp tục nấu canh sườn đi? Chị cũng muốn thưởng thức tay nghề của em.”
Ba mẹ tôi vô cùng hài lòng với thái độ của tôi, nhưng Trần Âm Âm thì đứng hình luôn.
Tôi bật cười.
Bởi vì tôi biết, canh sườn gì chứ, cô ta chỉ đang giả vờ, cô ta hoàn toàn không biết nấu!
Nhưng mọi việc đâu đã vào đó, cô ta đành phải quay lại bếp.
Gia đình bốn người bọn tôi ngồi trên sô pha xem TV, mười phút sau liền nghe thấy Trần Âm Âm hét lên.
Tất cả mọi người chạy qua.
Trong phòng bếp, Trần Âm Âm đang ngồi xổm trên mặt đất che mặt.