Vì để giúp Trần Âm Âm bộc lộ bản tính trà xanh của mình.
Tôi cố ý xin nghỉ một tuần.
Trong thời gian này, bạn bè liên tục gửi tin nhắn cho tôi để phàn nàn.
“Cậu khi nào mới trở lại đây?”
“Còn không quay lại, đại tiểu thư nhà họ Thẩm sẽ trở thành Trần Âm Âm đó.”
“Cô ta một chút thẩm mỹ cũng không có, lúc nào cũng ăn mặc nhưng con chim trĩ, còn bảo là cậu kêu cô ta mặc như vậy. Giờ ai cũng tưởng là cậu cố ý hãm hại cô ta!”
Tôi cười, không giải thích, cũng không trở lại.
Giờ mà tôi quay trở lại thì hàng giả làm sao chiếm ưu thế được?
Tôi muốn Trần Âm Âm có thể đứng ở đỉnh cao, sao đó lại ngã thật mạnh xuống.
Cuối tuần, lúc Trần Âm Âm trở về nhà, cả người cô ta trở nên tự tin hơn rất nhiều.
Khi ba mẹ tôi sắp về, cô ta liền chui vào bếp nấu ăn.
“Chú, dì đã về rồi ạ?”
“Hôm nay con nấu canh sườn cho mọi người đây ạ.”
Tôi không nói gì, nhưng hai con mắt hình viên đạn đều dừng ở trên người tôi.
“Tɧẩʍ ɖυ!”
“Ba mẹ dạy con như thế nào, con vừa tan học trở về liền xem TV, để cho Âm Âm phải nấu ăn trong bếp!”
“Còn tưởng con hiểu chuyện rồi, con làm ba mẹ thất vọng quá.”
Thẩm Thần đang cầm điều khiển từ xa cũng châm dầu vào lửa: “Đúng đấy, vừa rồi con cũng nói, nhưng em ấy có nghe đâu.”
Lại tới nữa rồi.
Đời trước cũng là như vậy!
Tôi bị la mắng liền ngoan ngoãn vào phòng bếp, bị dầu nóng bắn tung tóe lên mặt.
Đời này…
Tôi thảnh thơi giơ điện thoại lên, click mở album.
“Cái gì vậy, một phút trước Âm Âm còn ngồi trên sô pha chơi điện thoại, ba mẹ vừa trở về mới vào phòng bếp mà.”
Trần Âm Âm trong bếp giật mình: “Cái, cái gì?”
Tôi cười tủm tỉm cho cô ta xem đoạn video tôi mới quay.
“Xin lỗi, vừa rồi đúng lúc đang quay video, vô tình quay trúng em.”