Khi tôi đi học lại, Trần Âm Âm đã vô cùng nổi tiếng trong lớp.
Sau giờ học, nhiều người quay quanh quan tâm cô ta: “Âm Âm, mặt cậu bị gì vậy?”
“Sao cậu về nhà liền trở thành như thế này?”
Trần Âm Âm không trả lời, nhưng lại nhìn tôi hai lần trước khi do dự nói:
“A, không có gì đâu, là do mình không cẩn thận.”
Ánh mắt các bạn cùng lớp nhìn tôi bắt đầu thay đổi.
Ngay cả những người bạn của tôi cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
“Tôi đã sớm nghe nói qua, bây giờ Âm Âm là con gái nuôi của nhà họ Thẩm, hai ngày nay về nhà chắc chắn là bị ai đó ức hϊếp rồi.”
Trần Âm Âm nắm lấy ống tay áo của cô bạn vừa nói, lắc nhẹ: “Không phải vậy, đừng nói nữa…”
Như này còn tốt hơn là giải thích.
Tuy nhiên, tôi sẽ lên tiếng cho chính mình.
Tôi tiến lên hai bước, gạt mớ tóc đang che hai bên má trước mặt mọi người.
“Trần Âm Âm, em không phải đang cố ý làm cho mọi người hiểu lầm chị à?”
“Em nói muốn cảm ơn chúng tôi, muốn làm canh sườn cho cả nhà chúng tôi, lại sơ ý làm bỏng mặt mình, anh tôi vừa về liền tặng cho tôi một bạt tay.”
“Là ai vô tội đây?”
Trần Âm Âm ngây người nhìn tôi, trong nhất thời thậm chí còn quên phản ứng.
Các bạn trong lớp nhìn nhau, một vài người bạn của tôi bắt đầu châm dầu vào lửa.
“Trần Âm Âm trông thì mềm yếu, sao lại nói mấy điều như vậy nhỉ?”
“Đúng là có âm mưu, đây còn không phải là cố ý chia rẽ quan hệ giữa các bạn học hay sao? Chẳng lẽ cô ta biết gia đình chúng ta có hợp tác làm ăn nên cố ý nói để gây sự?”
Mới nói vài câu, những người ủng hộ Trần Âm Âm đã quay lưng với cô ta, dù cô ta có giải thích như thế nào đi nữa cũng không có tác dụng gì.
Nhưng tôi đã lợi dụng tình huống này để lấy đi thuốc mỡ dùng trị vết bỏng của cô ta.
Nếu không có khuôn mặt quyến rũ này.
Tôi muốn xem cô ta làm thế nào tiếp tục làm một bông sen trắng đây!