Trang Bạch Yến ngồi ở trên giường, hiển nhiên không hợp với căn phòng.
Không phải anh không muốn ngồi trên sô pha, mà là phòng người nào đó bừa bộn có chút vượt quá tưởng tượng của anh, quần áo cùng đồ ăn vặt tùy tiện ném sang một bên, trên sô pha căn bản không có chỗ để ngồi, giường cũng không phải gọn gàng lắm, chỉ là có thể đem chăn xốc lên, chừa một khoảng nhỏ để ngồi. Nhưng khi anh ở xốc chăn lên, lại thấy được vài chiếc vớ thúi.
Đoạn Thanh Ngâm không nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Trang Bạch Yến, lập tức đi về hướng sô pha, động tác thuần thục đem quần áo trên sô pha đẩy sang một bên, đặt mông ngồi xuống, vẻ mặt tự nhiên.
Mở hộp mì trong tay ra ăn, hôm nay cô tan tầm tương đối trễ, nên trực tiếp mua mì xào bên ngoài mang về ăn.
Trợ lý tương đối biết ý, nhìn thấy Trang Bạch Yến vội đi đun nước nóng.
Trang Bạch Yến thấy Đoạn Thanh Ngâm không nói lời nào.
Đoạn Thanh Ngâm trong lòng có chút chột dạ, không biết anh đột nhiên tới nơi này làm gì? Nghiêm túc nhìn lại mấy tình huống gần đây, chắc chắn xác định mình làm bất cứ chuyện gì khác người cả.
Nhưng thật ra trên mạng, có không ít người so sánh cô và Dụ Vi, sau đó đưa ra kết luận, Dụ Vi hơn cô cả về kỹ thuật diễn xuất lẫn ánh mắt nhìn đàn ông.
Giang Cẩm Châu gia thế trong sạch, cha mẹ ân ái, là người duy nhất thừa kế tập đoàn Giang thị, còn là người có trách nhiệm, dũng cảm thừa nhận tình yêu của mình với bạn gái khi cô ta đang gặp khủng hoảng về danh tiếng, còn quyết liệt bảo vệ cô ta. So sánh như vậy, quả thực đem Trang Bạch Yến biến thành một kẻ cặn bã. Mọi người đều cười nhạo Đoạn Thanh Ngâm, kim chủ sau lưng vừa già vừa xấu, thậm chí còn có khả năng đã có vợ, chỉ là coi trọng tuổi trẻ cùng khuôn mặt của Đoạn Thanh Ngâm, ông ta vừa nông cạn lại háo sắc.
Phải nói rằng đội ngũ quan hệ công chúng của Dụ Vi thực sự rất tuyệt vời, họ tung ra những bức ảnh của Giang Cẩm Châu và cô ta, một mỹ nam một mỹ nữ, ngay lập tức thu hút tâm điểm của cộng đồng mạng, sau đó lại cố ý mua một đám thuỷ quân dẫn đầu, hết lời khen ngợi cô ta là một trong số các sao nữ, có diện mạo trong sáng, so với những nữ minh tinh chỉ biết gả cho những lão già nhiều tiền, cho dù họ vừa già vừa xấu.
Dụ Vi đoán chắc Trang Bạch Yến sẽ không công khai thái độ, cho nên cũng không sợ bị người ta phản bác, nếu là Đoạn Thanh Ngâm trúng bẫy xúc động công khai, nói không chừng còn có thể đúng theo ý của cô ta.
Vì thế hiện tại Trang Bạch Yến ở trên mạng danh tiếng cũng không tốt.
Nhưng chuyện này cùng cô không liên quan nha, cái gì cô cũng không làm.
Đoạn Thanh Ngâm một bên ăn mỳ một bên trộm quan sát Trang Bạch Yến, người đàn ông này hôm nay mặc một thân tây trang màu xám đậm, mặt mày tinh xảo, ánh đèn chiếu xuống lông mi anh, con người đen nhánh, thời điểm nhìn người khác mang theo vài phần âm u.
Cuối cùng vẫn là Đoạn Thanh Ngâm nhịn không được mở miệng trước, khi trợ lý đưa nước cho anh, thật cẩn thận hỏi, “Trang thiếu gia, sao hơn nửa đêm anh lại tới đây? Chẳng lẽ là có việc gì quan trọng sao?”
Dù cô có nghĩ thế nào cũng không hiểu sao người này lại xuất hiện ở đây, bình thường không phải anh tránh cô như tránh tà sao?
Chẳng lẽ một đoạn thời gian không gặp thấy nhớ cô?
Trang Bạch Yến dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, nhất thời không nói nên lời, nhưng ngay cả anh cũng có chút bối rối không hiểu tại sao mình lại đột nhiên đến đây.
Xác thật là bởi vì anh có việc tới phía nam một chuyến, nhưng nơi đến lại không phải ở tỉnh N, mà chỉ vì muốn tới đây.
Trong tay nhận cốc trà trợ lý đưa qua, thu hồi tầm mắt, hơi rũ mắt xuống, xốc cái nắp lên nhẹ nhàng bỏ qua một bên thổi lên mặt nước, không chút để ý hỏi một câu, “Gọi điện thoại tại sao không nghe?”
“Hả?”
Đoạn Thanh Ngâm mơ hồ ngẩng đầu nhìn anh, có chút không rõ anh đang nói cái gì.
Từ nào cô nghe cũng hiểu, nhưng ghép lại với nhau có chút nghe không hiểu, cái gì mà anh gọi không nghe, anh gọi cô khi nào chứ?
Trang Bạch Yến không nghe thấy tiếng trả lời, nhướng mi nhìn cô, nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của Đoạn Thanh Ngâm cách đó không xa, anh trầm mặc một lát. Thực ra anh cũng không nên kỳ vọng vào trí thông minh của cô. Anh tưởng cô...
“Quên đi.” Trang Bạch Yến nói.
Anh ngẩng đầu lên, đưa toàn bộ người kia vào tầm mắt, hình như có người lại bắt đầu vì nghe lời anh nói mà tức giận, má phồng lên, cái miệng nhỏ lẩm bẩm không ngừng.
Trang Bạch Yến thổi nhẹ lên mép cốc, mở miệng nói, “Mấy ngày tới cô thu xếp một chút, cuối tuần tôi lại tới, sau đó cô có thể xin nghỉ phép, cùng tôi trở về Đế Đô dự tiệc mừng thọ lần thứ 80 của bà nội tôi.”
Bát mì ngay lập tức mất đi hương vị.
Đoạn Thanh Ngâm nhớ tới việc này, tính thời gian, hình như là lần dự tiệc mừng thọ của Trang Lão phu nhân gần nhất cô đều ở trong đoàn phim đợi đến cảnh diễn của mình, cô cũng quên mất thời gian, chỉ là nghĩ đến việc lần trước, cô có chút sợ.
Lại cẩn thận ngẩng đầu nhìn Trang Bạch Yến, người đàn ông hơi cúi đầu uống trà, dường như thấy được cô đang nhìn mình, hơi nhướng mi, cách một lớp khói của chén trà nhìn nhau, đôi mắt anh mang theo vài phần thâm thúy.
Đoạn Thanh Ngâm chột dạ thu hồi tầm mắt, mím môi, sau đó giả bộ than một hơi thật lớn, vẻ mặt sầu lo nói, “Ai da, Trang thiếu gia, anh cũng không biết, em ở đây bị dày vò, mỗi ngày đều nhìn thấy những tin tức trên mạng đó khiến em tức muốn chết rồi, những người đó mắng em thì thôi đi, lại còn mắng anh nữa, bọn họ cũng chưa gặp anh liền ở đó nói lung tung, bọn họ biết anh là ai sao?”
Nói xong lại ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đầy căm phẫn, “Đều là do cô bạn gái của Giang thiếu gia kia, cô ta chính là cố ý, thật ra em vẫn luôn cho rằng cô ta không muốn nhìn thấy em, nhưng hiện tại, em hoài nghi là bởi vì Giang thiếu gia kia...”
Đột nhiên cô che miệng lại, hạ giọng trầm mặc nói, “Đối với em có hứng thú.”
Đoạn Thanh Ngâm sợ anh không tin, vội bổ sung nói, “Là sự thật đó, người này luôn chạy tới đoàn phim, còn thích nhìn lén em, khẳng định là Dụ Vi phát hiện cho nên mới nhắm vào em, bằng không tại sao cô ta vô duyên vô cớ vẫn luôn nhìn em không vừa mắt?”
Đoạn Thanh Ngâm bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt buồn rầu, nói, “Em có chút lo lắng, đột nhiên không thấy em, anh ta có phải sẽ nổi điên hay không? Còn có Nhị ca kia của anh, thấy em không vừa mắt, em tham gia tiệc mừng thọ, không tốt lắm có phải hay không?”
Trang Bạch Yến trầm mặc một lúc, “Cô đừng nghĩ quá nhiều.”
Anh rời mắt khỏi chén trà, ngẩng đầu nhìn Đoạn Thanh Ngâm đang ngồi trên sô pha, lớp trang điểm trên mặt cô được tẩy hết nhưng làn da vẫn mịn màng, trắng trẻo, không hề mất đi sắc màu. So với cách trang điểm thường ngày, trông cô đẹp hơn nhiều.
Cô vừa mới ăn mì xong, có lẽ mì hơi cay làm cho môi cô đỏ hơn, anh nhìn cô rất lâu khiến cho cô có chút ngượng ngùng.
“Mặt em làm sao vậy?” Người phụ nữ sờ lên mặt mình, ngượng ngùng nhìn anh.
Trang Bạch Yến mở miệng, cuối cùng lại ngậm thôi, "Cô... quên đi."
Anh vốn định nói điều gì đó, nhưng nghĩ lại, anh cảm thấy nỗ lực của mình có thể trở nên vô ích, cho dù anh có nói ra thì với khuôn mặt giống như bức tường thành, cô không những không tin anh, mà còn nghĩ rằng anh có động cơ thầm kín. Cho nên anh chỉ nói câu, "Cuối tuần tôi sẽ đến đón cô."
Mặc dù giọng nói của anh ấy rất nhẹ nhàng nhưng lại không thể bác bỏ được.
"Ừm."
Đoạn Thanh Ngâm lơ đãng gật đầu, cũng không hỏi gì, có vẻ như đã no rồi, liền đóng hộp mì lại, ném vào thùng rác gần đó, sau đó mở đồ uống trên bàn uống hai ngụm. Dường như cô không muốn bỏ cuộc, tiếp tục vùng vẫy, “Em nghĩ, nếu anh đi bất cứ đâu cũng mang theo em, chẳng phải sẽ quá dễ thấy sao?"
Cô lén nhìn anh, nhưng khi ngước mắt lên, cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Trang Bạch Yến, Đoạn Thanh Ngâm nghẹn ngào, cô trợn mắt, sợ bị hiểu lầm là mình chểnh mảng nhiệm vụ trong hợp đồng, cô dừng lại, lời nói lập tức bật ra khỏi miệng được rẽ sang một hướng khác, nói rất khéo léo, "Ừm... Thật ra em cũng thấy rất ổn với điều đó. Cứ đi thôi. Cũng tốt. Em cảm thấy rất vinh dự khi có thể cùng anh đi đến tiệc mừng thọ của Trang Lão phu nhân."
Nói xong, trên mặt lộ ra một nụ cười công nghiệp.
Trang Bạch Yến mơ hồ gật đầu, tùy ý đứng dậy, đi về phía Đoạn Thanh Ngâm, đến gần, nhẹ nhàng lắc lắc chiếc cốc trong tay, dây túi lọc trà lơ lửng theo, người đàn ông cúi đầu, sau đó lại đưa mắt nhìn Đoạn Thanh Ngâm.
Lúc này cô lại thay đổi tư thế, hình như tư thế ngồi chéo vừa rồi có chút không thoải mái, lúc này cô duỗi chân ra đặt lên bàn cà phê, khi nhìn thấy anh đi tới, cô còn cố ý co rúm bàn chân lại.
Bàn chân trắng nõn mềm mại, mỗi ngón chân đều tròn trịa đáng yêu, móng chân vẫn hồng hào khỏe mạnh, Trang Bạch Yến nghĩ đến gì đó, bàn tay cầm chiếc cốc vô tình cử động, nhẹ nhàng xoa xoa tay cầm, nhíu mày, sau đó hơi nghiêng người về phía trước, đặt chiếc cốc lên bàn.
Lúc đứng dậy, anh ngước mắt nhìn Đoạn Thanh Ngâm, sắc mặt ấm áp, lông mày mềm mại, chỉ nói, “Mấy ngày nữa tôi sẽ quay lại.” Nói xong, ánh mắt anh lướt qua đôi chân trắng nõn mềm mại của cô rồi xoay người rời đi.
Đoạn Thanh Ngâm không nhận ra người này có điểm gì kỳ quái, thấy anh sắp rời đi, liền vội vàng thu chân lại, xỏ giày rồi tiễn anh ra cửa, đợi cho đến khi anh bước ra khỏi cửa liền giả vờ hỏi, "Sao anh không ngồi thêm một lát rồi đi? Ngoài trời vẫn hơi lạnh..."
Trang Bạch Yến quay lại nhìn cô, giọng nói của Đoạn Thanh Ngâm đột nhiên dừng lại, sợ anh thực sự sẽ ở lại.
Người đàn ông này rất cao, đứng trong hành lang hẹp có vẻ hơi lạc lõng, ánh đèn trong hành lang mờ ảo, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của anh, có thể thấy lông mi hơi cong, đồng tử lại. Cô phát hiện ra rằng dù ánh mắt anh có rơi ở đâu thì trong mắt anh ấy vẫn luôn ẩn chứa một chút dịu dàng. Nhưng Đoạn Thanh Ngâm biết, loại dịu dàng này giống như bong bóng hư ảo, căn bản không lọt vào mắt anh.
Trang Bạch Yến khẽ cười một tiếng, đột nhiên duỗi tay ra, vén sợi tóc rơi xuống trên trán Đoạn Thanh Ngâm trong ánh mắt kinh ngạc của cô, đầu ngón tay vô tình chạm vào má cô, ánh mắt hơi sâu, trước khi Đoạn Thanh Ngâm ngẩng đầu lên, anh đã quay mặt đi, rút tay lại với vẻ mặt tự nhiên, “Nếu không có việc gì thì đọc thêm sách đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”
Ý anh là gì?
Sao cứ có cảm giác như anh đang trêu chọc cô vậy? Anh còn vô cớ bắt cô đọc sách, cô có phải là loại người thích đọc sách đâu?
Đoạn Thanh Ngâm ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ mặt kỳ lạ.
Trang Bạch Yến im lặng, cuối cùng cũng không nói gì, liếc nhìn cô, gật đầu rồi rời đi.
Sau khi người kia biến mất trong hành lang, Đoạn Thanh Ngâm đóng cửa lại, sau đó cô mới ý thức được, hôm nay người này tới đây làm gì?
Chỉ để thông báo với cô rằng bà nội anh sắp tổ chức tiệc mừng thọ?
Không phải chỉ cần bảo trợ lý gọi cho cô là được rồi hay sao? Cô chưa bao giờ được nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy, Đoạn Thanh Ngâm có chút bối rối.
Trợ lý từ trong nhà vệ sinh đi ra, vừa mới đun nước xong cô ấy liền trốn đi, cô ấy không muốn làm bóng đèn, nghe thấy tiếng đóng cửa mới đi ra.
Thật ra vừa rồi cô ấy lặng lẽ mở hé cửa nhìn trộm, vì vậy cô ấy rất mừng vì mình đã trốn đi, nghĩ xem cô ấy vừa nhìn thấy cái gì?
Cô ấy cũng là người biết về mối quan hệ giữa Đoạn Thanh Ngâm và Trang Bạch Yến, cũng giống như Hứa tỷ, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến những phương diện khác, dù sao Đoạn tỷ không có ưu điểm gì rõ ràng ngoại trừ khuôn mặt ưa nhìn, nhìn không ra Trang thiếu gia là người như vậy.
Nhưng vừa rồi cô ấy cảm nhận rõ ràng giữa hai người có chuyện gì đó không ổn, nhất là cách Trang thiếu gia nhìn Đoạn tỷ, quả thực không hề đơn giản chút nào.
Trợ lý ngước mắt nhìn Đoạn Thanh Ngâm cách đó không xa, vẻ mặt không vui, cô ấy im lặng một lát, quyết định không nói gì, theo kinh nghiệm gần đây của mình, với tính tình bát quái của Đoạn tỷ, có lẽ cô ấy sẽ gặp rắc rối nếu cô ấy phát hiện ra.
Đoạn Thanh Ngâm không biết trợ lý của mình đang nghĩ gì, đầu óc nhỏ bé của cô không đủ lớn, càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay Trang Bạch Yến có gì đó không bình thường.
Nhưng cô không biết nguyên nhân dẫn đến sự bất thường của Trang Bạch Yến, nên cô đi vòng quanh phòng vài lần, cuối cùng chạy đến chỗ Trang Bạch Yến vừa ngồi để tìm manh mối. Cô mở mắt ra, nhìn kỹ, cầm cốc trà vừa uống lên, nghiên cứu kỹ chiếc cốc.
Cuối cùng, cô lo lắng và kiểm tra tất cả những nơi đáng ngờ trong phòng.
Làm xong, cô cau mày suy nghĩ rồi tìm kiếm lần cuối, như đoán ra điều gì đó, quay đầu lại lo lắng nói với trợ lý, “Người này quỷ quyệt quá, anh ta đang giở trò gì đó. Anh ta cho chị một cái hẹn và muốn chị phải làm theo anh ta. Anh ta quyết tâm làm mọi thứ theo ý mình..."
Cô tựa hồ cảm thấy suy đoán của mình rất có lý, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, quay người đi về phía cửa, khoanh tay, "Ha, nghĩ cũng thật đẹp!"
Trợ lý, "."
Tại sao đột nhiên cô ấy lại cảm thấy đồng tình với Trang thiếu gia nhỉ?