“Làm lại một lần nữa!”
Trợ lý đạo diễn hô một tiếng, tất cả mọi người một lần nữa trở lại vị trí ban đầu.
Bởi vì đã có kinh nghiệm, biểu hiện của cô còn thuận lợi hơn trước, khi xe ngựa dừng lại, Đoạn Thanh Ngâm liền nhảy về phía trước, hai người trái và phải lắc lư, vội vàng chạy đến đỡ cô.
"A…"
"Công chúa."
"Công chúa."
Ba người cùng nhau đập vào thành xe, có người đỡ, Cửu Công chúa mới không đến nỗi bị đâm mất kiểm soát mà dường như khá sợ hãi, bất lực nhìn xung quanh, thở gấp vài hơi.
Sau đó nàng tựa hồ như nhớ tới cái gì đó, lông mày dựng lên, tức giận đẩy hai cung nữ bên cạnh ra, tay trái đập mạnh xuống bàn nhỏ, tức giận nói vọng ra bên ngoài, “Có chuyện gì vậy?”
“Cắt….”
"..."
Đoạn Thanh Ngâm và diễn viên đóng vai phụ trong lòng như thắt lại, ngừng diễn, vô thức ngẩng đầu nhìn đạo diễn.
Đạo diễn Hồng sờ cằm, trầm ngâm một lúc rồi nói, “Khi công chúa ngã, Đoạn Thanh Ngâm nên che tóc, giống như lần đầu tiên vậy.”
Ông ta phát hiện Đoạn Thanh Ngâm rất có tài diễn xuất, chỉ cần chỉ dạy một chút là cô đã biết diễn.
Cho dù lần này khá hơn lần trước nhưng ông vẫn cảm thấy như thiếu một cái gì đó. Rồi ông nghĩ về sự nữ tính.
Cửu Công chúa trong bộ phim này vẫn chỉ là một cô bé, hành động trong tiềm thức của Đoạn Thanh Ngâm vừa rồi đã tạo thêm vẻ rực rỡ cho nhân vật, Cửu Công công chúa này không chỉ độc đoán, bá đạo mà còn có đặc điểm của một cô nương thích làm đẹp.
Một hành động nhỏ cũng khiến nhân vật trở nên hoàn hảo hơn.
Đoạn Thanh Ngâm nghe xong cảm thấy xấu hổ. Làm cô sợ muốn chết, cô cứ nghĩ có gì đó không ổn.
Cô sợ mình không thể hiện ra đúng cảm giác, thậm chí còn nhiều lần tự nhủ trong lòng rằng mình là Cửu Công chúa, đồng thời đặt mình vào hoàn cảnh mình là Đại tiểu thư Đoạn gia trước đây. Vừa rồi cô đưa tay đẩy hai cung nữ ra vì không thích người khác chạm vào mình.
Cảnh này đã làm hai lần, cho nên lần này chỉ quay trong một lần là xong. Sau khi nghỉ ngơi một lúc thì đã đến lúc quay cảnh tiếp theo.
Sở dĩ ngựa sợ hãi là vì có Tống Tranh ở bên ngoài, giữa đường đang có một thai phụ thấy mình sắp bị ngựa đâm, sợ đến mức đứng yên tại chỗ, không dám cử động, Tống Tranh không chút do dự, lao nhanh về phía trước, nắm lấy sợi dây gai và nhảy lên lưng ngựa.
Hắn đã dành gần một nửa thanh xuân của mình trên lưng ngựa, vô tư, vui vẻ, mặc dù vinh quang trước đây đã không còn nhưng kỹ năng của hắn vẫn còn nguyên vẹn.
Do bị hắn điều khiển, con ngựa đột nhiên dừng lại cách thai phụ vài bước, không có nguy hiểm gì, thấy người không bị làm sao, Tống Tranh khéo léo xuống ngựa, ném sợi dây cho người đánh xe đang choáng váng rồi rời đi mà không quay đầu lại. Sau đó hắn bước về vị trí ban đầu, thu dọn hành lý và chuẩn bị im lặng rời đi.
Không ngờ, đúng lúc này, trong xe ngựa đột nhiên truyền đến một âm thanh, "Đứng lại cho ta."
Người chưa xuất hiện, đã có một chiếc roi ném ra khỏi xe, quất thẳng vào mặt Tống Tranh. Người đàn ông khẽ cau mày, đôi mắt bình tĩnh có chút dao động, hắn đưa tay ra trước, nắm lấy roi da.
Dùng sức lực trong tay, kéo người phụ nữ ra khỏi xe.
Công chúa An Hoà dường như cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra tình huống như vậy, chưa kịp buông tay đã bị kéo ra khỏi xe ngựa, loạng choạng đứng vững trên xe ngựa, trên mặt khó giấu được vẻ kinh ngạc.
Như nhớ ra điều gì đó, nàng đột nhiên ngẩng đầu tìm người, nhìn thấy khuôn mặt của Tống Tranh cách đó không xa, chính ánh mắt này khiến tiểu công chúa sửng sốt.
Đoạn này cần phải quay riêng, Đoạn Thanh Ngâm cầm lấy chiếc roi trên bàn nhanh chóng vung ra, có người kéo rèm cửa xe bên ngoài lên.
Cảnh này của cô rất dễ quay, có thể thực hiện chỉ trong một lần, tuy nhiên, Lục Khiêm ở bên ngoài phải nắm lấy cây roi một cách nhanh chóng và chuẩn xác, để thực hiện hiệu ứng, đạo diễn đã trực tiếp dùng roi thật để chiến đấu, nó được làm bằng nhựa nên dù có trúng ai cũng không đau.
Nhưng Lục Khiêm phải quay cảnh này mấy lần. Đoạn Thanh Ngâm rất có hứng thú xem.
Đoàn làm phim ≤Thanh Vân Lộ≥ đối với Đoạn Thanh Ngâm thân thiện hơn rất nhiều, đoàn phim dường như không kỳ thị cô vì cô đi bằng cửa sau, ngược lại, lần này Dụ Vi có vẻ không được hoan nghênh.
Không vì nguyên nhân nào khác, Dụ Vi trực tiếp đoạt được vai nữ hai, kỳ thực cũng không thể nói là cô ta đoạt được, nếu so sánh thì khí chất của Dụ Vi quả thực rất phù hợp với hình tượng của nữ hai. Nhưng nếu Dụ Vi không tự đề cử, Giang Cẩm Châu sẽ không đột nhiên lại đầu tư, nếu không có tiền vai nữ hai sẽ không rơi vào tay cô ta.
Mặc dù loại hành vi này rất phổ biến trong cái ngành này, nhưng không có nghĩa là mọi người đều không có ý kiến
về nó.
Suy cho cùng, nếu điều đó xảy ra với người khác hôm nay thì ngày mai nó có thể xảy ra với bạn.
Nghĩ đến sự việc đổi vai trong ≤Cửu Chương≥ mấy tháng trước, đoàn làm phim có chút đồng cảm nhìn Đoạn Thanh Ngâm, lúc đó cô cũng đã bị toàn bộ Weibo bôi nhọ.
Đoạn Thanh Ngâm không những không xấu hổ hay tức giận khi người khác thông cảm cho mình, mà còn cố tình làm như có cùng mối hận với Dụ Vi, sợ người khác không biết cô đã phải chịu thiệt thòi từ Dụ Vi. Chỉ cần cô ta không ở đây, liền có thể cùng người khác nói xấu.
Thu hoạch hết hảo cảm này đến hảo cảm khác.
Tuy rằng nhiệm vụ đánh bại “đại ác ma” có chút khó khăn, nhưng cô tin rằng chỉ cần mỗi ngày cô cố gắng một chút, một ngày nào đó cô nhất định sẽ thành công.
Trong bộ phim ≤Thanh Vân Lộ≥ có ba người phụ nữ quan trọng, thực tế Tống Tranh là một vị tướng nổi tiếng trong lịch sử, không kết hôn, lý do cụ thể không được ghi lại, đời sau chỉ biết rằng vị tướng quân này không chỉ hỗ trợ cho Hoàng thượng bên trong mà còn trấn áp địch bên ngoài, cống hiến cả cuộc đời phụng sự vì đất nước, để đổi lấy những năm tháng thịnh vượng, thái bình.
Tuy nhiên, sử sách không chính thức có ghi rằng Tống Tranh thực sự đã có vị hôn thê, đáng tiếc do sự thay đổi của Tống gia, họ không có duyên nên không kết hôn. Người ta cũng viết rằng Tống Tranh đã yêu một người mà lẽ ra ông không nên yêu, đó vốn là nguyên mẫu của nữ hai trong bộ phim này, Tô Linh Tú, con gái của một quan chức sa sút, vừa điềm tĩnh vừa can đảm lại khôn ngoan, nàng cải trang thành nam thi hộ huynh trưởng mình, sau đó tiến vào cung, trở thành Lý phi, người đã gả cho Hoàng huynh của Cửu Công chúa và trợ giúp Hoàng thượng với Tống Tranh.
Tuy là giả thuyết nhưng trong lịch sử thật sự có tồn tại một Lý phi, Đoạn Thanh Ngâm đọc qua một ít lịch sử, biết đây cũng là một nhân vật truyền thuyết, đứa con trai mà nàng ta sinh ra chính là Minh Quân nổi tiếng trong lịch sử. Tống Tranh rất kính trọng, trước khi chết còn không ngừng hét lên rằng mình đã cô phụ kỳ vọng của thái phó, quốc gia ở trong tay hắn thống trị sẽ không tốt.
Thế hệ sau này không biết như thế nào, nhưng dù sao ông cũng là một vĩ nhân nổi tiếng trong lịch sử, cho dù phải cân nhắc về rating và sở thích của khán giả, họ cũng không muốn làm hoen ố vị vĩ nhân này nên họ trực tiếp cho ông có một vị hôn thê tình cảm sâu sắc, nữ chính. Nam chính và nữ hai Tô Linh Tú không có tình cảm gì, hai người là tình bạn trong sáng, về phần nữ ba Công chúa An Hoà cũng vậy. Công chúa An Hoà yêu Tống Tranh nhưng Tống Tranh lại không bao giờ đáp lại.
Ba nhân vật nữ này có vai trò và ý nghĩa khác nhau, Đoạn Thanh Ngâm đối với những người khác thì không rõ lắm, nhưng cô đã thực hiện một số nghiên cứu về nữ ba Công chúa An Hoà. Nói chung, Công chúa An Hoà thật ra là một mặt khác của Tống Tranh. Trong trí nhớ, hắn là một thiếu niên cuồng vọng không sợ cái gì, tiêu sái phóng túng, hắn đối Công chúa An Hoà cự tuyệt, cũng là cáo biệt quá khứ của mình, nhưng đồng thời lại kiên quyết với người của quá khứ, cho nên mặc kệ những cám dỗ, dụ hoặc, Tống Tranh vẫn là Tống Tranh, toàn tâm toàn ý thủ tiết vì vị hôn thê của mình. Vị hôn thê này cũng không hẳn là thỏa mãn người xem về một cuộc hội ngộ vui vẻ, còn không bằng nói là Tống Tranh ở quan trường giữ vững tâm mình.
Một số cộng đồng mạng cho rằng phim tình cảm không phù hợp với Tống Tranh, họ cảm thấy đã kéo nam thần của bọn họ ra khỏi *tế đàn, nhưng phải biết rằng người đàn ông này chưa bao giờ lên được tế đàn, hắn luôn ở trần gian và mỉm cười với người phàm.
*Chỗ đắp đất cao để cúng vái (mình nghĩ ý là trên trời, kiểu thần tiên ý).
Bây giờ Dụ Vi đã trở thành nữ hai, cảnh tiếp theo chủ yếu là giữa Dụ Vi và Lục Khiêm. Tuy rằng Đoạn Thanh Ngâm bình thường có vẻ ngoài không đáng tin cậy nhưng khi làm việc lại cực kỳ nghiêm túc, vì sợ bị so sánh với người khác. Dù không có cảnh của mình nhưng cô vẫn ngồi sang một bên và quan sát, không bỏ lỡ cơ hội học hỏi.
Đặc biệt mỗi lần nghe đạo diễn khen ngợi Dụ Vi, tuy ngoài mặt cô không có phản ứng gì nhưng sau khi trở về khách sạn, cô rất chăm chỉ học tập và nghiên cứu kỹ năng diễn xuất, sau khi được đạo diễn khen ngợi cô vẫn nhẹ nhàng nói, “Tôi chỉ làm theo cảm tính thôi."
Trợ lý đứng bên cạnh xem đến mức răng đau nhức.
Công việc của đoàn làm phim trôi qua đơn giản, Đoạn Thanh Ngâm gần như quên mất ồn ào bên ngoài, cho đến lúc ban đêm trở về khách sạn, nhìn thấy Trang Bạch Yến đang ngồi trên giường mình, cô không khỏi có chút sững sờ, một lúc sau cũng không có phản ứng gì, thậm chí còn thốt lên trong vô thức, "Sao anh lại ở đây?"
Nhưng sau khi nói ra lời này, cô lại hối hận, sau đó cô mới nhận ra giọng điệu của mình có chút không tốt, tựa như cô không muốn nhìn thấy người này chút nào. Mặc dù cô thực sự không muốn nhìn thấy người này.
Nhưng tâm trí cô không hề suy sụp, cô nhanh chóng gạt đi suy nghĩ của mình, nở một nụ cười thật tươi và nói với giọng điệu rất cảm động, "Trang thiếu gia đến gặp em phải không? Ôi, thật là cảm động."
Trang Bạch Yến, “.”