Đoạn Thanh Ngâm cùng Trang Bạch Yến tham gia tiệc tẩy trần của Nhị ca anh.
Bữa tiệc không mấy sôi động, nhưng một số nhân vật lớn từ Đế Đô được mời tham gia bữa tiệc, chủ yếu là do Trang Lão phu nhân mời tới. Mọi người ở Đế Đô đều biết, Trang Lão phu nhân yêu thương nhất là hai đứa cháu trai này, trong đó Nhị thiếu gia là người bà yêu quý nhất.
Mà Trang chủ tịch, người đứng đầu Trang gia hiện tại, rất hiếu thuận với bà cụ, ngoại trừ việc kết hôn với mẹ của Trang Bạch Yến, ông ta gần như chưa bao giờ làm trái ý bà cụ, thậm chí ông còn để bà quyết định những việc nhỏ nhặt nhất.
Nhị thiếu gia Trang gia, Trang Ngạn Khanh trở về Trung Quốc sớm với lý do mừng thọ Trang Lão phu nhân, anh ta là người có tài thực sự, giữa một nhóm người phú nhị đại ở Đế Đô, dựa vào bản lĩnh của mình anh ta thi đậu vào một học viện có tiếng ở nước ngoài, lấy được bằng tiến sĩ, tốt nghiệp sớm mà không dựa vào gia thế gia tộc, lại khiêm tốn và thận trọng, mọi người trong Trang gia nói về anh ta mà không ngớt lời khen ngợi.
Đoạn Thanh Ngâm cũng biết người đàn ông này chính là đối thủ lớn nhất của Trang Bạch Yến trong nguyên tác, từ nhỏ anh đã chịu thua trong tay anh ta, kể cả việc bị đuổi khỏi Trang gia đến thôn nhỏ.
Có thể thấy, sự trở lại của một nhân vật phản diện mạnh như vậy không phải là điều đáng mừng đối với Trang Bạch Yến.
Nhưng dù sao anh cũng là Trang Bạch Yến, mưu kế thủ đoạn đều rất đỉnh, cho dù trong lòng anh nghĩ một chuyện, nhưng biểu hiện ra bên ngoài lại là một chuyện khác, sau khi Đoạn Thanh Ngâm lên xe, cô mới phát hiện anh không giống như thường ngày. Mặt mày ôn nhu dịu dàng, khoé miệng treo một nụ cười nhẹ, trông rất dễ ở chung.
Chà, chắc là cô suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng chút nữa sẽ được chứng kiến
một trận đại chiến *kinh thiên động địa. Quả nhiên, thần tiên không thể so sánh được với những người phàm như cô. Nhân cơ hội này, Đoạn Thanh Ngâm chủ động nói, “Cảm ơn Trang thiếu gia, em đã nhận được kịch bản của ≤Thanh Vân Lộ≥, gần đây em đang ở nhà học thêm kỹ năng diễn xuất, hy vọng có thể khiến cho bộ phim này tốt hơn, không phụ sự kỳ vọng của anh. Cảm ơn anh."
*Long trời lở đất.
Trông cô có vẻ nghiêm túc, người không biết còn tưởng rằng cô đang đọc kịch bản. Thì đúng là đang đọc kịch bản nha, là cô tìm mẫu trên Baidu, sửa lại một chút rồi học thuộc.
Đoạn Thanh Ngâm nói xong liền cúi đầu chơi di động, kỳ thật cũng không có gì thú vị, chỉ là cô muốn giả vờ làm gì đó.
Trong lòng cô biết lúc này Trang Bạch Yến không dễ chọc, tuy rằng mặt ngoài nhìn không ra biểu cảm nào nhưng trong lòng chỉ sợ đang nén giận, anh đối Trang gia, chính là không có một chút cảm tình.
“Đoạn Thanh Ngâm” trong nguyên tác không hiểu, sau khi phát hiện Trang Bạch Yến muốn vứt bỏ mình, còn cùng người ở Trang gia liên thủ đối phó với Trang Bạch Yến, trực tiếp chạm vào điểm mấu chốt của Trang Bạch Yến, có lẽ nếu không làm việc đó, “Đoạn Thanh Ngâm” cũng không đến mức thảm như vậy.
Nhưng chắc là cũng không khá hơn bao nhiêu, theo cô, dù cứu được một mạng còn tệ hơn cả việc sống không bằng chết.
Cho nên cô quyết định, khi đến Trang gia, cô sẽ giả chết, Trang Bạch Yến muốn cô làm gì cô sẽ làm đó, còn không một câu vô nghĩa cũng sẽ không nói.
Đây là cách an toàn nhất.
Trang Bạch Yến dường như nhìn ra tâm tư nhỏ của cô, anh cúi đầu, khóe miệng ý cười tăng lên, ngay sau đó xoay đầu nhìn cô.
Thấy người kia đột nhiên trở nên căng thẳng cảnh giác, anh cười lớn, nhưng tiếng cười rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, sau đó biến mất theo độ cong của khóe miệng. Trang Bạch Yến nhẹ nhàng nhìn Đoạn Thanh Ngâm, đột nhiên cô duỗi bàn tay mảnh khảnh ra, che lấy chân cô.
Quả thực trông giống như móng vuốt, đôi bàn tay vốn trắng nõn xinh đẹp hôm nay đột nhiên nhuộm màu móng tay đỏ tươi, tuy không xấu xí nhưng lại sáng bóng và bắt mắt, nhìn có chút nhếch nhác, không phù hợp với tình huống hôm nay. Đôi mắt anh nhìn thấy màu móng tay cô, con ngươi dán chặt vào khuôn mặt của Đoạn Thanh Ngâm, đường nét trên khuôn mặt vẫn thanh tú tinh xảo, nhưng hôm nay trang điểm đậm hơn một chút, cho dù vậy anh cũng có thể nhận ra.
Độ cong khóe miệng tăng lên, vẻ mặt dường như có chút nghiền ngẫm, anh đột nhiên phát hiện, Đoạn Thanh Ngâm có đôi khi xác thật là có chút thông minh, ít nhất anh cũng chưa nhắc nhở cô liền ngoài dự đoán lại làm theo ý anh.
Trang Bạch Yến không nói chuyện, rũ mắt, vuốt ve tay cô, mang theo vài phần lười biếng.
Trong miệng lẩm bẩm lên tiếng, sau đó ngả người về sau, nhắm mắt dưỡng thần lên, nhưng tay lại không buông ra.
Đoạn Thanh Ngâm quay đầu đi thật cẩn thận nhìn anh một cái, thấy anh không muốn nói, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sợ anh lại đột nhiên biếи ŧɦái.
Mắt cô nhìn về bàn tay bị anh nắm, cũng không rút ra, tùy ý để anh vuốt, coi như là mát xa đi, dù sao cũng khá thoải mái.
Một đường đi thẳng đến Trang gia, khi tiến vào sảnh căn biệt thự cao cấp, Đoạn Thanh Ngâm thấy Nhị thiếu gia trong truyền thuyết kia.
Nói thật, cô có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng nhân vật bị gạt ra ngoài lề trong nguyên tác chỉ xuất hiện vài lần như vậy không quan trọng bằng bia đỡ đạn như cô, chắc ngoại hình cũng bình thường. Chắc chắn không đẹp bằng Giang Cầm Châu và Trang Bạch Yến nhưng thật bất ngờ người đàn ông này trông rất đẹp trai.
Phải nói đàn ông của Trang gia lớn lên không ai xấu cả, nhan sắc đều là đẹp trai bắt mắt, mà ngoại hình anh ta và Trang Bạch Yến càng xuất sắc hơn.
Trang Bạch Yến dung mạo tinh xảo, khí chất nổi bật, mà dường như người đàn ông này cũng không khác anh là mấy. Anh ta đeo một chiếc kính gọng vàng, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất tao nhã, càng khiến cho anh ta trở nên nổi bật hơn đám người bên cạnh.
Anh ta nhìn thấy Trang Bạch Yến bước vào cửa, còn chủ động đi tới chào hỏi, gật gật đầu, nâng tay lên vỗ vỗ bả vai anh, nói, “Tam đệ đã về rồi.” Cũng không hề phớt lờ Đoạn Thanh Ngâm đứng ở bên cạnh, hơi gật đầu, “Đoạn tiểu thư.” Thế là đủ tôn trọng rồi.
Thật không hổ là Nhị thiếu gia Trang gia trong truyền thuyết, tuy rằng bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng hành động của anh ta lại không thể chê được, cho dù anh ta không đi tới chỗ bọn họ, không để ý đến hai người bọn họ cũng không có ai nói gì, nhưng anh ta vẫn làm.
Bằng cách này, Trang Bạch Yến không chỉ trông giống như một tên cặn bã mà còn ngay lập tức nâng cao vị thế của mình.
Kế hoạch thật hoàn hảo!
Quả nhiên, khi Đoạn Thanh Ngâm lén nhìn Trang Bạch Yến đứng bên cạnh, liền phát hiện khóe miệng người đàn ông nở một nụ cười dường như mang theo vài phần lạnh lùng, nhưng rất nhanh trong giây lát liền qua đi, vẻ mặt ngược lại càng thêm ôn nhu an tĩnh.
Tiểu gia hỏa này tuyệt đối đang tức giận.
Nhưng Trang Bạch Yến cũng không phải loại người ngu xuẩn, đối mặt thái độ như vậy cũng không làm ra hành động không thích hợp nào, ngược lại, lại hiện ra vẻ huynh đệ tình thâm nghĩa nặng.
Anh mỉm cười, ôn hoà nói, “Nhị ca, đã lâu không gặp, anh không ở nhà, bà nội thường xuyên nhắc mãi.”
Không hề châm ngòi ly gián, cũng không có ra vẻ dối trá, ngược lại giống anh em bình thường trò chuyện.
Trang Ngạn Khanh cười nhạt, khuôn mặt vốn lạnh lùng theo nụ cười trở nên nhu hòa hơn, con ngươi sâu thẳm, dường như có chút cảm động, gật đầu với Trang Bạch Yến, “Đã khiến bà nội lo lắng.”
Lại bồi thêm một câu, “Anh cũng nhớ mọi người.”
“Được rồi, trở về là tốt rồi.”
“Đúng vậy, về sau anh sẽ có nhiều thời gian bên bà nội hơn, cũng nên cống hiến cho Trang thị nhiều hơn. Người làm anh trai này luôn lười biếng trốn ở bên ngoài, mấy năm nay vất vả cho em rồi.”
“Người một nhà khách khí như vậy làm gì, đây đều là việc em nên làm, nhưng mà Nhị ca đã trở về, người vui nhất chắc là bố, cuối cùng ông cũng có thể nghỉ hưu rồi.”
Đoạn Thanh Ngâm, “.”
Quả nhiên là thần tiên so chiêu, mỗi một chiêu đều cao thâm.
Cũng may Đoạn Thanh Ngâm biết này hai anh em này bất hòa, bằng không chỉ sợ nghe không hiểu ý tứ của lời này, một người tỏ ra khiêm tốn, kỳ thật là đang muốn nói cho đối phương rằng mình đã trở về và sẽ tiếp quản công việc, yêu cầu người kia đứng sang một bên.
Một người tỏ vẻ khách khí, thật ra lại mạnh mẽ đáp trả, tôi họ Trang, đây cũng là nhà của tôi, anh đừng đem việc mình quay về làm cái cớ, còn có bố phía trên, anh cũng chỉ được tính là cọng hành?
Đoạn Thanh Ngâm đứng ở một bên, vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu, trong lòng thật ra đang tán thưởng kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của hai anh em.
Với kỹ thuật diễn xuất sắc như vậy, lại bình tĩnh đối đầu, không gia nhập giới giải trí quả thực đáng tiếc.
Hàn huyên vài câu, Trang Ngạn Khanh liền rời đi tiếp những khách khác, tiệc tối hôm nay anh ta là nhân vật chính, với anh ta mà nói không chỉ là tiệc tẩy trần, mà còn truyền ra một tin tức quan trọng, đó chính là Nhị thiếu gia Trang gia bắt đầu xuất hiện trước công chúng.
Thậm chí còn có thể nói, cuộc tranh giành quyền lực đời tiếp theo của Trang thị bắt đầu.
Trước khi đi, anh ta còn nhìn Trang Bạch Yến một cái thật sâu, thấu kính trong suốt dưới ánh đèn phản chiếu một vầng hào quang, không thấy rõ biểu cảm trong mắt anh ta.
Chỉ thấy người đàn ông này nâng tay lên, lại một lần nữa vỗ vỗ bả vai Trang Bạch Yến, đột nhiên nói ra một câu, “Tam đệ, em đã trưởng thành rồi.”
Giọng nói lạnh lùng ôn hòa nhưng lại khiến cho người ta có ảo giác không rõ ý nghĩa.
Trang Bạch Yến nghe xong, nụ cười trên mặt càng tăng, khóe môi cong lên nhìn người đàn ông đối diện, cười nhạt nói, “Đúng thế, như vậy về sau em có thể giúp anh san sẻ đôi chút.”
Dứt lời, hai người đều đồng loạt lộ ra nụ cười giả tạo.
Đoạn Thanh Ngâm mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, giả vờ không nghe thấy gì.
Nhưng Trang Ngạn Khanh rất khách khí, trước khi đi còn gật đầu với Đoạn Thanh Ngâm, thân sĩ lễ phép, nhưng anh ta lại thật sự coi Đoạn Thanh Ngâm là đồ ngốc, cho rằng cô không nhìn ra cái gì.
Tốt thôi, cô chính là đứa ngốc, một chút cũng không muốn dính líu gì tới cuộc chiến của hai anh em nhà này.
Sau khi Nhị thiếu gia Trang gia rời đi, Trang Bạch Yến cầm một ly rượu cùng người quen hàn huyên, anh không có ý định đi đoạt lấy sự nổi bật của người khác, uống xong một ly rượu liền đi tới một góc nghỉ ngơi.
Anh dựa vào tường, nheo mắt, dường như hơi say, ngẩng đầu nhìn đám người trong phòng khách, cũng không biết đang nhìn ai, qua một lúc lâu, đột nhiên quay đầu nhìn Đoạn Thanh Ngâm đứng ở bên cạnh.
Đoạn Thanh Ngâm, “.”
Đột nhiên cô có dự cảm không lành.
Quả nhiên, chỉ thấy người đàn ông bên cạnh dường như nhìn thấy trên mặt cô có gì đó thú vị, đột nhiên cười nhạt, khả năng là uống say thật, anh hất cằm về phía Trang Ngạn Khanh đang đứng ở phía trung tâm, cười nói, “Không phải nói thích tôi sao? Tôi không thích người kia.”
Ý gì đây?
Tại sao cô lại có chút nghe không hiểu.
Hoặc là nói, cô nghe hiểu, nhưng thật sự không dám nghĩ theo hướng đó.
Đoạn Thanh Ngâm vẻ mặt mơ hồ, xoay đầu qua, vẻ mặt không xác định nhìn anh, thấy Trang Bạch Yến mang bộ dáng khích lệ, nhất thời nói không nên lời.
Nhưng rất nhanh cô phản ứng lại, xấu hổ cười nói, “Nếu như anh không thích anh ta, em khẳng định cũng không thích anh ta.”
Đoạn Thanh Ngâm thử thăm dò nhìn về phía Trang Bạch Yến, thấy người nào đó đã nhắm mắt lại, đầu dựa vào tường, dường như cũng không để ý lời nói của cô, Đoạn Thanh Ngâm tức giận, trong lòng đang mắng chửi người.
Nhưng nghĩ đến vừa mới cầm kịch bản trong tay, cô có chút lo lắng sẽ bị bay đi, bay đi cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là bay vào tay Dụ Vi kia, cô thật sự là không còn nơi để khóc.
Xoay đầu, lại nhìn về phía Trang Bạch Yến, hoài nghi anh có phải say thật hay không?
Có khả năng là cô lý giải sai ý của anh.
Đoạn Thanh Ngâm đầu óc quay cuồng, lúc này cô chưa bao giờ bối rối như vậy. Cuối cùng, dường như đã hạ quyết tâm, cô liếc nhìn người bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi, xách váy quay người rời đi.
Mặc kệ có hiểu sai ý hay không, cũng phải làm theo cách cô hiểu, đây là thời điểm tốt nhất để thể hiện lòng trung thành, cô không nên bỏ lỡ cơ hội này.
Người vừa đi, Trang Bạch Yến mở mắt, quay đầu đi nhìn về hướng bóng dáng phía xa của cô, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm.
Đoạn Thanh Ngâm xách váy đi vào nhà vệ sinh, giống như đang rất vội tay chân nhanh chóng, nhưng cô vẫn làm theo trình tự, rửa tay rồi đứng trước gương chỉnh lại tóc, sau đó lấy son ra, trước khi đi lại rửa tay một lần nữa, cô sờ sờ vào cổ tay, chiếc vòng tay ngọc trai đã không còn nữa, cô cảm thấy có chút tự tin.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Đoạn Thanh Ngâm không trở lại bên cạnh Trang Bạch Yến, mà là cầm ly rượu vang đỏ giả vờ ở trong đại sảnh đi dạo, dần dần rút lại khoảng cách với Trang Ngạn Khanh, cuối cùng chỉ cách vài người.
Đoạn Thanh Ngâm đổi cái đĩa trong tay, cô đứng giữa một đống đồ ăn, có chút do dự, dùng đuôi mắt lén lút quan sát tình hình phía Trang Ngạn Khanh.
Nhìn người đàn ông kia đang trò chuyện vui vẻ, dường như không để ý đến cô, Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Chú ý tới một cô gái đang đi về phía anh ta, Đoạn Thanh Ngâm mím môi, biết cơ hội đã tới, xúc một miếng bánh kem bỏ vào đĩa, sau đó căng thẳng xoay người.
Nào biết thời điểm khi cô vừa xoay người, Trang Ngạn Khanh vừa vặn ngẩng đầu, hơn nữa vô tình, tầm mắt của hai người chạm vào nhau.
Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang, cô siết chặt cái đĩa trên tay, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nghiêng đầu về phía anh ta, mỉm cười rạng rỡ.
Đi theo cô gái bên cạnh, lơ đãng lùi lại một bước, bước tới gần Trang Ngạn Khanh.
Trang Ngạn Khanh dường như có chút sửng sốt, sau khi nhận ra Đoạn Thanh Ngâm là ai, theo bản năng xoay đầu tìm kiếm, quả nhiên liền thấy Trang Bạch Yến đang đứng ở trong góc.
Anh ta nhíu mày.
Cũng chính là ở thời điểm này, cô gái kia cách Trang Ngạn Khanh vài bước, tiếp tục đi về phía trước, trên mặt nở một nụ cười tao nhã, “Nhị thiếu gia.”
Cầm ly rượu trên tay có vẻ như muốn nâng lên kính rượu anh ta.
Đoạn Thanh Ngâm hơi cúi đầu, tiếp tục bước đi, tựa như đang chuẩn bị đi ngang qua bọn họ, nhưng điều không ai để ý là bàn chân phải vừa giơ lên
của cô đột nhiên khựng lại, một giây trước khi tiếp đất, cô nhanh chóng xoa xoa, rất nhanh, ở góc độ không ai phát hiện mắt cá chân trái của cô dùng sức cọ.
“Ding ding ding.”
Âm thanh trong trẻo rơi xuống, giống như đàn tỳ bà “Hạt châu rơi trên mâm ngọc”, trăng thanh gió mát, rơi rụng đầy đất, âm thanh kỳ thật không lớn, trong bữa tiệc ăn uống linh đình, đặc biệt còn có người đánh dương cầm ở cách đó không xa.
Âm thanh này gần như không thể nghe thấy.
Đoạn Thanh Ngâm sợ người kia ngã, cho nên khi cô gái bên cạnh trượt chân mất thăng bằng, cô còn cố ý vươn tay ra đỡ.
Nhưng cô không nghĩ tới chính là, tay mới vừa đỡ lấy cánh tay người ta, cô đã bị người đó kéo về phía trước.
Sức mạnh của cô gái đó lớn hơn cô tưởng.
“A…” giọng nói phát ra từ người phụ nữ bên cạnh.
Trong cơn hoảng loạn, ly rượu trên tay cô tràn ra phía trước như dự đoán, Trang Ngạn Khanh vô thức lùi lại một bước khi nhìn thấy người kia mất thăng bằng, chất lỏng màu đỏ trượt khỏi anh, chỉ trong vài giây trôi qua, có vài giọt nước bắn tung tóe lên cánh tay anh.
Người đàn ông cau mày, mặt lạnh lùng nhìn cô gái đã tóm lấy Đoạn Thanh Ngâm sắp ngã xuống đất, cũng không đi lên giúp đỡ.
Đoạn Thanh Ngâm cũng không có nghĩ gì, dùng tốc độ nhanh nhất ném cái đĩa trong tay đi.
Lúc này cô còn nghĩ về việc hoàn thành nhiệm vụ.
Đáng tiếc cú ném không chính xác, chiếc đĩa bay sang một bên, ngược lại bản thân cô cũng bị kéo lê không vững, gót giày nhọn ở chân gần như dễ dàng bị kéo đi làm mất cân bằng.
Sàn cẩm thạch trơn nhẵn như mới, như thể được đánh bóng sau khi làm đổ rượu vang.
Mà Đoạn Thanh Ngâm, không ngoài ý muốn, trực tiếp ngã xuống trước mặt Trang Ngạn Khanh, thậm chí còn túm lấy quần áo của người đàn ông kia làm vật đệm, để mình không bị thương khi ngã.
Nhưng, còn không bằng để cô ngã đau đi.
Đoạn Thanh Ngâm trợn mắt há hốc mồm nhìn đôi chân dài trắng nõn trước mặt, hận không thể chết ngay tại chỗ.
Cô.. Giống như chọc phải rắc rối lớn.
Toàn bộ hội trường trở nên yên tĩnh, im lặng như tờ.
Tất cả những gì cô có thể nghe thấy được là một loạt những tiếng thở phập phồng đang được cố gắng kiềm chế.
Thời gian dường như dừng lại vào lúc này, Trang Ngạn Khanh người đang đứng ở giữa, nắm chặt tay, cố gắng đứng thẳng với cơ thể run rẩy của mình, nhưng xét từ khuôn mặt đã trắng xanh và thậm chí có chút méo mó, lúc này trong lòng cô cảm thấy vô cùng thống khổ.
Đoạn Thanh Ngâm thậm chí còn nhìn thấy lông trên hai chân trước mặt mình dựng đứng.
Nhưng hiện tại cô không rảnh thưởng thức, run rẩy buông cái quần trong tay, chuẩn bị bò dậy chạy trốn thật xa, nào biết cô mới vừa buông tay, quần liền tuột xuống, đang từ đầu gối rơi thẳng tới mắt cá chân.
Đoạn Thanh Ngâm trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhìn hai cái chân đầy lông này, cô đột nhiên nghĩ tới, nếu anh ta cúi xuống kéo quần trước mặt nhiều người hẳn rất rẻ mạt, khẳng định cô càng đắc tội với người ta.
Vì thế, sau khi do dự một lúc cô liền yên lặng kéo quần lên cho anh ta.
Ánh mắt theo tay trộm nhìn lên trên, vừa ngước lên, liền bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú cùng một cặp kính phản chiếu vẻ mặt lạnh lùng.
Da đầu cô nháy mắt tê dại.
Cô chính thức xong đời rồi!
Cách đó không xa Trang Bạch Yến thấy một màn kia, cũng không nghĩ tới Đoạn Thanh Ngâm sẽ biến thành cục diện như vậy, thiếu chút nữa cười ra tiếng, dùng ly rượu che khóe miệng đầy ý cười, nhìn Trang Ngạn Khanh đang tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Nhưng người đàn ông này rõ ràng còn nhẫn nhịn hơn người anh trai ngu ngốc của mình, cho dù gặp phải tình huống tồi tệ như vậy, anh ta cũng có thể nhanh chóng bình tĩnh lại, buộc lại quần, sau đó bình tĩnh sắp xếp người đến dọn dẹp.
Anh ta xoay người rời đi, lưng vẫn thẳng như cũ.
Khoảnh khắc anh ta quay lại, nhìn về phía Trang Bạch Yến. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, đều lộ rõ sự nguy hiểm trong con ngươi sâu thẳm của đối phương.
Ngay sau đó cả hai đều cười tươi, Trang Ngạn Khanh hiếm hoi nhếch khóe môi, nụ cười không đạt đến khoé mắt, trên mặt u ám mang theo vài phần tàn nhẫn.
Đoạn Thanh Ngâm đối mặt với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt xấu hổ nhìn Trang Bạch Yến, ủ rũ cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng.
Cô vốn muốn đem rượu hất lên người Trang Ngạn Khanh, làm anh trở thành trò cười nhưng cũng không tính đắc tội với người ta, còn có thể trấn an tâm lý biếи ŧɦái của Trang Bạch Yến, giữ được bộ phim của mình, quả thực là một mũi tên trúng hai con chim.
Nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến, cuối cùng sẽ phát triển thành như vậy, cô còn cướp hết hào quang của người ta
Trang Bạch Yến nhìn cô, không biết trong lòng nghĩ tới cái gì, anh cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào đôi tay đang khẩn trương kéo quần áo của cô, anh đột nhiên có ảo giác, dù anh có làm gì thì cô cũng sẽ không chút do dự theo anh.
Thật là đáng yêu.
Trang Bạch Yến nhìn cô không nói lời nào, khóe miệng cười ôn hòa, đột nhiên nâng tay lên sờ đầu Đoạn Thanh Ngâm, nhìn thấy cô ngẩng đầu vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, trong mắt đều tràn ra sủng ái, khóe miệng nụ cười tăng lên.
Khẽ mở môi mỏng, âm thanh ôn nhu, “Đoạn tiểu thư, đừng quá thích tôi.”
Lời anh nói có chút tàn nhẫn.
Đoạn Thanh Ngâm nghe được lời này, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, ngơ ngác nhìn người đàn ông kia, ngay cả ánh sáng trong mắt cũng dần mất đi màu sắc, đôi mắt to xinh đẹp đỏ hoe lem luốc, lại như không muốn anh nhìn thấy sự yếu ớt của mình, mím môi thật chặt, nhìn anh đến quật cường.
Đúng như dự đoán, nụ cười trên mặt Trang Bạch Yến trở nên dịu dàng hơn, anh dường như rất hài lòng khi thấy cô vui buồn chỉ vì lời nói và hành động của anh, cô quan tâm đến mọi thứ liên quan đến anh, cảm giác này thật tuyệt vời, như thể bị người nào đó để ở trong lòng trân trọng.
Trang Bạch Yến thật sự cười, hơi hơi nghiêng đầu, tay anh rời khỏi đỉnh đầu cô, dọc theo lỗ tai xuống phía dưới, chạm vào viên kim cương trên dái tai cô. Cuối cùng, tay anh dừng lại ở cằm cô, nhẹ nhàng xoa xoa, đôi mắt đen láy dần dần sâu thẳm, ý tứ có chút khó hiểu.
Lúc sau, Trang Bạch Yến đi chào hỏi mọi người trong Trang gia, Đoạn Thanh Ngâm không đi theo, sợ lại gặp Trang Ngạn Khanh.
Bữa tiệc rất nhanh liền kết thúc, Trang Ngạn Khanh đi ra.
Anh ta thay một bộ vest chỉnh tề, sắc mặt lạnh lùng, vẫn điềm tĩnh khi mọi người nhìn vào mình, thậm chí không hề cau mày.
Tuy nhiên Đoạn Thanh Ngâm vẫn là khinh thường anh ta, người này thật không hổ là đối thủ mạnh nhất của Trang Bạch Yến, ở thời điểm cuối cùng còn mời Đoạn Thanh Ngâm khiêu vũ một đoạn.
Cô liền biết sẽ có chuyện xảy ra.
Đoạn Thanh Ngâm cúi đầu giả chết, nhưng thật ra Trang Bạch Yến ở bên cạnh lại nở nụ cười ấm áp, lùi về phía sau một bước, đưa tay ra chào Trang Ngạn Khanh.
Trang Ngạn Khanh trên mặt cũng cười, nhưng so với nụ cười ôn nhu của Trang Bạch Yến, nụ cười của anh ta có chút lạnh lùng.
Tầm mắt đảo qua một lượt Trang Bạch Yến rồi dừng trên người Đoạn Thanh Ngâm, thấy người phụ nữ kia còn ngẩng đầu vẻ mặt vô tội nhìn mình, anh ta từ trước đến nay vốn luôn bình tĩnh điềm đạm giờ lại cảm thấy rất tức giận.
Nhưng vẻ mặt lại không thay đổi, vươn tay về phía Đoạn Thanh Ngâm, trên mặt mỉm cười.
Đoạn Thanh Ngâm cảm nhận được tầm mắt của mọi người xung quanh dừng trên người mình, sắc mặt căng thẳng.
Quả nhiên là anh em ruột.
Anh ta làm như vậy, không chỉ đem chuyện ngoài ý muốn vừa rồi bỏ qua, còn khiến Trang Bạch Yến ở trước mặt bà nội khó lấy lòng, ở trong mắt bà nội, chỉ sợ sẽ cảm thấy Trang Bạch Yến tâm tư độc ác, dẫn nữ minh tinh đến cố ý câu dẫn cháu trai bà ta thích nhất.
Mà ở người ngoài nhìn thấy, cũng chỉ sẽ cảm thấy vị Nhị thiếu gia là người điềm đạm bao dung, ngược lại là Tam thiếu gia, nói chuyện với một nữ minh tinh không có giáo dưỡng, chênh lệch quá lớn.
Đúng là trai tâm cơ!
Nhưng Đoạn Thanh Ngâm cũng không phải là người nhút nhát, Trang Bạch Yến muốn cô nhảy, tự nhiên cô sẽ nhảy.
Hơn nữa cô còn muốn nhảy thật tốt!
Cô cũng không nghĩ về sau bị người ta chỉ trích.
Cho nên khi gặp phải ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông kia, cô không hề lùi bước mà nhìn đi chỗ khác mà tỏ ra bình tĩnh.
Vươn bàn tay xinh đẹp tay đặt trên tay anh ta, lòng bàn tay người đàn ông ấm áp, khi cô vừa đặt tay xuống liền chủ động nắm chặt tay Đoạn Thanh Ngâm.
Đôi mắt dừng lại ở bàn tay mềm mại của cô, con ngươi hơi sâu, nâng mắt lên nhìn về phía người bên cạnh, trêu ghẹo nói, “Để Tam đệ ủy khuất trong chốc lát vậy.”
Sau khi Trang Bạch Yến gật đầu, tiến lên một bước, ôm lấy eo Đoạn Thanh Ngâm, vóc dáng người đàn ông rất cao, cho dù Đoạn Thanh Ngâm mang giày cao gót, cũng chỉ chạm tới môi anh ta.
Tính tình anh ta lạnh lùng, có phần giống với Giang Cẩm Châu mà Đoạn Thanh Ngâm đã từng gặp một lần, nhưng người đàn ông này nhìn xa đã thấy nguy hiểm hơn nhiều.
Đoạn Thanh Ngâm tự nhiên đặt lên cánh tay anh ta, cũng không lo lắng bởi vì anh ta là Nhị thiếu gia Trang gia.
Tuy rằng cô khiêu vũ cô không phải tốt, nhưng tốt xấu gì trước kia cũng đã từng ở trong vòng này, tự nhiên cũng sẽ không nhút nhát.
Trang Ngạn Khanh trực tiếp dẫn cô đi tới giữa phòng khách, lúc này có rất ít người, có lẽ vì chuyện chịu vừa rồi làm ảnh hưởng, cho dù người hầu đã quét dọn sạch sẽ, nhưng cũng không có ai lại đây.
Cho nên, nháy mắt hai người trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.
Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách đồng tử dừng trên khuôn mặt tinh xảo của Đoạn Thanh Ngâm, ánh mắt có chút lạnh lùng, hơi mang vài phần đánh giá.
Động tác của anh không nhanh, dường như anh rất quan tâm cô, tỏ ra rất lịch sự.
Đoạn Thanh Ngâm cảm nhận được từng ánh mắt khinh bỉ xung quanh, liền biết mục đích của anh ta đã đạt được.
Nghĩ đến những lời vừa rồi của Trang Bạch Yến, nhịn không được lại có chút ủy khuất, anh không yêu cầu cô làm việc này, mà thực ra là yêu cầu cô đừng yêu anh.
Da mặt cũng thật dày!
Lại ngẩng đầu, đem ánh mắt đặt trên người đàn ông trước mặt, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, so với Giang Cẩm Châu và Trang Bạch Yến cũng không kém, chỉ tiếc cũng là bia đỡ đạn.
Đoạn Thanh Ngâm không nhớ rõ kết cục của anh ta trong nguyên tác, hình như là sau này ra nước ngoài, mẹ anh ta sống ở nước ngoài, cho dù không có Trang thị thì anh ta sống cũng không kém lắm.
Mà Đoạn Thanh Ngâm có ấn tượng sâu nhất chính là, người này là người duy nhất trong nguyên tác không yêu Dụ Vi.
Bước chân của người đàn ông trầm ổn vững vàng, trên thực tế, từ động tác có thể thấy được anh ta là một người đàn ông có phần cổ hủ.
Đoạn Thanh Ngâm hôm nay mặc có chút gợi cảm, váy dài màu bạc dán sát vào thân thể, cổ áo điểm xuyết một vài viên kim cương bao lấy ngực, phần lưng bị lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn.
Hơn nữa chiếc váy rất dài, cho dù cô đi giày cao gót, phía sau vẫn chạm trên mặt đất, phần eo bó sát, lộ ra dáng người thon dài thướt tha, còn có một đường xẻ bên phải chân váy dài đến giữa đùi, làn da trắng nõn khi di chuyển sẽ mơ hồ lộ ra.
Xinh đẹp lại gợi cảm.
Cô vốn nghĩ, nếu là tới Trang gia, khẳng định là muốn cho người ở đó càng không hài lòng càng tốt, thật ra chiếc váy này đối với cô mà nói căn bản không có gì, cái gì cần che đều đã che rồi.
Nhưng Trang gia không giống với cái gia tộc khác, đây là một đại gia tộc, đặc biệt còn có một Trang Lão phu nhân ở phía trên đè nặng, chỉ sợ sẽ chỉ thấy chướng mắt mà thôi.
Người đàn ông này dường như đã chịu ảnh hưởng từ Trang Lão phu nhân, vừa rồi ở trước mặt Trang Bạch Yến còn biểu hiện khiến cho người khác hiểu lầm, nhưng lúc này thật ra đang tận lực duy trì khoảng cách với cô, sắc mặt lạnh lùng, tay đặt ở phía sau lưng cô cũng chỉ nhẹ nhàng chứ căn bản không đυ.ng tới da cô .
Đoạn Thanh Ngâm ở trong lòng trợn tròn mắt, cô còn coi thường anh ta đó!
Hai anh em này thật khiến người ta chán ghét.
Khiêu vũ kết thúc, Đoạn Thanh Ngâm gấp không chờ nổi rời đi, nhấc váy khụy gối có lệ, sau đó xoay người rời đi, còn chưa kịp chào hỏi.
Trang Ngạn Khanh nhìn bóng dáng, thấy cô bước nhanh đi về hướng Trang Bạch Yến, con ngươi hơi trầm xuống.
Tiệc tối kết thúc, khi Đoạn Thanh Ngâm trở lại trên xe rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, cô biết đêm nay mình đã hoàn thành nhiệm vụ, bộ phim kia hẳn là cũng bảo vệ được, nhưng cô giống như đã kéo thêm kẻ thù cho mình.
Nhưng mà đối với Trang Ngạn Khanh, cô cũng không sợ lắm người này nhiều nhất chỉ chán ghét cô, thuận tiện đem chuyện đó đổ lên đầu Trang Bạch Yến, còn chưa đến mức giống như Dụ Vi làm đủ loại nhắm vào cô, đây cũng là lý do cô dám đi trêu chọc người ta.
Tục ngữ có câu một đạo hữu chết còn hơn một bần đạo, dù sao cũng đều là bia đỡ đạn, cô một chút cũng không cảm thấy tội lỗi.
Tuy nhiên, Đoạn Thanh Ngâm cho rằng mình làm như vậy đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Trang Bạch Yến khẳng định sẽ có phần thưởng, ví dụ như chụp quảng cáo nào đó, ai ngờ một cái cũng đều không có.
Sau khi ngồi lên xe, người đàn ông sắc mặt lạnh nhạt như băng, như đã hoàn toàn dỡ xuống mặt nạ, Đoạn Thanh Ngâm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy.
Tốt thôi, cô coi như tốt bụng giúp đỡ.
Hai tháng tiếp theo, Đoạn Thanh Ngâm nghiêm túc ở nhà rèn luyện kỹ thuật diễn, đi theo giáo viên từ đầu bắt đầu học những kiến thức cơ bản.
Còn hoàn thành yêu cầu của giáo viên, đồng thời bắt đầu ghi nhớ lời thoại của mình trong Thanh Vân Lộ và đang cân nhắc nên xây dựng nhân vật như thế nào.
Trước khi tham gia vào quá trình quay phim, tạo hình của Thanh Vân Lộ cuối cùng đã được tung ra, gây xôn xao trên mạng, hầu như đều được đón nhận nồng nhiệt, tất nhiên cũng có những ý kiến trái chiều, chủ yếu tập trung vào vai Công chúa An Hoà do Đoạn Thanh Ngâm thủ vai.
Bình luận phía dưới trở nên oanh tạc.
“Tôi nhổ vào, đạo diễn Hồng là mắt mù hay thiếu tiền vậy? Thế nhưng lại đưa Đoạn bình hoa tới diễn vai công chúa, như thế đã không muốn xem rồi.”
“Chỉ là, vì sao lại cho cô ta tham gia vào, ngoại trừ khuôn mặt còn có ưu điểm gì chứ? Chẳng lẽ bởi vì phía sau có kim chủ?”
“Vị Đoạn bình hoa này, tôi cầu xin cô đừng mang tai họa cho kịch bản hay như vậy, kim chủ cô bản lĩnh lớn như vậy, chính cô tự làm phim mình đóng vai nữ chính không phải tốt hơn sao? Vì cái gì còn muốn đến đây làm nữ ba? Buông tha cho đôi mắt của chúng tôi đi.”
“Xong rồi xong rồi, bộ phim này xem ra bị huỷ hoại rồi.”
.......
Đoạn Thanh Ngâm lúc đầu thấy những bình luận như vậy còn tức giận, lúc sau liền hoài nghi liệu có phải do Dụ Vi làm hay không, bằng không sao lại có nhiều người mắng cô như vậy?
Nghĩ như vậy, trong lòng cô nháy mắt dễ chịu hơn nhiều.
Tuy nhiên cô vẫn là nghĩ nhiều, đây là cộng đồng mạng đối cô cảm nhận thật, bởi vì trước khi vào đoàn phim, Dụ Vi đã ra tay.
Thủ đoạn của Dụ Vi so cộng đồng mạng ác hơn nhiều, gần như chỉ sau một đêm, trên Weibo tràn ngập những thông tin tiêu cực về cô, chẳng hạn như tuổi lớn, kỹ năng diễn xuất kém, thiếu tôn trọng người khác, bị đại gia bao nuôi…
Mặc dù đều là tin đồn cũ nhưng cộng đồng mạng vẫn thích như mới đầu, Weibo của cô tràn ngập những lời chỉ trích.
Những người khác vào Weibo của đạo diễn yêu cầu thay cô. Đoạn Thanh Ngâm tức đến đau bụng, trong một đêm, Hứa tỷ đã gọi cho cô hơn chục lần, yêu cầu cô giữ im lặng, không để rơi vào bẫy.
Quả nhiên, trên mạng lan truyền tin khác nói rằng một nữ minh tinh đã qua đêm với đạo diễn Hồng, còn có tin tức có thể sẽ thay đổi vai diễn.
Cùng lúc đó, trên mạng xuất hiện tin tức Tam thiếu gia Trang gia đang dùng bữa với một cô gái nào đó, như thể sắp có chuyện gì đó tốt lành.
Phương pháp này rất mạnh nha!
Nếu là "Đoạn Thanh Ngâm", e rằng thật sự sẽ không thể ngồi yên.
Nhưng mà Đoạn Thanh Ngâm không phải người dễ bị bắt nạt, trực tiếp gửi đoạn video Dụ Vi bị hiểu lầm là tình nhân cho Hứa tỷ, “Lần trước em lén quay nhầm người, nhưng em nghĩ có thể dùng được. Em luôn nhẫn nhịn cô ta nhưng mà em cũng không phải là người dễ bị bắt nạt đâu.”
"Được rồi, mấy ngày nay cô đừng lên mạng, hãy chờ đợi. Không ai có thể cướp vai diễn của cô."
"Em biết rồi."
Sau đó, Đoạn Thanh Ngâm ở nhà học thuộc lời thoại, cô tắt điện thoại, nhưng vẫn yêu cầu trợ lý để ý tới tin tức trên Weibo.
"Đoàn đội của chúng ta thực sự không phải dễ bắt nạt, chúng ta có thể lật ngược tình thế ngay lập tức. Bây giờ trên mạng tràn ngập thông tin bẩn thỉu về việc Dụ Vi là tình nhân. Lần trước khi chị giành được vai diễn, Hứa tỷ đã nói rằng cô ta sẽ làm như vậy. Tạm thời chúng ta không cần quan tâm, bởi vì phim còn chưa lên sóng, có thể cô ta sẽ tẩy trắng bất cứ lúc nào. Hứa tỷ bảo chúng ta không cần quan tâm đến cô ta.”
“Tối hôm qua trên mạng mắng chửi kịch liệt. Thiếu gia của Giang gia công khai mối quan hệ, bây giờ thì tốt hơn rồi. Cư dân mạng tinh mắt, lập tức moi ra những bình luận mà fan hâm mộ của cô ta chèn vào cách đây một thời gian, còn chỉ trích cô ta tự khen mình. Thực sự là vả mặt. Em còn cảm thấy xấu hổ thay. Cô ta nói mình không có người chống lưng, vậy tại sao cô ta lại đi cướp vai? Trong lòng không thấy xấu hổ sao?"
Đoạn Thanh Ngâm nghe xong, nhếch mép cười, "Còn chị thì sao, không còn ai mắng chị nữa phải không?"
"...Ừm...thật ra vẫn còn nhưng ít hơn nhiều." Trợ lý liếc nhìn cô thì thầm.
Điều đó có nghĩa là vẫn còn nhiều.
Đoạn Thanh Ngâm bĩu môi, cảm thấy những cộng đồng mạng đó thật là chán ghét.
Nhưng nghĩ đến việc Dụ Vi cũng bị người khác mắng, trong lòng cô lập tức trở nên vui vẻ lại. Vì thế những ngày tiếp theo, Đoạn Thanh Ngâm ở nhà học thuộc lời thoại.
≤Thanh Vân Lộ≥ là một bộ phim truyền hình được chuyển thể từ câu chuyện lịch sử có thật, kể về Tống Tranh, một quan thần, từ khi sinh ra và lớn lên cho đến khi chết, để mọi người hiểu rõ hơn về cuộc đời của một vĩ nhân bên cạnh đó còn để ghi nhớ lịch sử.
Thế giới này vốn đều là tưởng tượng, phần lớn lịch sử của nó khác với thế giới mà Đoạn Thanh Ngâm từng sống, thậm chí cô còn chưa từng nghe nói đến vĩ nhân nổi tiếng nào tên Tống Tranh. Cũng may mấy ngày nay cô đã cập nhật lịch sử về những bài viết có liên quan tới ông ta, cũng có chút hiểu biết. Cô đóng vai Cửu Công chúa An Hòa, trong lịch sử cũng có người này, nghe nói nàng rất được Hoàng thượng sủng ái, nhưng sau đó không rõ vì sao lại phải gả tới Bắc Hồ và bị chết trẻ nơi *tha hương.
* Tha hương nghĩa là rời bỏ làng quê của mình mà đi đến một nơi khác, một phương trời khác để lập nghiệp, để làm ăn sinh sống.
Trong bộ phim này, Cửu Công chúa được miêu tả là một tiểu cô nương cáu kỉnh, kiêu ngạo, độc đoán và có chút đa sầu đa cảm, sau nhiều lần bị Tống Tranh từ chối, có vẻ như nàng ta vẫn luôn chung thành với hắn, từ bỏ việc hoà thân với Bắc Hồ.
Hình ảnh một người như vậy rất rõ ràng, giản dị, không giống như Tống Tranh lúc trẻ phù phiếm, bao dung rồi trưởng thành khi gia đình gặp khó khăn, lại điềm tĩnh, dè dặt khi sau này bước vào chiến trường. Ngay cả khi diễn xuất của Đoạn Thanh Ngâm không tốt thì nhiều người cũng sẽ hiểu được sự phức tạp của việc tạo hình nhân vật.
Mà đoàn phim còn vì tôn trọng lịch sử, đã mời các chuyên gia và tiến sĩ tới hướng dẫn để khôi phục lại diện mạo ban đầu của triều đại càng giống càng tốt.
Có lẽ vì thế mà bộ phim truyền hình này rất được mong đợi trên mạng, do trong những năm gần đây, với sự phát triển nhanh chóng của mạng xã hội và sự lên ngôi của văn hóa đồ ăn nhanh như phim điện ảnh, thể loại phim truyền hình ngày càng suy giảm, có rất ít bộ phim truyền hình thực sự có chất lượng cao.
Và dàn diễn viên của bộ phim này đã đáp ứng được sự mong đợi, nam chính đóng vai Tống Tranh là nam diễn viên phái thực lực Lục Khiêm, người khi còn trẻ đã đoạt được các giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nữ chính là nữ diễn viên nổi tiếng Dương Sơ Nguyệt, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng cô ấy đã ra mắt được mười mấy năm rồi, chưa kể những diễn viên khác, họ đều là những diễn viên có thực lực và có rất nhiều kinh nghiệm trong ngành. Đoạn Thanh Ngâm cũng nhìn thấy những gương mặt quen thuộc từ đoàn phim ≤Cửu Chương≥.
Đoạn Thanh Ngâm gia nhập đoàn phim vào giữa tháng chín, trước khi rời đi cô đã nhận được điện thoại từ trợ lý, dạo này cô dùng máy tính bảng để xem phim truyền hình và đọc tiểu thuyết, cũng không nhớ điện thoại di động nhiều lắm.
Không ngờ vừa mở điện thoại lên, cô bất ngờ nhìn thấy số lạ gọi cho cô ba lần.
Thời điểm chính xác là nửa tháng trước, khi cô bị Dụ Vi bôi nhọ, trên mạng còn xuất hiện tin tức Trang Bạch Yến đang hẹn hò với con gái của một hào môn.
Không phải như cô nghĩ đâu, đúng không?
Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy cô nhất định đã suy nghĩ quá nhiều, lần trước anh bảo cô không được thích anh, sao anh có thể gọi cho cô? Chỉ đơn giản là một sự ảo tưởng. Rất có thể có anti-fan nào đó đã tìm ra số điện thoại di động của cô, gọi đến để chửi bới, Đoạn Thanh Ngâm trợn mắt, trực tiếp chặn và xóa đi.