Trang Bạch Yến bị đau, “Ưm” một tiếng, hơi cong lưng.
Người nào đó đang đá loạn nghe được âm thanh dường như ý thức được cái gì đó, cơ thể cứng đờ, sau đó vẫn không nhúc nhích bắt đầu giả chết.
Từ trước đến nay trên mặt Trang Bạch Yến vẫn luôn ôn nhuận như ngọc, lúc này lại bị cô lăn lộn đến không còn phong độ nhã nhặn, anh ngẩng đầu lên nhìn người nào đó đang giả chết trong chăn, suýt chút nữa tức giận đến bật cười.
Trang Bạch Yến biết điều cô nói chính là sự thật, trải qua nhiều ngày ở chung thế này anh sớm biết rằng cô là người sẽ không chịu bất cứ tổn thất nào, cho dù muốn tiếp cận anh, cũng sẽ không dùng chiêu trò khiến chính mình bị thương.
Anh rũ mắt nhìn người nằm bên trong, người này khó có được hôm an tĩnh, hai chân trắng nõn thon dài co lại trong tư thế rất vặn vẹo, dường như sợ bị anh mắng nên không dám cử động. Tấm ga trải giường bên dưới vốn dĩ bằng phẳng, cũng bị cô giẫm nát khắp nơi, có lẽ vì quá ngứa nên cô lén cọ chân vào bức tường bên cạnh.
Trang Bạch Yến ngồi một lát, sau khi bình tĩnh lại, xoay người đem màn dắt vào, trong đầu anh chợt nhớ tới người phụ nữ ban ngày kia, trông như thế nào anh cũng không có ấn tượng nhưng anh nhớ rõ có một ánh mắt bức bối luôn nhìn về phía anh.
Dường như cảm giác đó vẫn còn đó, anh cau mày chán ghét, tuy không thích những người không thông minh như Đoạn Thanh Ngâm nhưng anh càng không thích những người có thủ đoạn bỉ ổi, không trung thực.
Người nào đó nằm ở bên trong dường như chú ý tới động tác của anh, có lẽ cho rằng anh không còn khó chịu nữa, trong miệng lại bắt đầu rầm rì rêи ɾỉ.
Trang Bạch Yến nhớ trước khi đi, trợ lý đặt vào hành lý của anh một lọ thuốc mỡ. Anh lục lọi hành lý để cuối giường, tìm thấy một tuýp thuốc mỡ, định ném về phía Đoạn Thanh Ngâm, tay nâng lên rồi lại thả xuống, không biết anh nghĩ tới cái gì, dừng một chút, cúi đầu xuống mở nắp, kéo chân Đoạn Thanh Ngâm về phía anh, chân dài trắng nõn, làn da mềm mại.
Da thịt chạm vào nhau, ngón tay theo bản năng hơi co lại nhưng rất nhanh lại dùng sức, nắm lấy mắt chân chuẩn bị đá loạn, “Đừng nhúc nhích.”
“Anh làm cái gì vậy?” Đoạn Thanh Ngâm bối rối quay đầu lại, đôi mắt lén lút nhìn biểu tình của anh.
Trang Bạch Yến không đáp lại, cúi đầu ấn ra một chút thuốc mỡ màu trắng lên đầu ngón tay, sau đó bôi lên trên vết muỗi đốt của cô.
Xung quanh vết muỗi đốt đều bị gãi đến tróc da, có lẽ hơi khó chịu, Đoạn Thanh Ngâm theo bản năng phát ra một tiếng “Rít”, cũng không biết là thoải mái hay khó chịu.
Chắc là rất thoải mái, bôi xong một chân, Đoạn Thanh Ngâm vội lật người lại đem một chân khác duỗi lại đây, không chút khách khí đặt ở trên đùi anh.
“Đây nữa, đây nữa.” Còn sợ anh không nhìn thấy, vươn ngón tay ra chỉ vào.
Trang Bạch Yến cầm lọ thuốc mỡ trong tay dừng lại một chút, nhìn người nào đó đang ra lệnh cho anh mà không hề nhận thức được, anh ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Nhưng người nào đó dường như vẫn chưa ý thức được chỗ nào không đúng, thậm chí còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn vào tay anh, trong mắt đầy vẻ biểu hiện anh quá keo kiệt, chỉ là bôi thuốc một chút.
Trang Bạch Yến hơi quay đầu đi, hít sâu mấy hơi, cuối cùng duy trì phong độ của một người đàn ông.
Trên mặt treo *nụ cười công nghiệp, khách khí nói, “Đoạn tiểu thư.”
*“Nụ cười công nghiệp” là khái niệm dành cho những người có nụ cười kiểu “giả trân”, gượng gạo. Dù họ có nở nụ cười tươi nhưng trông khá vô hồn và có phần đáng sợ.
Lời còn chưa nói xong, Đoạn Thanh Ngâm lại đột nhiên ngồi dậy, quay mặt về phía anh, mở to mắt, ủy khuất nhìn anh, cau mày lẩm bẩm, “Còn có ở mặt nữa, trên mặt và cổ đều có vết muỗi đốt.”
Có thể bởi vì nơi này chỉ có hai người bọn họ, cũng có thể bởi vì ở hoàn cảnh xa lạ, Đoạn Thanh Ngâm phát hiện Trang Bạch Yến ở đây dễ nói chuyện hơn bình thường rất nhiều, nên được voi đòi tiên.
Lại giống như sợ anh nhìn không thấy, cô tiến lại gần anh, trên mặt thần sắc vừa ủy khuất vừa có vài phần oán trách, tựa như vết muỗi đốt này là do anh cắn ra vậy.
Trang Bạch Yến nhìn người nào đó đột nhiên sát lại gần, đôi mắt đen nhánh đối diện với cô, hai người trong lúc nhất thời cũng không nói gì, nhưng Đoạn Thanh Ngâm so với anh tự nhiên hơn nhiều, trên mặt ngoại trừ ủy khuất khó chịu cũng không có điểm nào khác thường, còn vô ý duỗi tay gãi gãi mặt, thấy anh nhìn mình không nói, cô lập tức lo lắng hỏi, “Mặt em có phải biến dạng rồi hay không?”
Trang Bạch Yến dời mắt, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, nghe thấy cô hỏi như vậy, còn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Anh lại cúi đầu bóp thuốc mỡ ra tay, ngẩng đầu lên liền thấy người nào đó dùng ngón tay dính nước miếng chấm vào vết muỗi đốt trên mặt.
Mí mắt Trang Bạch Yến giật giật.
Người nào đó còn không hề nhận thức, nhìn thấy trên tay anh có thuốc mỡ, vẻ mặt bài xích nói, “Không cần bôi lên mặt em, nó cay lắm, lưu lại sẹo, trông rất khó coi.”
Còn rất tự nhiên vươn tay ra, nói, “Anh bôi chỗ này đi, cánh tay này cũng ngứa.”
Sau khi bôi xong thuốc mỡ, Đoạn Thanh Ngâm liền thuận thế đi sang một bên nằm xuống, lộ ra bộ dáng buồn ngủ, Trang Bạch Yến thấy cô như vậy đành nhẫn nhịn, tuỳ cô vậy.
Cũng may giường đủ rộng, hai người bọn họ nằm cũng không chật, Đoạn Thanh Ngâm nằm bên trong, còn đem gối đầu lấy đi, Trang Bạch Yến đành phải nằm ngửa bên ngoài, đầu gối lên hai cánh tay.
Anh mở mắt nhìn lên trên màn, nơi này trên cả nước nổi tiếng là thôn nghèo khó, cho dù là trong nhà trưởng thôn cũng không có quạt điện, cũng may trong núi mát mẻ, nửa đêm đã không cảm thấy nóng.
Phòng không lớn, giường hướng ra cửa sổ, ánh trăng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cả căn phòng toàn là ánh sáng của trăng. Trăng sáng như vậy ở trong thành phố rất ít khi nhìn thấy, Trang Bạch Yến ngơ ngẩn nhìn trên trần, dường như bởi vì bên cạnh có người nằm nên trong lúc nhất thời không còn buồn ngủ nữa.
Một hồi lâu, anh quay đầu nhìn về phía người nằm bên cạnh, kỳ thật cũng không qua bao lâu nhưng người nào đó giống như đã ngủ rồi, thậm chí còn không biết gì lật người qua, nằm ngửa ngủ, một chân bá đạo duỗi ra, chiếm phần lớn diện tích chiếc giường. Trên người hẳn là còn hơi ngứa, tay cô vô ý gãi, tư thế ngủ cũng không đẹp, không biết từ khi nào áo đã trượt lên trên lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn cùng với cái rốn nho nhỏ.
Ánh mắt Trang Bạch Yến dừng ở trên người cô một lát, sau đó cũng không làm gì, nhắm mắt lại, nhưng một lát sau, anh vẫn mở mắt ra đem chiếc áo bị trượt lên của cô kéo xuống.
Một đêm không mộng mị.
Có lẽ bởi vì ngủ sớm nên sáng ngày hôm sau Đoạn Thanh Ngâm mới sáng đã tỉnh, cô cũng không dậy, ở trên giường chơi di động, cô tỉnh dậy không bao lâu thì Trang Bạch Yến cũng tỉnh dậy.
Bởi vì vừa mới tỉnh, trong mắt anh còn có vài phần mơ hồ nhưng rất nhanh đã bị người nào đó nằm bên cạnh khiến cho anh trở nên tỉnh táo.
Đoạn Thanh Ngâm tìm được ở trên Baidu một cách trả thù thiếu đạo đức, Trang Bạch Yến vừa mới tỉnh dậy, cô liền nóng lòng muốn đi xuống giường, thay vì chạy ra cửa, cô xoa xoa tay, đẩy giường vào tường.
Phát ra tiếng ‘kẽo kẹt” chưa đủ, cô còn hạ giọng tiến đến ven tường kêu, “A Yến, a~ không cần đâu~ ah..ahh”
“A Yến, anh thật xấu nha, người ta chán ghét anh.”
“Anh nhẹ nhàng chút, lỡ như làm em gái bên cạnh nghe thấy được thì làm sao bây giờ, đừng dạy hư em ấy.”
Nói hai câu, giống như không biết mệt cô chạy về chỗ cũ đẩy giường va chạm vào vách tường.
Căn phòng với phòng của Lý Trấn Chân kia chỉ cách một bức tường.
Trang Bạch Yến nằm ở trên giường, mặt vô cảm nhìn cô tự biên tự diễn, cười toe toét.
Người nào đó còn cố tình tiến đến vách tường, dẩu miệng hôn mu bàn tay của mình, phát ra tiếng “chụt chụt chụt”.
“Ưm, ưm, anh xấu quá đi à.”
Mí mắt Trang Bạch Yến hơi giật giật, “.”
Anh hít một hơi thật sâu, sau đó trực tiếp nhắm mắt lại, quyết định nhắm mắt làm ngơ.
Đoạn Thanh Ngâm đi theo Trang Bạch Yến ở chỗ này bốn ngày, ngoài việc phân phát nhu yếu phẩm cho các thôn bên cạnh, còn tranh thủ đi kiểm tra tiến độ hoàn thành của trường tiểu học Hy Vọng, khả năng chín tháng nữa là có thể khai giảng. Còn liên hệ với phòng giáo dục địa phương, trong lúc nghỉ hè đã tuyển mấy giáo viên, năm nay ba chí nhánh khác cũng sẽ có giáo viên tạm thời đến giảng dạy. Cuối cùng là chụp một bức ảnh tập thể, trong bức ảnh này không thể thiếu Đoạn Thanh Ngâm, đúng lý hợp tình đứng bên cạnh Trang Bạch Yến, còn dùng sức đứng ở giữa, như thế vẫn không đủ, ghét bỏ bản thân quá lùn, liền túm quần áo Trang Bạch Yến, nỗ lực nhón mũi chân.
Sau đó, cô đi tới trước mặt một số học sinh tiểu học đang tụ tập chụp ảnh, nói, “Đến đây, đến đây, chị sẽ ký tên cho các em, chị là đại minh tinh, rất nổi tiếng đó.”
“Các em đã nhìn thấy chị bao giờ chưa? Có phải đẹp hơn so với trên tivi hay không?
“Một thời gian nữa sẽ chiếu bộ phim mới của chị, các em nhớ phải xem đó nha.”
Trang Bạch Yến nỗ lực duy trì nụ cười trên mặt, cùng người bên cạnh hàn huyên, cố gắng bỏ qua giọng nói của cô.
Bọn họ quay về vào ngày thứ năm, mới sáng sớm đã xuất phát, trước khi đi còn xảy ra chút chuyện nhỏ.
Trang Bạch Yến từ giếng nước rửa mặt xong chuẩn bị trở về phòng, nào biết mới vừa xoay người, liền thấy Lý Trấn Chân đứng ở phía sau anh vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Trời vẫn tối mù, hôm nay khả năng còn có mưa, cho nên bọn họ chuẩn bị xuất phát sớm một chút, lúc này gia đình trưởng thôn rất yên tĩnh, trưởng thôn sáng sớm đã vác chiếc túi da rắn đi ra ngoài hái lá dâu, vợ trưởng thôn bận rộn ở trong bếp.
Lý Trấn Chân trong tay cầm lá cải cho gà ăn, lấy hết can đảm ngăn anh lại.
“Trang thiếu gia.”
Trang Bạch Yến cũng không biết cô ta gọi làm gì, nhưng anh từ trước đến nay anh giỏi về việc ngụy trang, cho dù không thích ai đó cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, không giống như Đoạn Thanh Ngâm hỉ nộ ái ố đều biểu hiện hết ở trên mặt.
Điểm này Trang Bạch Yến có chút bội phục Đoạn Thanh Ngâm, rốt cuộc cô có thể vô tâm vô phế như vậy cũng rất thần kỳ.
Trang Bạch Yến chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra người trước mắt muốn làm cái gì, không gì ngoài việc châm ngòi ly gián.
Châm ngòi ai? Chắc chắn là anh với Đoạn Thanh Ngâm.
Nhưng anh cũng không muốn nghe, anh không thích đem thời gian lãng phí vào chuyện cùng người vô bổ, đương nhiên, ngoại trừ Đoạn Thanh Ngâm, bởi vì cô, cái người này là thật sự không biết xấu hổ, gặp phải cô, anh cũng rất đau đầu.
Trang Bạch Yến khách khí lại xa cách gật đầu, chuẩn bị vòng qua cô ta rời đi.
Nào biết người đối diện lại không muốn từ bỏ như vậy, trực tiếp mở miệng nói, “Trang thiếu gia, em có lời muốn nói.”
Tay cô ta cầm chậu siết chặt, như có chút khẩn trương, âm thanh mang theo vài phần run rẩy.
Nhìn thấy Trang Bạch Yến bước chân dừng lại, như có chút động lực, cô ta nỗ lực bình tĩnh, nói, “Em....Em cảm thấy việc này cần thiết phải nói với anh một tiếng.”
Trang Bạch Yến trên mặt lộ ra nụ cười công nghiệp, nụ cười có vài phần xin lỗi, trực tiếp chặn lời nói của cô ta, “Thật ngại quá, tôi có việc, chút nữa hãy nói sau đi, tôi phải đi gọi Thanh Thanh đã, bằng không đợi chút không còn kịp.”
Anh lại lần nữa lễ phép gật đầu, nhấc chân từ bên người cô ta vòng qua.
Nhưng người phía sau dường như chưa hết hy vọng, sốt ruột buột miệng thốt ra, “Bạn gái anh hình như đã lừa dối anh.”