Con gái trưởng thôn tên là Lý Trấn Chân, vừa mới tắm xong, tóc cũng gội sạch, đang ngồi ở bên mép giường lau khô.
Nhìn thấy Đoạn Thanh Ngâm về, mím môi, sau đó dùng tiếng phổ thông không chuẩn hỏi, “Đoạn tỷ tỷ, hai người vừa đi đâu vậy?”
Cô ta giấu mặt trong mái tóc đang ướt, trong phòng tối mờ, nhìn không thấy biểu cảm của cô ta, nghe âm thanh giống như chỉ là tò mò nghi vấn.
Chắc là sợ Đoạn Thanh Ngâm hiểu lầm, lập tức bổ sung, giải thích nói, “Vừa rồi em tắm xong không thấy hai người nên có chút lo lắng, nơi này xung quanh đều là núi, trời tối có mèo hoang chó hoang sẽ cắn người.”
Đoạn Thanh Ngâm nhìn về phía đó, cô ta cúi đầu, đem toàn bộ tóc đều xoã về phía trước, căn phòng tối tăm cộng thêm chiếc giường gỗ hơi cũ kỹ, nói thật, liếc mắt một cái nhìn qua có chút dọa người.
Đoạn Thanh Ngâm cười toe toét, học cách đối phó của Trang Bạch Yến, ngoài cười nhưng trong không cười, cố ý đáp lại, “Không phải tôi đã về rồi sao, đừng lo lắng.”
Sau đó cô lập tức đi đến cái túi đặt trên bàn, từ bên trong lấy ra giấy ăn lau tay, khi trở về Đoạn Thanh Ngâm ở trong sân rửa sạch tay, hiện tại vẫn ướt.
Lau khô rồi lấy kem dưỡng mặt ra bởi vì cô không mang kem dưỡng da tay cho nên tạm thời dùng kem dưỡng mặt thay thế. Nhưng khi cô mở hộp lưới đựng đồ liền phát hiện đồ vật bên trong vị trí không đúng.
Cô cử động tay, bất giác nhíu mày, sau đó tiếp tục mở ra như chưa không có gì xảy ra nhưng khi cô vặn nắp thì nhìn thấy trên đó xuất hiện một vệt nước kỳ lạ, Đoạn Thanh Ngâm tức khắc trầm xuống.
Tóm lại đó không phải là nước sạch.
Nghĩ rằng mình vẫn còn ở đây vài ngày nữa, cô áp xuống sự tức giận, đóng nắp lại rồi vứt vào túi sau đó giả vờ lục lọi cái gì đó để che giấu.
“Đoạn tỷ tỷ.”
Lý Trấn Chân ngồi ở trên giường cách đó không xa đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có chút hoảng loạn, muốn Đoạn Thanh Ngâm chú ý. Cô ta nhìn qua khe hở sợi tóc thấy người kia không có gì phản ứng, tưởng rằng cô không phát hiện có điểm gì không thích hợp, trong lòng cô ta nhẹ nhàng thở ra.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, em muốn hỏi chị có khát hay không?”
Cô ta bình tĩnh lấy khăn lông tiếp tục lau đầu, thấy tóc mình hơi xoăn có chút thích thích liền vươn tay ra khảy một chút. Như là cố ý, đôi mắt nhìn về Đoạn Thanh Ngâm cách đó không xa, mím môi, dường như không vừa lòng câu trả lời vừa rồi, tiếp tục nói, “Đoạn tỷ tỷ, mấy người ngày mai đi thôn Ngưu Đầu sao?”
Cô ta dừng lại một chút như thể vô tình nói, “Thôn bên kia có người bị bệnh hủi đặc biệt nhiều, mấy người đi phải cẩn thận một chút, bình thường chúng em cũng không dám đi qua.”
Đoạn Thanh Ngâm phát hiện tiểu nha đầu này rất tâm cơ, muốn tiếp cận Trang Bạch Yến bằng cách moi tin tức từ trong miệng cô, hiện tại lại tới để hù dọa cô, làm sao, chắc nghĩ ngày mai sẽ thay thế cô cùng Trang Bạch Yến đi đưa nhu yếu phẩm sao?
Muốn đi thì cứ đi, cô cũng sẽ không ngăn cản.
Nghĩ đến vừa rồi trong mỹ phẩm có nước bọt, đột nhiên xoay qua nhìn cô ta, cô quyến rũ dựa vào bàn, tay vuốt vuốt tóc, cố ý không chút để ý nói, “Không có việc gì, A Yến sẽ bảo vệ tốt cho tôi.”
Lại như có chút buồn rầu, cô dùng giọng điệu oán giận nói, “Đàn ông ấy à, chính là một người phiền phức, tôi không muốn tới đây, một hai bắt tôi phải tới đây, thật là một khắc cũng không muốn rời xa mà.”
Đoạn Thanh Ngân vươn bàn tay trắng nõn, vẻ mặt không vui, “Cô xem, móng tay tôi mới làm hôm trước đã hỏng, sớm biết như vậy tôi đã không làm bạn gái anh ấy, mọi việc lớn nhỏ gì tôi cũng phải đi theo.”
Như thể đang khoe khoang, cô nói với người ngồi ở phía đối diện, “Cô cũng không biết người theo đuổi tôi nhiều như nào đâu, anh ấy nếu không phải lớn lên đẹp trai, tôi sẽ không đồng ý đâu, còn Giang thiếu gia đuổi theo tôi ba năm, nhìn thấy tôi cùng A Yến ở bên nhau, liền tức giận theo đuổi nữ minh tinh tôi không thích, chắc anh ta cho rằng tôi sẽ thương tâm, haha, tôi mới không nhàm chán như thế đâu.”
“Còn ai nữa nhỉ? Cô biết Tống Hàn Ngạn không, chính là nam diễn viên đóng vai Triệu tướng quân khoảng thời gian trước, từng diễn chung với tôi nhưng mà cứ quấy rầy tôi như ruồi bọ, phiền muốn chết, cùng tôi diễn phim vẫn luôn quấn lấy không buông, phiền sắp chết, tôi thấy rất chướng mắt.”
“ Mà A Yến nếu vẫn dính người như vậy, chắc tôi sẽ chia tay.”
Tóc bay một hồi, Đoạn Thanh Ngâm cũng không để ý biểu cảm của cô ta, kiêu ngạo hất tóc sau đó vặn eo trực tiếp đi về hướng giường.
Giường không lớn, cùng lấm chỉ đủ cho hai người, bên ngoài treo một chiếc màn xám trắng chống muỗi kiểu cũ, không phải là lưới mà là vải cotton mịn, cảm giác không thông thoáng lắm.
Sau khi cô đến gần cô ta cũng không nhúc nhích, không biết là bị lời này kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay là đối với Đoạn Thanh Ngâm bài xích, cô cũng mặc kệ, trực tiếp từ bên cạnh bò lên.
Giường rất cao lại còn có không vững, vừa đi lên, lay nhẹ một chút liền “Kẽo kẹt” một tiếng, dọa cô nhảy dựng.
Mấu chốt là Đoạn Thanh Ngâm còn nói một câu, “Giường này hỏng rồi phải không? Sao giường của A Yến không lung lay?”
Nói như thể cô đã ngủ cùng Trang Bạch Yến, lẩm bẩm bò lên giường, cũng không khách khí, trực tiếp lấy cái gối đầu duy nhất dường như có điểm ghét bỏ, lật qua lật lại cái gối.
Sau đó cô đưa lưng về phía trong nằm xuống, cầm di động ra chơi, như là đang nói chuyện phiếm với ai đó, che miệng cười khanh khách, lại giống như sợ bị người khác nhìn lén, đưa tay che di động, còn thường xuyên xoay đầu vẻ mặt phòng bị nhìn về phía sau.
Khẳng định là cùng người đàn ông khác nói chuyện phiếm, bằng không tại sao lại chột dạ?
Lý Trấn Chân không biết tâm tư của mình, cô ta chỉ là cảm thấy, Đoạn Thanh Ngâm có bạn trai ưu tú tri kỷ như vậy, còn không biết đủ à? Lại còn cùng người đàn ông khác thân mật, cô ta vừa khinh bỉ vừa chán ghét nhưng trong lòng còn có một loại hâm mộ không nói rõ.
Không phải chỉ là xinh đẹp thôi sao, cái gì mà Giang thiếu gia, cái gì mà đại minh tinh, nếu xấu thì làm gì có ai theo đuổi.
Nhưng nghĩ đến gương mặt kia của Đoạn Thanh Ngâm, đột nhiên cô ta cảm thấy vô vị khi nhổ nước bọt vào đồ trang điểm của cô.
Không ai nói gì nữa, cả căn phòng chìm vào im lặng.
Đoạn Thanh Ngâm nửa đêm bị tỉnh, không phải vì lạ giường không ngủ được mà là cô bị muỗi cắn tỉnh, trên người ngứa không chịu được.
Cô bực bội ngồi dậy, trên cánh tay và đùi đều ngứa, hai tay gãi gãi không ngừng, khi đầu óc tỉnh táo hơn chút, cô nhìn xung quanh mới phát hiện chiếc màn thế nhưng bị hở một góc.
Cô tức giận nhìn cô gái đang ngủ bên cạnh, cô ta đã nhắm mắt ngủ say, cạnh đấy còn có mùi nhà vệ sinh nồng nặc.
Đoạn Thanh Ngâm trực tiếp tức giận bật cười, hít sâu vài cái cũng không áp chế được trong lửa trong bụng.
Độc ác như vậy cô còn chưa thấy qua.
Đoạn Thanh Ngâm lần này thật sự tức giận, cô cũng không phải người dễ chọc, trực tiếp đứng lên muốn xuống giường, lúc xuống còn cố ý từ dẫm trên người cô ta.
Cô ta dường như bị đau đớn, kêu một tiếng liền tỉnh, mở mắt ra, trong mắt cũng không thấy buồn ngủ mấy, ngồi dậy co chân, nhìn thấy Đoạn Thanh Ngâm đã xuống giường tìm giày.
Vẻ mặt bình tĩnh, “Chị muốn đi vệ sinh sao, có cần em đi theo không?”
Đoạn Thanh Ngâm cầm di động đã bật đèn pin, hơn nửa ngày mới tìm được giày của mình, cô nhìn hai cái dấu chân đen sì ở trên giày mình, oán hận cũng dẫm hai cái vào đôi bên cạnh.
Trên mặt lại cười đến ngọt ngào, “Không cần, tôi đi tìm A Yến, anh ấy không ôm tôi sẽ không ngủ được.”
Nói xong cô khom lưng kéo giày, dậm chân hai cái xuống đất, sau đó xoay người đi ra ngoài, “Cô cứ ngủ trước đi, không cần chờ tôi.”
Lý Trấn Chân vẻ mặt cứng đờ, nhìn bóng dáng người nào đó, thấy cô sắp đi ra cửa khi liền nhịn không được mà ngăn lại, “Không tốt lắm đâu, Trang thiếu gia có lẽ đã ngủ rồi.”
Đoạn Thanh Ngâm lần này không lên tiếng đáp lại, trực tiếp phất tay có lệ về phía sau, cũng không quay đầu lại rồi đi.
Cô quang minh chính đại đi đến cách vách gõ cửa, này là cho cô cơ hội tiếp cận Trang Bạch Yến.
Cô không bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ “con đường Trang Bạch Yến” này hoặc là nói cô sẽ không bỏ cho đến khi tìm được mục tiêu khác tốt hơn. Cô sẽ không bỏ nửa chừng ngay cả khi anh nói những lời xúc phạm cô như lần trước.
Mà cô cũng không biết cuối cùng nỗ lực của mình sẽ ra sao, có thể khiến cho Trang Bạch Yến yêu mình không, phương hướng phát triển có theo đúng mong muốn không, hay giống như kết cục trong nguyên tác. Nhưng cô biết, nếu mình không làm cái gì mới là ngu xuẩn nhất.
Ít nhất, hiện tại trước mặt người khác Trang Bạch Yến nguyện ý phối hợp với cô, đây là khởi đầu tốt.
Đoạn Thanh Ngâm gõ nhẹ hai cái, cửa liền mở ra.
Người đàn ông im lặng một lúc mới nhìn thấy cô, ngẩng đầu nhéo nhéo sống mũi, “Đoạn tiểu thư?”
Giọng điệu khách sáo nhưng có chút nhẫn nhịn.
Đoạn Thanh Ngâm không trả lời ngược lại đẩy anh một chút, sức lực không nhỏ, khiến cho Trang Bạch Yến trực tiếp lảo đảo hai bước nhưng cô không có nửa phần áy náy hơn nữa còn ngẩng đầu đầy bực bội trừng mắt nhìn anh, luồn vào bên cạnh anh chen vào phòng.
Người vừa bước vào lập tức chạy đến mép giường, cởi giày ra rồi leo lên giường, không đợi Trang Bạch Yến mở miệng liền tự mình đổ xập xuống nói, “Trang thiếu gia, em thích anh là một chuyện, anh cũng không cần khi dễ người như vậy chứ, chính anh nhìn xem, trên người em bị muỗi đốt thành cái dạng gì?”.
“Anh đừng nói anh không thấy được tâm tư gì của nha đầu kia nha? Thật ốt làm sao, em là bị muỗi cắn tỉnh, mở mắt ra đã thấy màn ở mép giường không biết khi nào đã bị xốc lên, muỗi không cắn em thì cắn ai? Da trên người em đều bị trầy xước.”
“Buổi tối lúc em về, mỹ phẩm dưỡng da của em bị người khác động vào, ai biết cô ta bỏ vào trong thứ gì chứ, em mặc kệ, anh phải làm chủ cho em.” Nói đến đây cô có chút ủy khuất khóc lớn, có vẻ như quá khó chịu, trực tiếp lăn lộn ở trên giường.
Trang Bạch Yến thấy người nào đó trên giường đang la lối khóc lóc, đau đầu xoa trán, bên ngoài nhiều muỗi lại thấy trên giường có người nào đó ăn vạ không đi, anh cũng đành phải lên giường.
Đoạn Thanh Ngâm thấy anh đi tới, sợ anh không tin, lại mở đèn pin điện thoại di động, nâng tay chân lên, “Anh nhìn xem, đều là bị muỗi cắn, anh ở chỗ này ngủ ngon còn em thì bị muỗi cắn sắp chết rồi.”
Da cô trắng nõn, trên tay chân lại có vết sưng tấy khiến người da đầu tê rần, đặc biệt là những vết đỏ do cô gãi, quả thực nhìn thấy ghê người. Trang Bạch Yến không lên tiếng, ánh mắt dừng ở trên người cô, mày nhíu lại.
Anh vươn tay ra nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, đang chuẩn bị nói chuyện, nào biết đã bị Đoạn Thanh Ngâm tức giận đập nhẹ vào ngực anh một cái, thấy anh không phản ứng giống như có chút tự tin, hung hăng trừng mắt nhìn anh, “Anh không cần phải giả làm người tốt.” Cô còn tức giận duỗi tay đẩy ngực anh ra, quay lưng lại, túm lấy cái gối anh đang ngủ, trực tiếp nằm xuống chiếm chỗ.
Cô cảm thấy trên người vẫn hơi khó chịu, không ngừng dùng hai tay ôm mình, có lẽ càng nghĩ càng giận, đột nhiên dùng chân sau trực tiếp đá thẳng vào bụng dưới Trang Bạch Yến.