Xuyên Thành "Bạn Gái" Nam Phụ

Chương 13: Buồn bực

Đoạn Thanh Ngâm cười rạng rỡ với cô gái đứng sau trưởng thôn, “Được.”

Cô vui vẻ tiếp nhận đề nghị của cô bé.

Trang Bạch Yến có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời này, hơi quay đầu lại nhìn cô. Người phụ nữ này thấp hơn bình thường vì cô đi giày thể thao, thậm chí cô còn không cao đến cằm anh, tóc cô được chăm sóc cẩn thận, hơi uốn xoăn, xoã ra xung quanh vai nhưng chắc do đi cả một ngày mệt mỏi nên đuôi tóc trông hơi lộn xộn, mồ hôi có chút dính trên trán.

Trên mặt cô trang điểm vẫn tinh xảo, có lẽ hôm nay đi xa nên trông không rõ ràng như thường ngày, dù sao nhìn gần hơn cũng thấy làn da của cô rất tốt, môi hơi đỏ.

Đoạn Thanh Ngâm như nhận thấy anh đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên nhìn lại anh như có chút không thích sự chênh lệch chiều cao khiến mình bị động này, cô hơi nghiêng người sang một bên.

Dường như cô nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt đột nhiên căng thẳng, tức giận đập mạnh vào cánh tay anh, “Anh không cần em, tại sao lại yên tâm để em ngủ ở chỗ khác một mình, anh có ý gì? Có phải coi trọng ai khác rồi? Muốn tống cổ em đi chỗ khác?”

Đôi mắt cô quét một vòng xung quanh nhưng giống như không nhìn thấy tình địch nào khả nghi cô lại trực tiếp xoay đầu nhìn vào tên đầu sỏ gây tội, trừng mắt nhìn anh một cách hung dữ.

Trông cô như một con cọp cái giống như nếu anh dám thay lòng đổi dạ cô sẽ khiến anh đẹp mặt.

Mấy nhân viên bên cạnh đang chuẩn bị rời đi nhìn thấy một màn như vậy, vẻ mặt bát quái, có mấy nhân viên nam tựa như đồng cảm với Trang Bạch Yến nhìn anh bằng ánh mắt thông cảm.

Bọn họ cũng coi như là đã nhìn ra cho dù là Tam thiếu gia Trang gia nhưng khi ở trước mặt bạn gái thì cũng giống người thường.

Trước khi đi, mấy nhân viên còn đến chào tạm biệt Trang Bạch Yến, một số nhân viên nam còn tỏ như tấm lòng ấm áp tới an ủi anh, “Phụ nữ đều thích vô cớ gây rối, sếp kiên nhẫn chịu đựng rồi cho qua đi.”

“Chính là không có cách nào cùng mấy người đấy phân rõ phải trái, dù sao mỗi tháng bọn họ lại đổ máu bảy ngày còn sống khoẻ mạnh, không nên trêu vào.”

Trang Bạch Yến khẽ mỉm cười, vô thức nhìn về phía Đoạn Thanh Ngâm cách đó không xa, cô đang cùng mấy nữ nhân viên đứng chung một chỗ, trong tay cầm một chiếc gương nhỏ, quay đầu sang bên kia cũng không biết cô nghe thấy cái gì, cười cười theo, mắt cong cong.

Bị muỗi cắn, nụ cười trên mặt Đoạn Thanh Ngâm nháy mắt thu lại, lông mày dựng lên, tức giận cúi xuống đập tay vào chân, sau đó cô giơ tay lên nhìn lòng bàn tay, hẳn là không đánh trúng, trên mặt cô hiện lên một tia tức giận, ngay sau đó oán hận đá chân.

Đôi mắt nhìn xung quanh, giống như sợ lại có muỗi tới cắn mình, cô xua cánh tay rồi lặng lẽ đi sang phía bên kia, chen chúc vào những người khác và đứng ở đó.

Trong núi trời tối rất sớm, trong nhà có bóng đèn, nhưng công suất tương đối thấp, ánh đèn mờ mịt, hai người đối mặt không thể nhìn rõ.

Gia đình trưởng thôn rất nhiệt tình, sợ mình chăm sóc không chu toàn. Ga giường và vỏ gối trong phòng Trang Bạch Yến được giặt và phơi khô từ ngày hôm qua. Có lẽ họ sợ nhiều muỗi, còn đốt nhang muỗi, ngày thường bởi vì trong nhà nuôi tằm nên họ không dùng những thứ này.

Mọi người được tắm trong bồn gỗ, bồn này được mang ra giếng rửa sạch sau đó trụng nước sôi. Đoạn Thanh Ngâm là người tắm đầu tiên, vốn là Trang Bạch Yến tắm trước nhưng lại bị cô tranh.

Cô không muốn tắm vào cái bồn mà Trang Bạch Yến đã dùng rồi.

Trang Bạch Yến lại không quan tâm chuyện này, đứng ở trước cửa canh cho cô.

Đoạn Thanh Ngâm mang theo một bộ quần áo, quần short áo lụa ngắn tay kiểu dáng đơn giản, có thể vừa làm đồ ngủ vừa làm đồ đi chơi. Ban đầu cô tưởng rằng nếu ở lại chắc cũng sẽ ở trong khách sạn, nào biết bọn họ lại trực tiếp ở trong thôn.

Đồ cô mang không nhiều lắm, chỉ có một bộ quần áo và một bộ vệ sinh cá nhân mini.

Cô tắm rất lâu còn tắm hai lần nước đều là Trang Bạch Yến rót cho cô. Anh đẩy bồn ra trước cửa sau đó rửa sạch bồn, đổ đầy nước lạnh rồi pha thêm ít nước nóng. Lúc này Đoạn Thanh Ngâm cũng không khách khí với anh, “Anh rửa thêm mấy lần nữa đi, dùng tay rửa không cần dùng cái giẻ lau kia.”

Cô hướng về phía cửa hét lên, còn nhìn ra bên ngoài, sợ anh làm vội làm vàng.

Đoạn Thanh Ngâm tắm xong, những người khác tắm rất nhanh, Trang Bạch Yến gần như chỉ mất mười phút.

Anh cũng thay quần áo, mặc một chiếc áo thun đen và quần âu màu xám đen, tóc anh hơi ướt. Anh bê bồn tắm ra, dáng người cao ráo tuấn tú, trước mặt còn ôm một cái bồn lớn trông anh như đang đi trên sàn catwalk vậy.

Trưởng thôn đang ngồi trong sân hái lá dâu nhìn thấy liền nhanh chóng đứng dậy chạy ra cầm lấy cái bồn, “Tôi tới đây, tôi tới đây, Trang thiếu gia mau lại đây nghỉ ngơi một chút.”

Trang Bạch Yến là lần đầu tiên đến đây, lần trước có người đã chào hỏi qua với ông ta nói thân phận nhân vật đến lần này khác những lần trước, nhất định phải chiếu cố cho tốt.

Ông ta cũng không rõ rốt cuộc khác nhau chỗ nào nhưng khẳng định là không thể đắc tội. Cho nên từ mấy ngày hôm trước ông ta đã bắt đầu sửa sang lại nhà cửa còn thay cả giường cố ý để cho anh ngủ giường lớn, chăn cũng mới mua từ đầu năm còn chưa dùng qua.

......

Đoạn Thanh Ngâm ngồi trên giường tre cầm chiếc quạt hương bồ phe phẩy, cô mới tắm xong thật ra cũng không nóng lắm nhưng bởi vì nhiều muỗi cho nên mới phe phẩy không ngừng.

Da cô trắng, dưới sắc trời dần tối cả người tựa như phát sáng nên những vết muỗi đốt trên chân đặc biệt thấy rõ.

Đây là vừa bị cắn trong lúc tắm.

Trang Bạch Yến từ chối động tác của trưởng thôn, “Không cần, tôi tự làm.”

Bê bồn đi đến giếng nước bên cạnh đổ nước ra, Đoạn Thanh Ngâm lúc này mới nhớ tới quần áo bẩn của mình rồi cô nhìn thấy anh đổ nước vào, ngồi xổm xuống sau đó chà chà.

Đoạn Thanh Ngâm nghiêng đầu nhìn anh, động tác trên tay cô chậm lại, trợn mắt sau đó nhảy xuống giường tre, xoay người đi vào phòng lấy bộ quần áo bẩn cô vừa thay.

Cô đi đến phía sau Trang Bạch Yến, rất tự nhiên đem quần áo của mình bỏ vào trong bồn, còn nhẹ nhàng nói, “Quần áo không nhiều lắm chúng ta cùng nhau giặt đi, nào, em giúp anh lấy nước.”

Nói xong liền chà xát tay sau đó cô học bộ dáng vừa nãy của Trang Bạch Yến cầm lấy cán sắt dài bên cạnh, nâng lên rồi ép xuống. Vừa ép xuống, trong miệng cô còn "Hây ya” một tiếng, trông như làm việc hết sức mình.

Trang Bạch Yến vô cảm quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặt trắng nõn của Đoạn Thanh Ngâm lấm tấm mồ hôi cũng không biết là nóng hay vừa rồi tắm làm ướt, cô nâng tay lên lau. Hiếm khi thấy trên mặt anh không cười ôn nhu, anh nhìn Đoạn Thanh Ngâm giống như có nhiều uỷ khuất.

Chắc anh cũng không nghĩ tới lại có người da mặt dày như vậy, nói những lời như thế mà mặt không đỏ tim không đập.

Đoạn Thanh Ngâm sức lực không lớn, ép xuống hai ba lần mới có nước chảy ra mà nước còn rất ít.

Cô cũng không nhìn anh, ép xuống vài lần liền xoa xoa tay, chống nạnh thở hổn hển nói, “Được rồi, trước cứ như vậy đã, đợi chút nữa thiếu nước anh lại gọi em.”

Cũng không đợi anh đáp lại, nói xong liền nghênh ngang rời đi.

Chờ khi lát nữa Trang Bạch Yến đi tìm người thì không biết người chạy đâu rồi.

Buổi tối trước khi trở về phòng, lại xảy ra một việc không lớn không nhỏ, Trang Bạch Yến vừa phơi xong quần áo, lại không biết Đoạn Thanh Ngâm từ chỗ nào chui ra, vẻ mặt nôn nóng, tiến đến gần anh, trộm nhìn xung quanh, thấy không có ai, cô vội nhón chân che miệng nhỏ giọng nói, “Trang thiếu gia, em muốn đi vệ sinh.”

Trang Bạch Yến hẳn là không nghĩ tới sẽ nghe được lời như vậy, tay run lên, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời đã xuất hiện ánh trăng, anh hít một hơi thật sâu sau đó cố gắng duy trì biểu cảm.

Một lúc lâu mới xoay đầu nhìn cô, bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, anh cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói, “Đoạn tiểu thư, tôi cảm thấy chuyện này mình cũng không giúp được, người có cảm thấy như vậy không?”

Giống như sợ người khác nghe thấy anh cũng cố ý hạ giọng, còn dùng từ "người”, có thể thấy được nội tâm của anh không mấy bình tĩnh.

Đoạn Thanh Ngâm nghe xong trên mặt có chút xấu hổ, buồn bực cúi đầu, hai tay nhéo góc áo.

Cô cũng không muốn tới tìm anh nhưng lúc này cô thật sự có chút gấp, vừa rồi cô ra nhà vệ sinh thấy trưởng thôn đang đứng đấy. Thật sự là cô không dám đi qua không phải vì nó bẩn hay không mà là cái chỗ này trông cực kỳ nguy hiểm, chỉ có một cái lu vỡ được chôn một nửa dưới đất, mặt trên đặt hai tấm ván đã bị người khác dẫm cong, cảm giác như sắp chạm vào phân bên dưới.

Này cũng quá khủng khϊếp.

Đoạn Thanh Ngâm ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh giống như không quan tâm, cô gấp đến độ dậm chân, lo lắng Trang Bạch Yến sẽ thật sự mặc kệ cô. Cuối cùng cô mặc kệ, bắt lấy tay anh kéo người hướng về phía nhà vệ sinh, hừ hừ nói, “Em mặc kệ, anh đem em tới đây phải có trách nhiệm với em, cái nhà vệ sinh như thế kia sao em dám dùng? Nhỡ đâu đang đi vệ sinh bị ngã xuống thì sao?”

“Chắc chắn sẽ ngã xuống, ván gỗ kia sắp hỏng rồi, mấy người các anh cũng thật quá đáng, đem em đến đây cũng mặc kệ em.”

Vừa đi một bên oán giận, đến nơi cô đẩy Trang Bạch Yến về phía trước, muốn cho anh nhìn. Trang Bạch Yến vốn tưởng rằng cô vô cớ gây rối nhưng khi nhìn thấy tình huống trong nhà vệ sinh, cả người anh trầm xuống.

Đoạn Thanh Ngâm cũng không muốn chứng minh cái gì, cô chỉ muốn đi vệ sinh, trong lòng đang gấp, cô chọc chọc lưng Trang Bạch Yến, lại lần nữa nhấn mạnh nói, “Em muốn đi vệ sinh.”

Lần này trong giọng nói mang theo vài phần cầu xin.

Trang Bạch Yến yên lặng nhìn nhà vệ sinh một lúc rồi chỉ vào cái xô bên cạnh, dùng giọng điệu không chắc chắn lắm nói, “Nếu không…”

Lời nói còn chưa nói xong, Đoạn Thanh Ngâm trợn mắt tức giận nhìn anh, “Không muốn.”

Trên mặt đều là phân và nước, cho dù có thò mông ra chắc chắn vẫn bị bẩn.

Trang Bạch Yến khó có khi chột dạ tránh ánh mắt cô, nắm tay đưa lên miệng hắng giọng.

Cuối cùng không còn cách nào khác, nhân lúc bên ngoài vẫn còn chút ánh sáng, Trang Bạch Yến dẫn Đoạn Thanh Ngâm ra khỏi thôn, giải quyết chuyện này ở trên đống cỏ khô bên cánh đồng.

Trang Bạch Yến giống như cũng không muốn đi nhà vệ sinh đó liền giải quyết ở chỗ này. Trên đường trở về hai người cũng không nói chuyện, cúi đầu, một trước một sau, lỗ tai cả hai có chút hồng.

Nhưng mà Đoạn Thanh Ngâm cũng không yên tĩnh được bao lâu, sau khi trở về nhìn thấy cô con gái trưởng thôn, cô lại bắt đầu làm quỷ.