Sau khi Đoạn Thanh Ngâm nói những lời đó, hai người lại quay về thái độ ban đầu, ngầm hiểu như chưa có chuyện gì xảy ra. Trang Bạch Yến vẫn dịu dàng ôn nhu trong khi Đoạn Thanh Ngâm lại cư xử rất đúng mực, hầu như khi ở cùng anh thì không có một người khác giới nào có thể tới gần cô.
Đi đường mệt quá nên mọi người dừng lại nghỉ ngơi, có một nữ nhân viên xách nước phát cho mọi người, đường núi khó đi, đi được nửa đường quần áo liền ướt sũng, không biết do mồ hôi trên người hay sương mù trong núi.
Đường đi âm u được bao quanh bởi cây cối, con đường uốn lượn quanh co được tạo thành do những người dân trong thôn đi lại nhiều lần, có nơi dốc rất cao thật sự là cực hình.
Nữ nhân viên mang nước tới, mọi người đều thở hổn hển tìm chỗ nghỉ ngơi, khi nước được truyền đến chỗ Trang Bạch Yến thì Đoạn Thanh Ngâm lại ra vẻ như một cô bạn gái ngang ngược bướng bỉnh, tiến đến chỗ của anh, trực tiếp bắt lấy chai nước, xoay đầu nhìn Trang Bạch Yến, nũng nịu nói, “Trang thiếu gia, Thanh Thanh có thể đút cho anh uống được không?”
Cô còn làm bộ ôn nhu săn sóc muốn mở cái nắp chai, xoay hai cái giống như quá mỏng manh yếu đuối mở không ra, cô bĩu môi nói, “Sao lại khó mở như vậy, quên đi, hay là anh lấy của em uống.”
Cô vừa nói, một bên tay chân lanh lẹ từ chiếc túi hồng nhạt treo trước cổ Trang Bạch Yến lấy ra một chai nước, dễ dàng mở nắp chai sau đó trực tiếp đưa tới bên miệng Trang Bạch Yến, cô cắn cắn môi, xấu hổ ngượng ngùng nói, “Anh uống nhanh đi, em thấy môi anh khô quá, làm em đau lòng chết đi được.”
Trang Bạch Yến nhìn cô, cười cười không nói gì, sau đó rất phối hợp uống chai nước cô đưa.
Anh nắm lấy tay cô, hơi ngẩng đầu lên.
Đoạn Thanh Ngâm chậm rãi giơ tay lên, có vẻ như vô ý làm một động tác hơi lớn, một ít nước chảy ra, từ khóe miệng tràn xuống cổ anh sau đó hoàn toàn biến mất vào trong cổ áo.
Cổ của người đàn ông này vừa thon dài vừa trắng nõn, hầu kết nổi bật và rắn chắc, có thể bởi vì da anh quá trắng nên thậm chí có thể nhìn thấy những đường gân xanh lộ dưới da.
Đoạn Thanh Ngâm không suy nghĩ nhiều vươn tay ra lau, tay cô rất đẹp lại trắng như ngọc, so với làn da trắng lạnh của Trang Bạch Yến thì cô có làn da khỏe mạnh. Bàn tay thon dài mềm mại chạm nhẹ vào cổ anh, trong khoảnh khắc tiếp xúc da thịt thân mật này, theo bản năng cả hai người cùng sửng sốt.
Mà tay cô lại đặt ở vị trí hầu kết, cô có thể cảm nhận được hầu kết của người đàn ông này lên xuống khi cô chạm vào.
Trang Bạch Yến ngừng uống nước, quay đầu rời khỏi miệng chai, giơ tay áo lau lau khoé miệng.
Góc nghiêng của anh tinh xảo, đôi mi đen bóng hơi rũ xuống, đồng tử đen nhánh như mực. Tầm mắt dừng ở dưới chân núi cách đó không xa, cũng không biết anh đang nhìn cái gì, rất nhanh mắt anh lại dời đi xoay đầu nhìn Đoạn Thanh Ngâm, trên mặt nở nụ cười ôn nhu, nhẹ giọng nói, “Được.”
Giọng nói hơi khàn, có chút từ tính.
Cũng không biết có phải anh uống đủ chưa, nhìn có vẻ như anh không muốn uống nữa.
Đoạn Thanh Ngâm thu tay lại nhưng khi đang thu tay thì vô tình cô lại tuỳ tiện sờ trên cổ anh hai cái như là muốn lau sạch vết nước, đôi mắt người đàn ông tối lại. Như chưa có chuyện gì phát sinh, cô vặn lại nắp chai rồi cất vào trong túi.
Ngoài người dự kiến cô lại cầm chai nước nữ nhân viên vừa đưa, không thèm giả vờ, mở nắp trong một lần sau đó ngẩng đầu lên uống nước một cách duyên dáng.
Cô mới không thèm uống nước để từ ngày hôm qua đâu.
Khoé miệng nữ nhân viên khẽ giật giật, gân xanh trên trán nổi lên, cuối cùng cô ta không nói gì xoay người quay về. Cô ta không hiểu sao sếp nhà mình lại yêu một người phụ nữ như vậy chứ.
Buổi trưa đoàn người mới vào đến thôn, họ đang dùng bữa tại nhà bí thư thôn. Buổi chiều, Đoạn Thanh Ngâm cùng nhóm Trang Bạch Yến đi phát nhu yếu phẩm, trên thực tế phần lớn nhu yếu phẩm đều do chính thôn dân này nhận nhưng dù sao vẫn phải làm đủ trình tự, đặc biệt chụp ảnh càng không thể thiếu.
Có những bức ảnh nhóm bọn họ tay cầm nhu yếu phẩm đi khắp thôn, có những bức ảnh bọn họ đang phát đồ cho thôn dân, còn có những bức ảnh tự tay bọn họ đeo cặp sách cho bọn trẻ con, trên mặt đều nở nụ cười tươi.
Nhưng rốt cuộc đi đoạn đường rất dài, giày trên chân sớm đã bị dẫm bẩn, căn bản không thể nhìn, chân vừa đau vừa sưng tấy.
Trên đường khi đi ngang qua cây cầu vòm đá, bọn họ dựa vào nghỉ ngơi một lát, thôn trưởng Trường Kiều nói rằng cây cầu này khá cổ, có thể đã có từ thời chiến quốc. Ban đầu nó là một cây cầu bằng gỗ được xây dựng từ thời nhà Minh, nhà Thanh nhưng sau này có một người đàn ông là một nhân vật rất lợi hại, về già trở về quê hương xây dựng lại cây cầu vòm đá này. Các thôn dân cũng không muốn rời khỏi nơi này nên chính phủ đã suy nghĩ không biết bao nhiêu biện pháp khích lệ nhưng đều không có tác dụng.
Đoạn Thanh Ngâm nghe thấy có nhân viên công tác nhỏ giọng than phiền, “Vậy thì bọn họ cũng xứng đáng là nghèo, một đám người lười muốn chết, năm nào cũng chờ chúng ta đến đây cứu trợ.”
“Cũng không phải bọn họ đều có tay có chân hay sao, còn không biết tự nuôi sống chính mình? Nhìn nhà của những người đó bẩn thỉu đến mức tôi cũng không muốn đặt chân vào, buổi tối tôi sẽ ra xe ngủ.”
“Chịu đựng chút đi, ngày mai chúng ta còn phải tới thôn bên cạnh nữa, nhiều nhất cũng phải chịu đựng trong một tuần đó.”
Có ý gì?
Còn muốn qua đêm ở đây?
Đoạn Thanh Ngâm nghĩ đến những nhà vừa rồi, trong nhà đều đầy phân gà, cả người cô liền thấy không ổn, vốn tưởng rằng làm xong chuyện này sẽ về luôn, rốt cuộc sao Trang Bạch Yến tính tình nhìn như dễ nói chuyện kia lại có thể vậy chứ, sao có thể ở lại chỗ này được?
Nhưng điều cô không nghĩ tới chính là Trang Bạch Yến người này so với cô nghĩ thì anh lại nguỵ trang giỏi hơn nhiều, thật đúng là đồ vô lại.
Bữa tối được tổ chức ở nhà trưởng thôn.
Nhà ông ta là một căn nhà gỗ nhỏ, sân vườn tương đối sạch sẽ, ít nhất khắp nơi không có phân gà và mùi hôi thối.
Trong nhà ông có bảy người trong đó có bốn đứa con, bên trên còn cha già, bốn đứa con thì có ba đứa đều đã lập gia đình, chỉ còn cô con út năm nay đang học cấp ba.
Lúc này vừa vặn đang nghỉ hè, cô ta đang ở nhà, mặc một cái áo ngắn cũn cỡn cùng với một cái quần dài, đứng ở sau cửa, nhìn thấy Đoạn Thanh Ngâm và nhóm Trang Bạch Yến tới liền trực tiếp trốn vào trong phòng, đến khi ăn cơm mới ra ngoài.
Lần này nhân viên công tác đi theo có tận mười một người, bao gồm cả hai nhϊếp ảnh gia, ở trong sân bày hai cái bàn, có một cái chắc là đi mượn, miễn cưỡng mới có thể ngồi xuống.
Nhóm bọn họ cũng mang theo đồ ăn lại đây, năm nào cũng đến thôn này một lần, đã có chút kinh nghiệm. Họ mang theo một chút thịt bò thịt heo, tùy tiện xào vài món, hương vị khẳng định kém hơn so với tiệm cơm ngày thường nhưng ở vùng núi rau dưa lại thành món quen thuộc với thôn dân và có lẽ nó tươi hơn so với trong siêu thị.
Cơm nước xong chính là bàn về vấn đề đêm nay ở đâu.
“Trong nhà chỉ còn một phòng trống, Trang thiếu gia có thể ngủ ở phòng bên cạnh, ban đêm khả năng sẽ có muỗi nhưng mà cũng không sao, mắc màn lên là được. Tôi và lão Lý đã nói chuyện trước rồi, gia đình bọn họ đã thu dọn đồ đạc ra một phòng, ở trên này thiếu nhà ở, trước mắt ủy khuất các cậu mấy buổi tối.”
Thôn trưởng dùng giọng địa phương để nói chuyện. Mặc dù biết Đoạn Thanh Ngâm và Trang Bạch Yến là người yêu nhưng trong thôn lại rất bảo thủ, chưa bao giờ có chuyện nam nữ chưa lập gia đình ở cùng một phòng ngủ, cho nên họ không hề nghĩ tới chuyện cho bọn họ vào một phòng.
Đoạn Thanh Ngâm có lẽ ăn hơi nhiều, ngồi cạnh anh liên tiếp ợ vài cái. Ngày thường cô bị trợ lý quản, chỉ được ăn một ít, hôm nay cô cảm thấy mệt muốn chết liền ăn liên tiếp vài miếng thịt. Vợ trưởng thôn gϊếŧ một con gà, tuy ít thịt nhưng lại rất dai, ngon đến nỗi xương cạnh bát chất thành đống.
Cô cũng không nghe rõ trưởng thôn đang nói cái gì, cho rằng ông ta đang nói chuyện cùng Trang Bạch Yến. Cô quay đầu hứng thú nhìn xung quanh, nhà trưởng thôn chắc đã được dọn dẹp nhiều lần, sân rất sạch sẽ, tuy rằng là nền đất không có lát gạch men sứ, cũng không có nền xi măng nhưng ít nhất không có phân gà và rác rưởi.
Có lẽ do nhà quá nhỏ, dụng cụ làm nông đều chất đống để bừa bộn trước cửa nhà, từ ngoài nhìn vào phòng khách có vẻ rộng hơn một chút nhưng cũng bị quây kín để nuôi tằm. Trước khi ăn cơm cô đã nhìn thấy trưởng thôn nhặt lá rải lên, phía mặt trên bỗng vang lên tiếng xào xạc.
Trang Bạch Yến một bên nghe trưởng thôn nói chuyện một bên tinh tế đưa cho Đoạn Thanh Ngâm thêm ly nước, thuận tiện còn vươn tay vỗ lưng cho cô.
Nhưng dường như không có tác dụng gì, những tiếng nấc nối tiếp nhau khiến mọi người ở hai bàn bên cạnh chú ý đến, Đoạn Thanh Ngâm dù mặt dày đến đâu cũng không khỏi đỏ mặt.
Cơm nước xong, nhóm người tạm biệt nhau ngắn ngủi rồi được trưởng thôn dẫn về nhà của những người khác trong thôn nghỉ ngơi, chỉ có Đoạn Thanh Ngâm là không nhúc nhích.
Lúc này cô biết mình muốn sống tách biệt với người khác, nhóm đi tự thiện lần này có bốn nữ nhân viên, vừa lúc chia nhau ra kết bạn hai nhóm. Đoạn Thanh Ngâm cũng không quen ngủ cùng người khác nhưng cô chỉ có một mình.
Cô lại không ngốc, trời xa đất lạ, ai biết có nguy hiểm hay không, không phải báo chí thường xuyên đưa tin mấy vụ lừa bán phụ nữ hay sao? Nhỡ đâu có người thấy cô xinh đẹp nổi lên tà tâm thì làm sao bây giờ?
Đã hơn nửa đêm cô đến tìm ai bây giờ?
Trong nguyên tác không viết đến đoạn Trang Bạch Yến đi tình nguyện ở trên núi, có lẽ do nam nữ chính không xuất hiện, cho nên cô cũng không rõ “Đoạn Thanh Ngâm” có tới đây hay không càng không rõ chuyến đi này có phát sinh chuyện gì không?
Nơi này ai cô cũng đều không tin tưởng.
Đoạn Thanh Ngâm một tay giữ cánh tay Trang Bạch Yến, vẻ mặt không vui nói, “Tại sao chúng ta lại phải tách ra? Em không muốn, em sợ ở một mình.”
Sau đó cô lắc cánh tay Trang Bạch Yến làm nũng, “A Yến, người ta không muốn cùng anh tách ra đâu, anh đừng bỏ em, bằng không em sẽ không để ý tới anh nữa.”
Mới vừa ăn cơm xong liền rải cẩu lương.
Mấy nhân viên công tác khác nhìn nhau sửng sốt nhưng cũng không cảm thấy gì vô lý, dù sao cũng là mối quan hệ người yêu hợp pháp, ở cùng phòng cũng không có gì, ngược lại cả nhà trưởng thôn trưởng bị lời này của Đoạn Thanh Ngâm làm cho ngây ngốc.
Lời nói nghe thì hiểu nhưng cũng không biết cô có ý gì.
Trong nhà chỉ có một gian phòng trống, chẳng lẽ là ngủ chung?
Này cũng quá kỳ cục.
Trang Bạch Yến cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt ôn nhu cùng cưng chiều, không có ý muốn kéo tay Đoạn Thanh Ngâm ra, tùy cô làm nũng, cuối cùng lại giống như mềm lòng, anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Khi anh đang chuẩn bị mở miệng nói, cô con gái vốn đang im lặng của trưởng thôn đột nhiên ngẩng đầu, nói bằng tiếng phổ thông không chuẩn, “Nếu không buổi tối chị ngủ cùng em?”
Đoạn Thanh Ngâm nghe được lời này, xoay đầu tìm về phía âm thanh đằng sau trưởng thôn, cô con gái đứng cùng mẹ, vóc dáng không cao, khuôn mặt tròn cùng đôi mắt hình quả hạnh, trông rất gầy, nét mặt kỳ thực không xấu chỉ là làn da quá đen cho nên nhìn qua thấy cũng bình thường.
Hơn nữa bởi vì tính tình trầm mặc nên không có cảm giác tồn tại, nếu không nói nói chuyện có lẽ cũng không ai chú ý đến người này.
Cô ta hơi rũ đầu, nhướng mi nhìn Đoạn Thanh Ngâm, thấy có người nhìn lại đây, vội dời tầm mắt nhưng trước khi dời mắt đôi mắt lại xẹt qua người Trang Bạch Yến.
Đoạn Thanh Ngâm nhướng mày, vẻ mặt kỳ quái liếc Trang Bạch Yến đứng bên cạnh, anh cũng nhận ra điều gì đó, biểu cảm trên khuôn mặt thường ngày dịu dàng nay tối sầm lại, giữa lông mày còn ẩn chứa vài phần cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn.
Ha, đàn ông!