Gần một tháng Đoạn Thanh Ngâm không đến biệt thự tìm Trang Bạch Yến, cô cũng có chính kiến của mình, sao có thể lại làm như không biết gì mà đi cười nịnh nọt với người xem thường cô.
Trong khoảng thời gian này Đoạn Thanh Ngâm nhận được một quảng cáo, quay chụp trong một tuần, thời gian còn lại cô ở nhà rèn luyện kỹ năng diễn xuất. Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ luôn dính lấy Trang Bạch Yến không rời, cô là người đã từng ở trong cái vòng này đương nhiên hiểu rõ quy tắc của giới thượng lưu, nếu không có địa vị tương đương thì căn bản không có khả năng đứng ngang hàng nên cô sẽ không phá vỡ cái trật tự của cái vòng tròn này.
Cô chỉ là muốn thay đổi hiện trạng một chút khiến bản thân mình không ở thế bị động như bây giờ mà thôi. Tất cả mọi thứ hiện giờ của cô đều do Trang Bạch Yến mang đến, tốt hay xấu cũng có thể được quyết định trong một câu nói của anh ta, nữ chính ở bên cạnh thì như hổ rình mồi, những thứ này khiến cô cảm giác hít thở không thông.
Nếu Trang Bạch Yến không để cô vào mắt thì sao? Cô luôn muốn cắn một miếng thịt từ trên người anh ta xuống.
Một tháng sau, Đoạn Thanh Ngâm nhận được tin nhắn từ trợ lý của Trang Bạch Yến, chính là mời cô cùng anh đi lên núi để từ thiện. Tuy rằng lời nói khách khí nhưng cô cũng hiểu chuyện này thuộc phạm vi nhiệm vụ trong hợp đồng nên không cự tuyệt. Đoạn Thanh Ngâm cười lạnh một tiếng, ném điện thoại di động sang một bên không muốn trả lời, nhưng ba ngày sau cô vẫn là xách túi lên đường.
Tuy trong lòng cô vẫn tức giận nhưng cô đã sớm qua cái tuổi tùy hứng rồi, cô cũng biết mình muốn cái gì, chỉ cần cuối cùng có thể đạt tới mục đích, những lời nói lạnh nhạt đó cô cũng nguyện ý nghe.
Tập đoàn Trang thị có tổ chức từ thiện, lần này Trang Bạch Yến là đại diện của Trang thị đi từ thiện ở trên vùng núi, quyên góp một ít nhu yếu phẩm và xem tình trạng xây dựng của trường tiểu học Hy Vọng, dù sao đây cũng là công trình lớn của Trang thị và một tập đoàn bên ngoài cần phải xây dựng một hình ảnh hoàn hảo.
Không riêng gì mấy doanh nghiệp mà rất nhiều minh tinh cũng sẽ thiết lập một tổ chức quyên góp quỹ từ thiện, một khi gặp phải khủng hoảng về danh tiếng thì việc này có thể kéo lại không ít hảo cảm của nhân dân, đây là một bí mật chỉ có trong giới mới biết.
Nhìn thấy Đoạn Thanh Ngâm, Trang Bạch Yến dường như cũng không ngạc nhiên với lựa chọn của cô. Lần gặp mặt này, anh làm như không có việc gì, nâng tay về phía cô vẫy vẫy, trông rất thân mật.
Bên cạnh còn có nhân viên công tác, mặc đồng phục tập đoàn, khi nhìn thấy Đoạn Thanh Ngâm, vẻ mặt ai cũng tò mò, còn có người lấy di động hình như muốn chụp ảnh với cô.
Đoạn Thanh Ngâm không từ chối bất cứ ai, người người thay phiên nhau chụp, Trang Bạch Yến lịch sự đứng ở bên cạnh cách đó không xa, vẻ mặt ôn nhu nhìn bọn họ, cũng không đến quấy rầy, đem hình tượng người bạn trai săn sóc ôn nhu hoàn hảo đắp nặn ra bên ngoài.
Các nhân viên cũng không hề quan tâm, chụp xong liền nói nói cười cười rồi rời đi cho bọn họ không gian riêng.
Đoàn người gặp nhau ở sân bay, công ty chi nhánh Trang thị đã chuẩn bị hai chiếc xe buýt chở bọn họ, trong đó một xe chở đầy nhu yếu phẩm.
Trang Bạch Yến ngồi ngoài ở phía trước, Đoạn Thanh Ngâm cũng không để ý anh, ngồi vào vị trí bên trong, lấy điện thoại ra cúi đầu chơi, không nói lời nào cũng không làm trò.
An tĩnh làm một bình hoa.
Nhưng cũng rõ ràng cho thấy cô đang tức giận.
Trang Bạch Yến dường như cảm nhận được điều mới mẻ, quay đầu đánh giá, liếc cô một cái, thấy cô không giống như ngày thường dính người không rời, anh cúi đầu cười nhẹ một tiếng, cũng không nói chuyện.
Anh lấy laptop bắt đầu làm việc.
Mới giữa tháng bảy mà thời tiết đã rất nóng, tỉnh C ở phía Nam, Đoạn Thanh Ngâm đến nơi vào lúc đêm muộn, nơi mà Trang thị muốn đến là một thôn nhỏ nằm sâu trong núi, đường đi gập ghềnh trắc trở. Từ thành phố vào nơi đó đi xe ôtô mất khoảng bốn tiếng, đường càng đi càng gồ ghề.
Cuối cùng vì đường lên quá nhỏ và hẹp, bắt buộc tất cả mọi người phải xuống xe đi bộ lên. Ở phía trước có một nhóm người đang chờ, là những người dân trong thôn núi kia tới đây để vận chuyển nhu yếu phẩm.
Đi đầu chính là một ông lão hơn sáu, bảy mươi tuổi, dáng người gầy gò nhưng rắn chắc, làn da ngăm đen, vẻ mặt đầy những dấu vết của năm tháng nhưng mà tinh thần ông trông rất tốt. Ông ta nhìn thấy nhóm người Trang Bạch Yến trong ánh mắt như toả sáng, kích động xoa xoa tay, trên mặt cười xu nịnh.
“Trang thiếu gia, xin chào, xin chào.” Ông ta nói chuyện mang theo một chút giọng địa phương, nghe không rõ lắm.
Không biết vì sao, Đoạn Thanh Ngâm nhìn một màn này đột nhiên có cảm giác quen thuộc.
Ngay lúc này, Trang Bạch Yến đột nhiên xoay đầu qua nhìn cô, biểu cảm trên mặt như là chế nhạo lại như đầy ẩn ý, ngay sau đó rất nhanh anh lại khôi phục dáng vẻ bình thường, nở nụ cười ôn hòa.
Giống như một màn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Đoạn Thanh Ngâm nghiến răng nghiến lợi.
Cô cảm giác trong thâm tâm người này trong cực kỳ độc ác.
Có ý tứ gì đây, này là chê cười cô cùng những người kia giống nhau?
Đáng ghét!
Người tới chính là trưởng thôn Trường Kiều, nhìn thấy cô đi ra, một đôi bàn tay to đen nhánh dùng sức xoa xoa trên người trông như không dám bắt tay.
Trang Bạch Yến vẻ mặt không thay đổi, cười ôn nhu, vươn bàn tay thon dài trắng nõn ra, nét mặt đối phương khẩn trương kích động, chủ động nắm lấy tay anh, một đen một trắng, một cao một thấp, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở camera của nhϊếp ảnh gia phía sau.
Việc còn lại giao cho nhân viên công tác, xe dừng ở bãi cỏ bên đường sau đó người dân trong thôn di chuyển nhu yếu phẩm.
Đoạn Thanh Ngâm là người xuống xe cuối cùng, rất nhiều người đã đi ở phía trước xách theo bao lớn bao nhỏ, cô từ trên xe đi ra cửa cũng không nghĩ nhiều. Tuy nhiên Đoạn Thanh Ngâm nghĩ đi bộ lên núi nên cố ý muốn thay sang giày đế bằng, cô còn tìm thấy một đôi dép mũi nhọn lấp la lấp lánh nhưng khi nhìn thấy cách mấy bước lại có một cái hố lầy lội giữa đường nhỏ, trong lòng cô chợt ớn lạnh, chỉ muốn quay về nhà.
Trang Bạch Yến không đi trước, đứng bên cạnh cùng trưởng thôn nói chuyện, nhìn thấy cô đi ra, khuôn mặt trắng nõn.mỉm cười.
Hôm nay anh mặc nguyên một bộ đồ thể thao, xám trắng lẫn lộn, không giống như quý công tử ngày thường, trông anh lại có vẻ tuổi trẻ tràn đầy sức sống hơn nhiều. Nhưng khí chất vẫn ôn nhu dịu dàng, dù có hoạt bát thì cũng vẫn vậy, ngược lại trông anh càng giống như là nam thần trường học.
Anh quay đầu nói gì đó với trưởng thôn, ông ta gật đầu xoay người đi trước.
Mà anh lại đứng không nhúc nhích như đang đợi cô đi cùng, vẻ mặt thoải mái không một chút mất kiên nhẫn, trông như một quý ông tinh tế. Trên tay anh cũng xách theo đồ, hai túi hộp quà tặng cùng một thùng sữa bò, những đồ này hẳn là không nhẹ khiến ngón tay anh trắng bệch.
Đoạn Thanh Ngâm nhìn anh một cái, mím môi đi đến bên cạnh anh, nhóm người phía trước cách bọn họ có chút xa, một số người thì ở lại sửa sang lại đồ.
Nhìn thấy cô đi lại đây, Trang Bạch Yến quay người nhường chỗ cho cô, ý bảo cô đi trước.
Đường rất hẹp, miễn cưỡng chỉ có thể đi được một người, có thể là do trời mới mưa nên đường lầy lội, bùn vàng bị dẫm nát, không có chỗ đặt chân. Trang Bạch Yến đi một đôi giày thể thao màu trắng, chắc anh cũng không nghĩ nơi này sẽ mưa nên cũng không tốt hơn là bao, nhiều nhất có lẽ là không bẩn chân.
Đoạn Thanh Ngâm đang do dự, Trang Bạch Yến bên cạnh đột nhiên khom lưng buông đồ xuống, trong tay không biết từ khi nào đã cầm một đôi giày thể thao nữ, không hề giả vờ, ngồi xổm xuống, giúp cô thay giày.
Anh dùng đôi tay thon dài mảnh khảnh cởi giây buộc giày cao gót cho cô, một tay tháo giày một tay thì nắm lấy chân cô. Chân Đoạn Thanh Ngâm không to nhưng có hơi béo, các ngón chân tròn trịa đáng yêu, bị Trang Bạch Yến nắm ở trong tay còn không dài bằng tay anh.
Đoạn Thanh Ngâm rũ mắt nhìn, tầm mắt dừng lại ở mái tóc mềm xốp của anh, tóc anh đen nhánh loé sáng, từ phía trên nhìn xuống còn thấy có hai cái xoáy trên đầu
Cô sững sờ trong giây lát, chân giẫm lên tay anh, cả người có chút không tự nhiên, cô còn chưa từng cùng nam sinh nào làm hành động thân mật như vậy.
Cách đó không xa truyền đến tiếng camera “Tách”, những suy nghĩ phức tạp trong lòng cô nháy mắt tan thành mây khói.
Cô trợn mắt, xoay đầu lại, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.
Thậm chí khi Trang Bạch Yến đứng dậy cô còn nhanh một bước đem ba lô treo lên cổ anh.
Vẻ mặt vô cảm nói, “Nếu là bạn trai thì nên làm những việc của một người bạn trai.”
Cô vỗ vỗ tay, nhìn anh một cái, xoay người rời đi căn bản không có ý muốn hỗ trợ.
Không phải thích khoe ân ái sao? Vậy dùng sức khoe đi.
Trang Bạch Yến cũng không nghĩ cô lại làm vậy, anh có chút ngạc nhiên còn theo bản năng cúi đầu nhìn cái ba lô nhỏ hồng nhạt treo trên cổ mình, không biết ba lô cô đựng cái gì, nhìn nho nhỏ nhưng một chút cũng không nhẹ.
Anh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia không chút lưu luyến gì, cũng không biết nghĩ tới cái gì, Trang Bạch Yến đột nhiên cong môi. Anh cũng không lấy ra, lại xách đồ lên nhấc chân đuổi theo cô.
Nhân viên công tác cách đó không xa nhìn thấy thì kinh ngạc, hẳn là không nghĩ tới Tam thiếu gia Trang gia cùng bạn gái minh tinh nhỏ ở chung là như thế này.
Tại sao lại ngọt ngào đến khó hiểu?
Ngọt hay không ngọt thì Đoạn Thanh Ngâm cũng không biết, cô chỉ biết đường này thật sự rất khó đi, đường bùn không chỉ bẩn mà còn trơn trượt, đặc biệt là đoạn đường lên dốc này, cô suýt ngã mấy lần.
Cũng may Trang Bạch Yến đi phía sau cô, dùng một bàn tay đỡ lấy cô, kéo cô đứng vững.
Hai người vừa đi vừa tụt lại phía sau, Đoạn Thanh Ngâm không nói chuyện, Trang Bạch Yến cũng không nói lời nào, bầu không khí có chút vi diệu.
Nhưng cuối cùng Đoạn Thanh Ngâm vẫn mở miệng trước.
“Trang thiếu gia, em không biết buổi tối hôm đó anh vì cái gì mà nói với em như vậy, em muốn giải thích một chút, em với Dụ Vi là kẻ thù của nhau. Tối đó Giang thiếu gia tới tìm anh, em không thấy Dụ Vi ở bên cạnh anh ta liền nhân lúc đó tránh ra đi tìm người, em nghĩ nếu có thể bắt được nhược điểm gì đó của cô ta thì tốt rồi.”
“Sau đó đúng là em chạm mặt cô ta, cô ta cùng Lương Tiểu thiếu gia đang ngồi với nhau. Em cũng không biết cô ta đang làm cái gì nhưng trực giác nói cho em biết cô ta làm không phải chuyện tốt gì, cho nên em mới không tránh đi, vẫn luôn vờn cô ta, chờ vợ chồng Lương Chủ tịch tới mới rời đi. Nếu anh không tin, có thể đến đó hỏi chuyện, em không có làm bất cứ chuyện gì vi phạm hợp đồng cả.”
“Lần trước anh giáo huấn em đã tiếp thu sau này sẽ không làm ra hành động gì bốc đồng nữa.”
Đột nhiên cô ngẩng đầu, đôi mắt nhìn đường phía trước, lại nhìn sang bên cạnh, đôi mắt phượng từ trước đến nay luôn xinh đẹp, lấp lánh nay lại có chút cô đơn, mất đi một chút sắc màu.
Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi lại gục đầu xuống, không nhìn sang Trang Bạch Yến, âm thanh lại lần nữa vang lên, trầm thấp nói, “Anh làm em nhận thức rõ thân phận của chính mình. Thật ra, từ trước đến nay, em đều không quên thân phận của mình là gì. Em biết anh nhìn ra được, không sai em chính là thích anh, anh thỏa mãn hết tất cả những ảo tưởng của em về đàn ông. Trước khi gặp anh, em không biết mình thích dạng người như thế nào, sau khi gặp anh em càng không biết em thích dạng người gì, bởi vì em cảm thấy không ai hoàn hảo hơn anh. Anh nói em làm người không nên quá tham lam, đúng là như vậy, trong lòng em cũng hiểu rõ nhưng chẳng lẽ anh không nên suy ngẫm lại sao?”
Nói tới đây cô liền xoay đầu nhìn anh, hốc mắt không biết từ khi nào đã phiếm hồng, đôi mắt ẩm ướt nhưng bướng bỉnh lại không rơi lệ nhìn anh, “Là ai cho em cái suy nghĩ tham lam này? Là anh, không những anh săn sóc ân cần, anh còn cười với em ôn nhu đến như vậy. Anh luôn trêu chọc trái tim em, em biết mình không xứng với anh, em biết quan hệ của chúng ta mập mờ nhưng em cũng là con người, thích người khác cũng không thể kiềm chế được.Anh cảm thấy buồn cười liền cười đi, em thích anh là chuyện của em, anh cũng không có quyền cấm em. Nhưng anh cũng yên tâm, em thích một người thời gian rất ngắn. Em là cái loại khi gặp ai đó hoàn hảo như vậy liền thích, chờ em gặp được người lớn lên đẹp hơn anh, em khẳng định sẽ quên đoạn tình cảm này cho nên anh cũng không cần cảm thấy phiền, em cũng sẽ không lấy tương lai của mình ra trêu đùa nữa đâu.”
Cô nói xong cũng không nhìn anh, thoát khỏi bàn tay đang nắm của anh, cúi đầu, đi nhanh về phía trước, ném anh lại phía sau.
Thật ra Trang Bạch Yến bị lời này của cô làm sững sờ đứng tại chỗ, anh cũng không nghĩ cô sẽ nói như vậy, đột nhiên có chút không phản ứng được, nụ cười ôn nhu trên mặt anh dần dần phai đi, khóe môi cong lên cũng dần dần hạ xuống.
Anh ngước mắt nhìn về phía Đoạn Thanh Ngâm, nhíu mày, con ngươi đen nhánh bình tĩnh không gợn sóng chỉ là bàn tay rũ bên người vô ý thức vuốt ve sợi dây trong tay.