Không có gì ngạc nhiên khi sắc mặt của Dụ Vi ngày càng đen.
Hơn nữa bởi vì trò bịt miệng của Đoạn Thanh Ngâm cũng không cho Dụ Vi có cơ hội chạm vào đứa bé chứ đừng nói đến hát, đến cả cơ hội nói chen vào còn không có.
Đứa bé im lặng nhưng Đoạn Thanh Ngâm cũng có thể tự hỏi tự trả lời, thậm chí còn hỏi đứa bé đang ôm trong lòng ngực cách chơi Rubik. Đứa nhỏ rất thông minh, chính mình có thể ghép được tất cả các mặt, lặp đi lặp lại, lắp xong liền đảo lộn rồi lắp tiếp, cũng không chê mệt.
Đoạn Thanh Ngâm hỏi đứa bé cách ghép còn cố ý quấy rối, đôi tay xinh đẹp thon gọn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của đứa bé, dùng đôi tay nhỏ bé lật đi lật lại cho khối Rubik trở về nguyên bản, sau nhiều lần lặp lại, đứa bé trong lòng ngực đột nhiên vung tay lên vỗ nhẹ đôi tay đang quấy rối của Đoạn Thanh Ngâm.
Cái miệng nhỏ mím chặt như đang tức giận.
Dụ Vi nhìn thấy thì nhíu mày, cảnh cáo nói, “Nếu tôi không đoán sai, vị này chính là Tiểu thiếu gia Lương gia cũng chính là nhân vật chính ngày hôm nay, cô khi dễ những đứa trẻ khác thì không sao nhưng đứa trẻ này thì không được, nó mắc chứng tự kỷ.”
Cô ta cho rằng Đoạn Thanh Ngâm xem mình không vừa mắt, cố ý ở trước mặt cô ta khi dễ người.
Nào biết lời này của cô ta như nói cho không khí nghe, đứa bé này không để ý tới cô ta thì không sao nhưng Đoạn Thanh Ngâm cũng bỏ cô ta sang một bên, ôm đứa bé làm bộ làm tịch khoa trương nói, “Ồ, thật là lợi hại, sao em lại làm được?”
“Thật nhanh, bé ngoan cũng thật giỏi!”
Này là cố tình ngó lơ.
Dụ Vi nhìn đến gân xanh trên trán giật giật.
Tuy nhiên điều mà cô ta buồn bực hơn chính là khi vợ chồng Lương Chủ tịch nôn nóng tìm lại đây thì người nào đó còn cực kỳ không biết xấu hổ nói, “Do đi nhà vệ sinh bị lạc đường nên tôi mới tới đây, nhìn thấy Dụ tiểu thư đang hát cho Tiểu thiếu gia nghe tôi liền thuận tiện lại đây nghe một chút.”
Cô nói tới đây lại như nghĩ tới cái gì đó, khi giao lại đứa bé đang ôm trong lòng ngực cho Lương phu nhân còn cố ý hạ giọng nói thêm, “Đúng rồi, hành động của Dụ tiểu thư này khiến tôi cảm thấy rất vui, tôi nghe nói nếu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến thu mình lại, thật ra có thể thông qua những hồi ức tốt đẹp trước kia giúp đánh thức họ. Đứa trẻ này còn nhỏ, tôi cảm thấy có thể dùng những đồ vật cũ của bố mẹ em hoặc là những việc em thường xuyên làm trước kia, kiểu như hát khúc hát ru chẳng hạn, có thể rất có ích, trước kia nhà tôi có một người họ hàng cũng nhờ vậy mà tốt lên”
Âm thanh tuy rằng cố ý nói nhỏ nhưng cũng không phải nghe không được, hơn nữa xung quanh lại yên tĩnh Dụ Vi cách cũng không xa cô ta rõ ràng biết Đoạn Thanh Ngâm đang nói tới cái gì.
Sắc mặt cô ta lập tức đen đến khó coi, thậm chí có cảm giác bị lột sạch quần áo trước mặt mọi người, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Ý trong lời Đoạn Thanh Ngâm chính là nói cho vợ chồng Lương Chủ tịch biết Dụ Vi cố ý tiếp cận đứa bé này, tâm tư không tốt.
Quả nhiên, vợ chồng Lương Chủ tịch đứng cách đó không xa đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cô ta, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Bọn họ đưa đứa bé này đi gặp không ít chuyên gia tâm lý, một số chuyên gia cùng vị Đoạn tiểu thư này có chung quan điểm nhưng lại không nói gì tới bài hát ru, bọn họ cũng không nghĩ tới chuyện này, thậm chí nếu nghĩ tới cũng sẽ không để trong lòng vì bọn họ cũng không biết thời điểm con trai con dâu còn sống đã hát cho đứa nhỏ này nghe bài hát ru nào.
Nhưng bây giờ, có suy đoán rằng Dụ Vi có thể biết được cái gì đó hơn nữa còn cố ý mượn chuyện này tiếp cận cháu trai bảo bối của bọn họ.
Lòng họ chợt thắt lại, đứa bé này vốn dĩ đã không còn bố mẹ, trong lòng bọn họ cảm thấy rất áy náy, bây giờ còn bị trở thành công cụ cho người khác lợi dụng lập tức liền cảm thấy vừa căm hận vừa tức giận.
Ánh mất nhìn Dụ Vi càng thêm phòng bị.
Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy mình đã châm ngòi thành công, quyết định giấu đi công lao danh vọng, rất vui vẻ vẫy tay tạm biệt, trước khi đi còn tạm biệt tiểu gia hoả kia, tuy rằng đứa bé không để ý tới cô nhưng tâm tình Đoạn Thanh Ngâm lại đặc biệt tốt.
Cô không cần nghĩ cũng biết Dụ Vi lúc này tức đến mức phồng lên như con cá nóc.
Ở trong nguyên tác vị Tiểu thiếu gia Lương gia này là được một cô bé nào đó đánh bậy đánh bạ hát bài hát ru liền dỗ dành tốt, sau khi lớn lên bọn họ còn đã trải qua đoạn khắc cốt minh tâm nam truy nữ, cho nên Dụ Vi ở đây cướp đoạt lần gặp mặt của cô bé kia, nội tâm cô cũng không cảm thấy áy náy ngược lại còn ở đây giúp Tiểu thiếu gia Lương gia này tránh được một kiếp đào hoa.
Thật ra điều khiến Tiểu thiếu gia Lương gia xúc động nhất là bài hát ru mà mẹ cậu thường hát trước kia cho cậu nghe, làm cậu dần dần thoát khỏi chứng tự bế, vì thế ai hát cũng như nhau. Nhờ vào năng lực của vợ chồng Lương Chủ tịch, cũng có thể tìm được người âm thanh giống con dâu của mình, hơn nữa cùng với sự đồng hành của những chuyên gia tâm lý chuyên nghiệp kia, tốt hơn hành động của Dụ Vi nhiều.
Cho nên trong lòng Đoạn Thanh Ngâm cũng không có cảm giác áy nào khi phá hỏng cơ hội này của cô ta, khi Dụ Vi nhắm vào cô, cô ta nên biết rõ vật hy sinh như cô cũng có quyền phản kích.
So với Dụ Vi, thái độ của Lương Chủ tịch đối Đoạn Thanh Ngâm tốt hơn không ít, bọn họ cũng không ngốc, rõ ràng nhìn được Đoạn Thanh Ngâm không có tâm tư gì khác, bằng không cũng không đến mức tùy tiện nói ra lời như vậy.
Đặc biệt ở bên ngoài Đoạn Thanh Ngâm vẫn là bạn gái Tam thiếu gia Trang gia, bọn họ đương nhiên cũng đối xử lịch sự với cô, lại nói đến sự tồn tại tương đối đặc biệt của Trang gia ở Đế Đô, gia tộc này đã trải qua hàng trăm năm cho nên gia tộc này có chút rắc rối, bây giờ người đứng đầu Trang thị vẫn còn có chút cổ hủ.
Trang gia xưa nay đều rất giỏi, bọn họ người nào thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn người kia, nam Tần bắc Trang, đến bây giờ vẫn còn câu nói kiểu như này nhưng Tần gia ở phía nam sớm đã xuống dốc mà Trang gia ở Đế Đô ngày càng mạnh hơn.
Nội tình bên trong sâu sắc nhưng không lay chuyển được.
Cho nên so với sự ngu dốt, không biết sợ của những người trẻ tuổi, những thế hệ hào môn trước ở Đế Đô càng coi trọng những gia tộc có nguồn gốc thâm sâu như Trang gia.
Nhưng mà, ngoài ý muốn chính là khi Đoạn Thanh Ngâm chuẩn bị xoay người rời đi thì đứa bé đang được Lương phu nhân ôm trong ngực đột nhiên đem tay vẫn luôn không buông khối Rubik ra đưa tới trước mặt cô.
Ý tứ rất rõ ràng, là muốn cho cô.
Khuôn mặt thanh tú của đứa bé không có chút biểu cảm nào, thậm chí đôi mắt cũng không nhìn cô, như là một con rối không biết tức giận, bị người khác ôm trong ngực cũng không khóc không nháo, cúi đầu, yên tĩnh.
Tất cả mọi người ở đây đều bị động tác của nó làm cho khϊếp sợ đứng yên tại chỗ, không riêng gì vợ chồng Lương Chủ tịch cách đó không xa còn có Dụ Vi mặt tối sầm lại, không tin vào một màn này.
Đoạn Thanh Ngâm là người phản ứng lại đầu tiên, cô đã sớm phát hiện chứng tự kỷ của đứa bé này cũng không có gì nghiêm trọng. Có thể bởi vì nó quá thông minh giống như Trang Bạch Yến khi còn nhỏ, rõ ràng biết bố mẹ đã chết, thậm chí vì bảo vệ mình mà chết mới có thể như bây giờ, luôn đắm chìm trong chính thế giới của mình, trốn tránh hiện thực.
Nếu vẫn luôn được điều trị liên tục, kể cả không gặp Dụ Vi hoặc là cô bé kia, kỳ thật đứa trẻ này cũng có thể tốt lên, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Đoạn Thanh Ngâm nhận lấy khối Rubik trong tay đứa bé thuận tiện còn nâng một tay khác lên sờ cái đầu nhỏ, “Bé ngoan thật hào phóng, sao lại biết chị thích cái khối Rubik này?”
“Chị phải về rồi, lần sau lại qua đây chơi với em, đến lúc đó chị mang cho em đồ ăn ngon, em ở nhà ngoan ngoãn nghe lời ông bà nội, có được không?”
Tiểu gia hỏa không có phản ứng gì, cúi đầu, không có khối Rubik hai tay chắp lại như có chút nôn nóng bất an nhưng lại không đem khối Rubik đòi về.
Vợ chồng Lương Chủ tịch nhìn thấy một màn này vẻ mặt vừa vui mừng vừa chua xót.
Đoạn Thanh Ngâm cười cười, vẫy tay rồi đi.
Nhưng mà tâm tình vui sướиɠ của cô còn chưa duy trì được bao lâu đã bị Trang Bạch Yến phá hỏng.
Thời điểm Đoạn Thanh Ngâm trở lại sân trước, Trang Bạch Yến cũng không nói gì, đôi mắt xẹt qua khối Rubik trên tay cô rất nhanh lại dời đi như không để ở trong lòng.
Chỉ là sau khi kết thúc, trên đường trở về, không khí trong xe quỷ dị hẳn, Đoạn Thanh Ngâm cũng đã nhìn ra cô cảm thấy Giang Cẩm Châu đã nói lời gì đó khiến anh thấy không thoải mái, cô cũng không muốn đắc tội với anh liền làm bộ dáng rất mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần.
Xe dừng ở khu chung cư của Đoạn Thanh Ngâm, vừa rẽ vào khúc cua, Đoạn Thanh Ngâm lập tức mở mắt ra, hoàn toàn không có bộ dáng mơ hồ say rượu.
Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra, cô còn nghĩ mấy ngày nay phải ở nhà nghỉ mấy ngày thật tốt, không nên đi tới cái biệt thự khiến người ta chán ghét kia.
Mà Trang Bạch Yến cũng không muốn buông tha cô, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một màn này, anh khẽ cười một tiếng.
Anh giơ bàn tay thon dài mảnh khảnh của mình ra, chuẩn xác nắm cằm Đoạn Thanh Ngâm, dùng hết sức lực, đưa khuôn mặt mình hiện trong đôi mắt kinh ngạc của cô.
Anh nheo mắt đánh giá cô, người phụ nữ này khuôn mặt có hơi say, trông mặt cô ửng hồng, khí sắc cực tốt, đôi mắt lại to và sáng, thời điểm cô nhìn người bên trong như mang theo vài phần xảo quyệt ranh mãnh. Trang Bạch Yến không buông tay ra, trên mặt cười ôn nhu nhưng lại cho người ta cảm giác có vài phần xa lạ, môi mỏng khẽ mở, âm thanh nhu hoà nói, “Đoạn tiểu thư, tham lam quá cũng không làm được chuyện tốt gì.”
Tay anh không như những công tử sống trong nhung lụa từ nhỏ, bàn tay nhéo cằm Đoạn Thanh Ngâm lại nhẹ nhàng vuốt ve, cô cảm thấy ngứa ngáy khi những vết chai mỏng cọ xát trên làn da của cô.
Tham lam?
Đoạn Thanh Ngâm bị những lời này của anh làm cho da đầu tê rần.
Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, cô không biết anh nhìn được cái gì liền ở đây cảnh cáo cô nhưng nhìn lại hành vi đêm nay của mình, cô thấy cũng không có gì khác thường, cô cũng chưa đứng trước mặt anh mắng chửi gì.
Trang Bạch Yến thu hồi nụ cười trên mặt, buông tay đang nhéo cằm cô ra, không nói chuyện nữa, vẻ mặt có chút lạnh lùng, vô cảm liếc cô một cái, xoay người nhắm mắt dưỡng thần giống như muốn đuổi người.
Trong xe không khí như ngưng, tài xế phía trước giống như không dám thở ra, Đoạn Thanh Ngâm cũng bị hoảng sợ, nhìn thấy anh như vậy, cô nhanh chóng mở cửa xe đi xuống, chỉ là khi chuẩn bị đóng cửa ở bên trong đột nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, “Đoạn tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể nhận thức rõ thân phận của mình.”
Giọng điệu vừa khách sáo vừa xa cách.
Người đàn ông cũng không nhìn, cúi đầu xoay khối Rubik trong tay, khối Rubik kia là Lương Tiểu thiếu gia mới đưa cho cô, cô nhớ rõ mình đã để vào túi, không biết lại lọt vào tay anh từ lúc nào.
Những ngón tay lướt nhanh như gió, chỉ vài cái xoay anh liền lắp ra sáu mặt hoàn chỉnh nhanh hơn nhiều so với đứa bé kia, trong xe hơi tối, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt hoàn hảo bị che khuyết của anh, các góc cạnh rõ ràng, mặt mày thanh tú.
Âm thanh này cũng không lớn nhưng Đoạn Thanh Ngâm vẫn nghe thấy được, rõ ràng là giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ lại khiến cho người ta cảm giác bị cười nhạo trào phúng, đem tâm tư nhỏ của cô phơi bày ra.
Anh đã biết, có lẽ anh vẫn luôn biết rõ mục đích của cô, anh chính là coi cô như một thằng hề, thưởng thức màn trình diễn vụng về kia của cô.
Chiếc xe rời đi.
Đoạn Thanh Ngâm đứng yên, trên mặt cảm giác hơi nhức, lời nói này không khác gì so với trực tiếp đánh vào mặt cô, không chỉ đem những nỗ lực gần đây của cô trở về ban đầu, còn xé rách bộ mặt đáng khinh thường của cô, toả sáng ở đó nói cho cô biết cô không có tư cách.
Tư cách gì? Không xứng với anh sao?
Hẳn là cười nhạo cô cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga?
Thật tàn nhẫn, trực tiếp chọc vào trái tim cô, chính là, chẳng lẽ cô thật sự muốn hèn mọn đi lấy lòng một người như thế hay sao? Cô nhớ đến ngày tháng trước được người khác khen ngợi kia, nhưng cô không còn cuộc sống đó nữa, cô không còn duy trì được sự kiêu hãnh của mình như trước kia nữa, bố cô phá sản, cô trở thành cô nhi, còn xuyên vào cái nơi quái quỷ này, kết cục còn thảm hại.
Cô chỉ muốn được sống tốt thôi mà, như thế là sai sao?
Cô không phải Dụ Vi, cũng không có mệnh tốt như thế như thế.
Không ai làm đau cô, cô liền làm đau chính mình, không ai vì cô mà tính toán, cô liền vì chính mình nghĩ kế, anh dựa vào cái gì cao cao tại thượng nói cô như vậy?
Nhìn hướng chiếc xe đã biến mất, đôi mắt Đoạn Thanh Ngâm dần dần đỏ lên, đứng ở tại chỗ trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng không biết cô nghĩ cái gì, cười lạnh một tiếng. Hung hăng dậm chân trên đất một lúc, còn hướng về không khí dùng sức phi một ngụm, xoay người tiêu sái rời đi.