Sân có hơi rộng, người đến người đi, lúc đầu Đoạn Thanh Ngâm chú ý về phía Dụ Vi, đứng lại chớp mắt một cái liền không thấy người đâu.
Vừa vặn lúc này cô đυ.ng phải Giang Cẩm Châu đang nhìn Trang Bạch Yến, anh ta dừng lại, thay đổi hướng đi, trực tiếp cầm ly rượu đi về hướng Trang Bạch Yến.
Anh ta chỉ đi một mình, không thấy bóng dáng Dụ Vi.
Đi được vài bước, cách vài người, anh ta đem ly rượu trong tay giơ lên, gật đầu với Trang Bạch Yến.
Trang Bạch Yến cũng nhẹ nhàng gật đầu, nâng ly rượu vừa đổi trong tay về phía Giang Cẩm Châu.
Hai người ăn ý cùng nhấp một ngụm.
Giang Cẩm Châu đến gần, mới chú ý tới Đoạn Thanh Ngâm đang đứng ở bên cạnh nhưng anh ta cũng không nhìn nhiều, chỉ tuỳ tiện liếc một cái.
Dừng một chút, sau đó chủ động chào hỏi, “Chúc mừng anh, tôi nghe nói Nhị ca của anh sắp trở lại.”
Hiếm thấy anh ta cười, đôi mắt nhìn chằm chằm như không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm gì trên mặt Trang Bạch Yến.
Nhưng đáng tiếc Trang Bạch Yến cũng không phải là người dễ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, người khác muốn chê cười anh quả thực là khó hơn lên trời. Cho dù nói về chủ đề anh không thích thì anh cũng cười lễ phép, còn dùng giọng điệu ấm áp, nhẹ nhàng trả lời, “Là đã trở về, lâu rồi tôi cũng chưa gặp.”
Khi anh nói điều này, trong giọng tựa hồ mang theo vài phần hoài niệm, trên mặt cũng lộ ra biểu tình nhu hòa, người nào không biết còn cho rằng anh em nhà này tình cảm rất tốt.
Ngay cả Đoạn Thanh Ngâm cũng bị giọng điệu này của anh làm cho sửng sốt, còn nhịn không được quay đầu nhìn anh một cái, nghi ngờ có phải hay không mình nghe nhầm. Cô biết rất rõ tình hình của giới thượng lưu, bên ngoài nhìn như gió yên biển lặng nhưng kỳ thực bên trong lại là mạch nước ngầm mãnh liệt, mấy anh em ruột với nhau mà còn đánh nhau đến mức anh chết tôi sống.
Lại nói, thân thế của Trang Bạch Yến rất đáng thương, ở trong nhà anh đứng thứ ba, mẹ anh là vợ hai của Trang Chủ tịch, bên trên còn có hai anh trai cùng cha khác mẹ quan hệ không thân, phía dưới còn có em trai em gái cùng cha khác mẹ, trừ những người này ra Trang Chủ tịch ở bên ngoài hình như còn có mấy đứa con riêng nữa.
Trang Bạch Yến cũng không được cưng chiều, mẹ anh xuất thân rất bình thường, Trang Chủ tịch cưới bà cũng chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp của bà. Nhưng bà nội anh lại vừa ý cô con dâu cả, đặc biệt rất yêu thích hai đứa cháu trai đầu nên bà ta cảm thấy mẹ của Trang Bạch Yến khiến cho hai đứa cháu trai của bà không còn mẹ, do vậy bà t vẫn luôn phản đối cuộc hôn nhân này. Đối với đứa con dâu hai này bà càng bắt bẻ chì chiết không thôi, khiến mẹ Trang Bạch Yến sau khi kết hôn vẫn luôn buồn bực không vui, cuối cùng vì khó sinh em trai Trang Bạch Yến dẫn đến một xác hai mạng.
Trang Chủ tịch rất nhanh lại đi bước nữa, người phụ nữ kia còn đang mang thai, đứa con trong bụng bà ta cùng người em trai bị chết kia của Trang Bạch Yến không kém nhau là bao.
Trang Bạch Yến từ nhỏ rất thông minh, biết việc này nghĩa là gì, tuy rằng lúc đấy anh mới năm tuổi nhưng đã đẩy đứa bé đó xuống cầu thang. Vì vậy mà người em gái này của anh từ nhỏ đã phải ngồi xe lăn, tính tình âm trầm, đặc biệt hận Trang Bạch Yến. Sau này Trang Chủ tịch lại đem anh mới chỉ năm tuổi đến chỗ bà ngoại ở một cái thôn nhỏ. Đến khi mười tám tuổi anh mới quay lại nhà chính, trong thời gian ở thôn nhỏ cũng không có người thân nào đến hỏi thăm, vì thế mà anh lớn lên trong sự trào phúng khinh bỉ, đặc biệt là gia đình người cậu mợ kia. Bọn họ cảm thấy mẹ Trang Bạch Yến chưa mang lại cái gì tốt cho nhà bọn họ lại còn vứt thêm vào một cái miệng ăn. Anh thường xuyên bị họ đánh đập chửi rủa, bà ngoại bởi vì tuổi cao sức yếu cũng chỉ thì thầm khuyên bảo anh nhẫn nhịn chịu đựng. Khả năng cũng bởi vì nguyên nhân này khiến cho Trang Bạch Yến lạnh lùng từ trong xương cốt.
Cho nên mấy anh em Trang gia này, cơ hồ từ khi sinh ra liền coi nhau như kẻ thù.
Giang Cẩm Châu bị sững sờ một chút, nhìn Trang Bạch Yến có chút phức tạp.
Anh ta còn nhớ việc lần trước, lại không thể trả thù được vì anh ta sợ bị người có dã tâm lợi dụng việc đó làm ầm lên. Đối với anh ta thì không sao cả nhưng Dụ Vi lại không được, cô ấy là một nghệ sĩ, một khi việc này bị phóng đại lên sẽ khiến cô ấy bị ảnh hưởng không nhỏ. Đặc biệt là Vi Vi không thích anh ta nhúng tay vào công việc của cô ấy.
Nghĩ đến đây, Giang Cẩm Châu trong bụng hít một hơi nhưng rất nhanh liền đè xuống, dường như nhớ tới chuyện gì, sắc mặt tối lại, nhíu mày nhìn Trang Bạch Yến, “Miếng đất ở Khu phát triển Thành Đông kia hiện tại đang ở trong tay anh?”
Trang Bạch Yến lắc lắc ly rượu trên tay, rượu anh uống chính là rượu vang đỏ, chất lỏng màu đỏ sậm lưu lại dấu vết nhợt nhạt trên miệng ly, đôi mắt đánh giá người đối diện, âm thanh trầm thấp, “Anh không biết tầm quan trọng của miếng đất kia, hiện tại lại làm những việc đao to búa lớn, cũng không sợ có chuyện gì xảy ra?”
Người ngày thường vốn trầm mặc hiện tại đột nhiên lại cao hứng, Giang Cẩm Châu nghĩ đến Nhị thiếu gia sắp về nước kia, so với Đại thiếu gia đẹp nhưng không xài được của Trang gia thì Nhị thiếu gia sắp về nước này mới là nhân vật lợi hại. Ánh mắt anh ta dừng trước khuôn mặt ôn nhu vô hại của Trang Bạch Yến, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Trang Bạch Yến sắc mặt không đổi, những lời này lọt vào tai, trong mắt anh không có bất cứ sự dao động nào, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm lạnh lùng dừng trên người Giang Cẩm Châu, vẻ mặt không thể bình tĩnh hơn. Tuy nhiên, chỉ là cái liếc mắt này khiến anh vô tình nhìn thấy người phụ nữ nào đó đang lén lút lẻn đi.
Lần đầu tiên anh phát hiện thật sự có người đáng đánh như vậy, anh mới cảnh cáo cô ngoan ngoãn một chút, quay đầu một cái liền quên.
Cổ họng có chút ngứa, yết hầu trượt lên trượt xuống, Trang Bạch Yến cầm ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, động tác có chút lười biếng, những lời này đối với anh không chút ảnh hưởng, liền không để Giang Cẩm Châu vào mắt.
Đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn anh ta cười, khóe miệng hơi cong lên, đôi lông mày nhu hòa mang theo vài phần ẩn ý, có lẽ do vừa uống rượu nên giọng anh hơi khàn, “Những chuyện nhỏ nhặt này tôi không vội, nhưng vị tri kỷ phấn hồng mà Giang thiếu gia giấu ở bệnh viện ngần ấy năm, sao chưa thấy xuất viện?”
Giang Cẩm Châu sắc mặt cứng đờ.
......
Đoạn Thanh Ngâm nhân lúc Giang Cẩm Châu đang nói chuyện làm ăn liền trốn đi. Không thấy Dụ Vi lòng cô hoang mang lo lắng, cô nhớ rõ là khi bữa tiệc sắp kết thúc Dụ Vi liền gặp đứa bé kia, cho nên lúc trước cô cũng không sốt ruột, liền muốn dành nhiều thời gian ở một mình cùng Trang Bạch Yến.
Hiện tại lại không thấy người đâu, cô lo lắng cho rằng mình nhớ nhầm liền muốn chạy đi tìm, nhưng nguyên tác không viết rõ Dụ Vi gặp Tiểu thiếu gia Lương gia ở đâu, chỉ nói Dụ Vi bị lạc sau khi ra khỏi nhà vệ sinh gặp phải ai đó.
Đoạn Thanh Ngâm đầu tiên là đến nhà vệ sinh sau đó bắt đầu di chuyển từ nơi đó, nhà chính Lương gia hẳn là mời thầy phong thủy đến xem, phong cách kiến trúc có chút giống so với nhà cũ của cô, mà ở nhà cô lại chẳng hay ra đây, cảm thấy loanh quanh lòng vòng mệt muốn chết.
Bây giờ, cô mới cảm thấy bớt mệt mỏi hơn, càng đi sâu người càng ít, cũng càng ngày càng yên tĩnh, đôi giày cao gót giẫm lên gạch phát ra tiếng cộp cộp cộp, cũng may xung quanh đều có đèn đường cô cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi.
Có thể bởi vì cảnh tượng xung quanh khiến Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy quen thuộc, cô cũng không nôn nóng sốt ruột giống Dụ Vi trong nguyên tác. Đứa bé kia bị tự bế, khẳng định sẽ tìm nơi khiến mình cảm thấy an toàn cũng chỉ có một nơi duy nhất. Nơi đứa bé này trốn cũng rất dễ đoán, nếu cô là vợ chồng Lương Chủ tịch khẳng định sẽ đem đứa bé ở nơi Lương thiếu gia trước kia ở.
Đoạn Thanh Ngâm nghĩ xong liền đi về hướng đó, tuy rằng kiến trúc có khác biệt nhưng cơ bản phương hướng cũng không khác là bao, quả nhiên khi cô đi qua vài đoạn hành lang, có một chiếc xích đu ở lối vào một tiểu viện cô phát hiện có một cái bóng nho nhỏ.
Nhưng mà vẫn muộn một bước, bởi vì bên cạnh đứa bé còn có Dụ Vi.
Ánh đèn xung quanh lờ mờ, mơ hồ thấy rõ bộ dáng đứa bé, khoảng bốn năm tuổi, thân hình nhỏ nhẳn co ro ở trên xích đu, đầu cúi thấp, hai tay đặt trên đùi di chuyển liên tục, trầm mê trong chính món đồ chơi của mình.
Dụ Vi ngồi bên cạnh, hơi cúi người như đang hát một ca khúc, âm thanh hơi nhỏ.
Tiếng bước chân của Đoạn Thanh Ngâm khiến cho Dụ Vi chú ý tới, tựa hồ có chút lo lắng, vội ngẩng đầu xem, thấy là cô trong nháy mắt liền lộ ra biểu cảm sửng sốt, ngay sau đó biểu tình trên mặt tràn ngập sự chán ghét cùng bài xích.
Cô ta nhăn mặt, buột miệng nói, “Sao cô lại ở chỗ này?”
Giọng điệu không mấy tốt đẹp.
Đoạn Thanh Ngâm đến gần hơn, thấy rõ trong tay đứa bé chính là khối Rubik, thấy nó dường như không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, không ngẩng đầu nhìn cô, cũng không bị Dụ Vi dỗ dành, trong lòng cô liền hiểu.
Cô đến rất đúng lúc
Không chút khách khí trực tiếp đi qua, một phen bế đứa bé đặt lên đùi, chính mình lại đặt mông ngồi ở trên xích đu.
Xích đu không lớn, chỉ đủ cho cô và Dụ Vi ngồi, Đoạn Thanh Ngâm không màng sắc mặt tối sầm của Dụ Vi, thản nhiên nói, “Tôi lạc đường, chẳng lẽ là cố ý tới tìm cô?”
Ngữ khí đặc biệt xứng với biểu tình ngạo mạn kia, quả thực dẫn thù hận đến cực điểm.
Đứa bé bị cô ôm ở trên đùi không có chút phản ứng giãy giụa nào, phảng phất chỉ ở trong thế giới của chính mình vẫn cúi đầu như cũ chơi khối Rubik trong tay.
Dụ Vi sắc mặt khó coi, “Cô nhanh buông em ấy ra, đừng dọa em ấy.” Nói xong còn có ý đồ vươn tay lại đây ôm đứa bé đi.
Đoạn Thanh Ngâm nghe xong lời này, không chút khách khí trợn mắt, ôm chặt đứa bé trốn đi, cười lạnh nói, “Ai làm em ấy sợ, ban đêm vô cớ hát cho em ấy nghe, dọa em ấy phải là cô chứ?”
Nói xong xoay đầu đánh giá cô ta, vẻ mặt cổ quái, ngay sau đó âm dương quái khí nói, “Hành vi này của cô thực khả nghi nha, đừng nói cùng lạc đường giống tôi, tôi lại không tin cô không có lý do?”
Rồi liền sờ cái đầu nhỏ của đứa bé, dùng giọng điệu dỗ dành nói, “Bé ngoan, nói cho chị biết, dì bên cạnh này ở đây khi dễ em có phải hay không?”