Nhân vật chính của bữa tiệc tối hôm nay là Tiểu thiếu gia Lương gia, vị Tiểu thiếu gia này thân phận có chút đặc thù. Cậu bé được đón về từ bên ngoài nhưng không phải con riêng mà là con cưng của Lương gia.
Cha cậu vốn là thiếu gia Lương gia, mấy năm trước vì một người phụ nữ bình thường mà ông đoạn tuyệt quan hệ với Lương gia. Lương thiếu gia này cũng rất kiên cường, mấy năm ở bên ngoài cũng không quay trở về, còn cùng người phụ nữ kia sinh con.
Lương gia lại chỉ có ông là con trai độc nhất cũng không giận được bao lâu. Huống chi, Lương thiếu gia ngoại trừ tình tính bướng bỉnh thì tất cả mọi mặt đều hoàn hảo. Cho dù rời khỏi Lương gia, ông cũng có thể sống rất tốt, một, hai năm gần đây thái độ Lương gia cũng dần dần dịu đi. Lần này nhờ Lương Phu nhân nói đỡ mấy câu ông còn trở về Lương gia ăn bữa cơm.
Nhưng chính bữa cơm này lại phá đi tất cả, hai vợ chồng ông trên đường về nhà liền xảy ra tai nạn ôtô, đứa bé được hai vợ chồng bảo vệ ở trong ngực, tránh được một mạng nhưng cũng bởi vậy mà cậu bé đã lưu lại bóng ma tâm lý, có vẻ như là tự bế. Tiệc sinh nhật lần này của Lương gia không chỉ là để bù đắp cho cậu bé cũng chính thức đem cậu trở về Lương gia.
Mà bởi vì nhờ ký ức của đời trước, Dụ Vi biết chuyện mà người khác không biết. Sau khi gặp đứa bé này cô ta đã hát bài hát mà lúc trước mẹ đứa bé mỗi ngày đều hát cho nó nghe, khiến vị Tiểu thiếu gia này có chút phản ứng khác ngày thường. Sau khi vợ chồng Lương Chủ tịch biết chuyện còn xúc động đến rơi lệ.
Đoạn Thanh Ngâm vốn muốn đợi Dụ Vi sau khi xuống xe lên sân khấu, cô cố ý muốn cướp sự nổi bật của cô ta. Mấy ngày gần đây, trên mạng đột nhiên xuất hiện nhiều bài báo so sánh nhan sắc của cô với các sao nữ khác, rõ ràng là có người đã mua bài nói xấu cô. Ngoại trừ Dụ Vi, cô cũng không nghĩ ra là ai khác.
Thật ra, Đoạn Thanh Ngâm còn rất ngưỡng mộ tính cách của Dụ Vi trước khi xuyên sách, có thù báo thù có oán báo oán, mặc dù hành vi có chút cực đoan. Tuy vậy, đọc sách cũng chỉ là tạm thời sảng khoái, sẽ không quan tâm lắm. Nhưng hiện tại lại không được, có đánh chết cô cũng không muốn khổ.
Trang phục hôm nay của Đoạn Thanh Ngâm thật sự hoàn hảo, phô ra dáng người xinh đẹp. Bộ váy để lộ trọn bờ vai cùng đường viền cổ thon gọn, thanh lịch. Vai của cô không rộng cũng không đẹp, đầu vai tròn mà gầy. Cùng với đường cong duyên dáng của xương quai xanh kết hợp với dải duy băng ngọc trai đen trên cổ, mang đến một phong cách khác biệt lại độc đáo. Chiếc váy bó sát đến bắp chân, rất vừa vặn với thân hình, tôn lên dáng người thon thả, mảnh khảnh của cô, lớp vải nhung màu rượu đỏ nhung dưới ánh đèn toả sáng rực rỡ lấp lánh, làm lộ ra tay chân trắng nõn.
Làn váy kiểu đuôi cá, trước ngắn sau dài, đung đưa khi cô bước đi. Bắp chân thon dài vừa trắng vừa mềm, dưới chân là một đôi giày cao gót đế nhọn màu bạc, trông cô hệt như một mỹ nhân phản diện tiêu chuẩn. Trên mặt lộ ra biểu cảm kiêu ngạo lại đắc ý, ánh mắt căn bản không nhìn xung quanh, cũng chỉ khi nhìn người đàn ông bên cạnh trong mắt cô mới sáng ngời.
Đoạn Thanh Ngâm biết, Trang Bạch Yến rất dễ bị lay động bởi những người phụ nữ vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng giống mẹ anh, chẳng hạn như Dụ Vi. Cho nên dù cô ta không có nhan sắc mỹ miều như “Đoạn Thanh Ngâm” nhưng vẫn khiến tâm Trang Bạch Yến rung động. Đáng tiếc “Đoạn Thanh Ngâm” không phải là loại này, cô lại càng không phải. Cái gì mà ôn nhu săn sóc, cái gì mà kiên cường mạnh mẽ, có giả bộ như nào cũng không thể giống vậy.
Đoạn Thanh Ngâm từ trước đến nay đều không phải là tự làm mình ủy khuất, Trang Bạch Yến thích dạng phụ nữ như thế nào, cô mặc kệ, cô chỉ là muốn anh biết cô là dạng người nào, cô không muốn làm cái gì mà tiểu bạch hoa ôn nhu lại kiên cường, cô chỉ muốn làm một bông hoa hồng, tốt nhất là một gai đâm vào da thịt anh khiến anh đau, để anh vĩnh viễn nhớ kỹ cô. Bởi vì ở chung càng lâu cô biết được những thứ cô có hiện tại đều do Trang Bạch Yến cung cấp. Đoạn Thanh Ngâm có chút lòng tham, cô muốn nhiều hơn thế.
Bữa tiệc được tổ chức ở nhà chính của Lương gia, tuy là nhà cũ nhưng không nhỏ. Sân vườn được trang trí rất lộng lẫy, tới đây có rất nhiều dạng người. Một đám giới thượng lưu trên tay đều cầm một ly rượu, cùng người quen nói chuyện, cười đùa vui vẻ. Trong góc còn có người đang đàn dương cầm, âm thanh nghe rất êm tai.
Đoạn Thanh Ngâm cùng Trang Bạch Yến bước vào sân, cả hai cùng lấy ly champagne từ người phục vụ, xung quanh ánh đèn sáng như ban ngày, vừa bước vào cô liền trợn tròn mắt. Trang Bạch Yến dường như đã quen, dẫn Đoạn Thanh Ngâm vào trong kính rượu.
Trang Bạch Yến nhìn bề ngoài trầm tính lại hiền lành nhưng trong những trường hợp như này lại rất thành thạo. Anh nói không nhiều lắm nhưng đều có thể bắt kịp, thậm chí có thể đi thẳng vào vấn đề khiến mọi người giao lưu cảm thấy thoải mái và tự nhiên.
Cho dù là lời tâng bốc nhưng không biết vì sao, từ trong miệng anh nói ra đều mang cảm giác có chút đáng tin.
Đoạn Thanh Ngâm, “.”
Kỹ năng tốt như vậy cô cũng muốn học.
Sau khi hai người kính rượu một vòng, Trang Bạch có chút mệt mỏi, cầm ly rượu đi vào trong góc. Ly rượu trong tay chỉ còn một ngụm, nhẹ nhàng dựa vào cái cột bên cạnh, rũ mắt nhìn rượu màu vàng nhạt trong ly, lắc ly đầy bất cần.
Người đàn ông trở nên an tĩnh, không nói gì, nụ cười tươi trên khuôn mặt trắng trẻo của anh biến mất, đôi lông mi đen bóng phủ quanh mắt anh như một mảnh âm u.
Đoạn Thanh Ngâm ở bên cạnh, thấy anh không nói lời gì lại không đi tiếp, cô nhàm chán cúi đầu nhìn mặt đất, yên tĩnh không quấy rầy anh.
Nhưng cũng chỉ là yên tĩnh nhất thời, Đoạn Thanh Ngâm đột nhiên đứng không vững, nghiêng người sang một bên.
“Ai da.”
Trong miệng còn phát ra âm thanh nhỏ.
Thật trùng hợp cô lại nghiêng về hướng Trang Bạch Yến.
Tay bám lấy cánh tay người đàn ông, cả người nghiêng về phía anh, giống như không xương, đầu còn dụi dụi vào ngực anh.
Trong miệng phát ra bất mãn, nũng nịu nói, “Chân em đau quá đi, cảm giác như sắp bị đứt.”
Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn anh.
Đôi mất cô ngấn nước phảng phất như được ngâm trong mật, khi nhìn người khác khiến lòng người rung động, bộ dáng nhu nhược yếu đuối này làm người ta khó lòng phòng bị.
Đoạn Thanh Ngâm lợi dụng sự xinh đẹp của mình, cô biết mình nên làm gì để người ta mềm lòng. Cô lớn lên lại xinh đẹp, chỉ cần tuỳ tiện làm nũng thì không ai có thể chống cự nổi, bố cô chính là như vậy, những nam sinh thích cô cũng là như vậy. Cho dù là chủ nợ, chỉ cần cô khóc sướt mướt nói hai ba câu lời hay ý đẹp, họ lại đồng ý gia hạn thêm thời gian cho cô.
Cô không tin Trang Bạch Yến không cảm nhận được.
Nhưng ngoài ý muốn, cô là vừa mới gặp người không hiểu chuyện như vậy. Trang Bạch Yến như đã chuẩn bị từ trước, né sang một bên, động tác nhanh đến mức cô không kịp phản ứng.
Nếu lúc đầu né tránh, Đoạn Thanh Ngâm cũng không có tổn hại gì nhưng người đàn ông này cố tình trêu chọc cô, khiến cô đυ.ng anh rồi mới né. Làm cô suýt bị ngã, tư thế không đẹp lảo đảo vài bước.
Người đàn ông đứng bên cạnh, nhìn toàn bộ quá trình, trên mặt nở nụ cười ôn nhu, lắc lắc ly rượu trong tay, không nhanh không chậm đợi cô ổn định cơ thể, cụp mắt rồi ngẩng đầu một hơi uống hết phần rượu còn lại.
Đôi mắt lại nhìn về phía Đoạn Thanh Ngâm, ánh mắt đen tối sâu thẳm, trên mặt tuy rằng vẫn cười nhưng lại mang cho người khác cảm giác nguy hiểm.
Sau đó ánh mắt anh khẽ động, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, cảm giác nguy hiểm kia phảng phất như là ảo giác, thoáng qua theo sau là sự dịu dàng, có phần nuông chiều, “Em trước ở đây nghỉ đi, lát anh sẽ qua tìm em.”
Nói xong liền xoay người rời đi, trước khi đi còn nghịch nghịch tóc của Đoạn Thanh Ngâm, động tác nhẹ nhàng ôn nhu như người vừa né không phải anh.
Đoạn Thanh Ngâm vẻ mặt ủy khuất không cách nào duy trì, nhạy cảm nhìn ra được biến hoá nhỏ trên khuôn mặt anh, trong lòng nhảy lên, nhìn thấy người kia xoay người đi ra, cô có chút lo lắng cuối cùng cắn môi không cam lòng đi sau anh.
Cô bước nhanh về phía trước nắm lấy cánh tay anh, sợ bị anh đẩy ra, đôi tay thon dài còn nắm chặt tay áo anh, năm ngón tay tách ra, đầu móng tay trắng bệch.
Khi mọi người nhìn qua, cô lập tức xoay xoay cổ chân, mặt không đỏ tim không đập nói, “Đây này, đã đỏ hết lên rồi.”
Sau đó cũng không nhìn anh, cúi đầu đi bên cạnh anh như một cô con dâu ngoan ngoãn nhu nhược.
Cô đây là thật sự không dám làm quỷ.
“Ừm.”
Trang Bạch Yến khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng đáp lại, phảng phất như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.