Xuyên Thành "Bạn Gái" Nam Phụ

Chương 7: Đeo bám

Người kia nghe thấy lời anh nói cũng không ngoài ý muốn, không có bất cứ sự do dự, nghe được lời này liền trực tiếp xuống xe đi đến bên kia, mở cửa khom lưng cõng Đoạn Thanh Ngâm.

Kỳ thực Đoạn Thanh Ngâm đã ngủ rồi, mà khi bị Trang Bạch Yến đẩy ra liền tỉnh, nhưng mắt không mở, vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.

Sau khi được người nào đó cõng trên lưng, cô mới biết ghế phụ thế lại có người khác.

Người đàn ông này vóc dáng có điểm giống Trang Bạch Yến, đều có thân hình cao gầy, nhưng lại mặc áo tay ngắn.

Sau khi cõng Đoạn Tanh Ngâm, người kia đi như bay thẳng đến phía bên trong chung cư, tuy rằng chưa đến nơi này, nhưng rất quen thuộc với đường đi.

Hẳn anh ta cùng Trang Bạch Yến mọi ngày hay đi chung với nhau, biết rất nhiều chuyện.

Đoạn Thanh Ngâm yên tâm thoải mái ghé vào trên lưng giả chết, trong lòng ảo não đến cực điểm, căn bản cô định đêm nay giả say rượu tình cờ gặp Trang Bạch Yến sau lì lợm la liếʍ đi theo anh, phá hỏng lần gặp đầu tiên với Dụ Vi, sau đó nhân cơ hội cùng anh gia tăng tình cảm, tuy rằng cuối cùng kết quả không quá tệ nhưng cũng không tính là tốt.

Trang Bạch Yến người này cảm giác ở chung rất tốt, làm người khác buông lỏng cảnh giác, nhưng thật ra không dễ dàng tới gần anh.

Nhưng Đoạn Thanh Ngâm không có ý định từ bỏ, cho dù là giả, cô cũng muốn đem người này trở thành thật, hóa bị động là chủ động.

Cho nên khi đi đến được nửa đường, cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Trang thiếu gia.”

“Thanh Thanh rất thích anh.” Thanh âm quá nhỏ, người đàn ông ban đầu nghe không rõ, nghĩ cô đang nói mớ, còn theo bản năng ngừng thở nghe lén, sau đó liền nghe được câu sau rất rõ ràng.

Chân đột nhiên dẫm xuống đất, cả người liền lảo đảo, đại khái là không nghĩ tới sẽ nghe được câu kinh hãi như thế.

Nhưng anh không nghĩ tới sau câu đáng kinh hãi đó, Đoạn Thanh Ngâm còn hừ hừ bất mãn, như không vui khi không được đáp lại, sau đó làm nũng vòng tay qua cổ người đàn ông, “Trang thiếu gia.”

Mặt chôn trên cổ nam nhân, một lát sau còn dùng tay lay mặt người đàn ông như muốn làm gì đấy, người đàn ông nhận ra theo bản năng liền chống cự, nhưng sức mạnh của người phụ nữ này thực sự rất mạnh, móng tay đều véo vào mặt anh ta, cuối cùng dùng lực thật mạnh kéo mặt anh ta qua "Bụp" một ngụm.

Có thể là do dùng lực thật mạnh cộng thêm trong chung cư đang yên tĩnh không một bóng người nên thanh âm thật to.

Người phụ nữ kia hôn xong liền bắt đầu giả chết, trong miệng còn thì thầm một câu, “Buồn ngủ quá đi.”

Chỉ là trong giọng nói không giấu được sự vui mừng.

Người đàn ông đều thấy cả người không ổn, toàn thân cứng đờ, thấp giọng nói một câu “Vãi cứt”, hít một hơi thật sâu sau đó cũng không biết sức lực ở đâu, trực tiếp cõng người chạy như điên.

Phảng phất đã trải qua một việc gì đó thật đáng sợ, một hơi chạy thật nhanh, Đoạn Thanh Ngâm nằm trên lưng cũng bị lật lên lật xuống, đều sắp nôn ra.

Nhưng lúc này không thể tỉnh.

Vào đến căn hộ của Đoàn Thanh Ngâm, người đàn ông liền trực tiếp ném Đoạn Thanh Ngâm lên trên sô pha, mắt không cẩn thận quét tới mặt cô, lại giống như gặp được quỷ, xoay người liền chạy ra bên ngoài, phảng phất giống như đang chạy trốn cái gì đó, đóng sầm cửa rời đi không quay đầu lại.

Chạy một hơi về đến trên xe, dường như có chút mệt, một bên lau mồ hôi một bên thở dốc, tài xế bên cạnh nhìn thấy anh ta, cung kính hô một tiếng, “Lan thiếu gia.”

Người đàn ông theo bản năng xoay đầu nhìn ra ghế sau, thấy lúc này Trang Bạch Yến đã tỉnh, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Trang Bạch Yến tuỳ ý nhướng mi, lười biếng ngả ngừa ra phía sau, khuôn mặt trắng như ngọc, thần sắc không rõ, nhàn nhạt liếc nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở, “Làm sao?”

Thanh âm lạnh lùng, tựa hồ thuận miệng hỏi, cũng không có ý gì khác.

Người đàn ông tên Lan thiếu gia nghe được anh hỏi, vội ngồi ngay ngắn, nhìn Trang Bạch Yến liếc mắt một cái, do dự một lúc liền đem việc phát sinh vừa rồi một năm một mười tất cả đều nói cho anh nghe, nói chính mình đem người ta đưa đến tận nhà, nói Đoạn Thanh Ngâm vừa rồi làm gì, không có nửa điểm giấu giếm. Xong rồi còn buồn bực bổ sung thêm, “Em cũng không biết có phải cô ta cố ý hay không, chắc là cô ta tưởng em là anh, cô ta….”

Nói tới đây trên mặt có chút sợ hãi, còn duỗi tay sờ nơi cô hôn, vẻ mặt đưa đám nói, “Em còn chưa thành niên đâu!”

Tài xế bên cạnh nghe xong cười mỉm.

Trang Bạch Yến cũng nhếch môi lên, ý cười không chạm đến đáy mắt, rất nhanh biến mất không trông thấy.

Lan thiếu gia còn bất mãn lải nhải, oán giận Trang Bạch Yến để anh làm việc này, nói vài câu liền xoay đầu lại nói, “Anh, về sau tốt nhất anh nên cách xa người phụ nữ này một chút, tiểu gia hỏa này chính là lưu manh, em dùng sức giãy giụa, cô ta còn đem mặt em kéo lại, cổ em đau muốn chết.”

Tài xế cười ra tiếng.

Trang Bạch Yến quay đầu đi, đôi mắt nhìn qua cửa sổ màu đen của xe, nhìn qua toà chung cư không ngừng nhỏ đi, bàn tay thon dài mảnh khảnh không tỳ vết đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng gõ. Nhìn một lúc, dường như nghĩ tới cái gì, tay dừng lại, đồng thời mặt trở lên u ám.

Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy hiện tại cô cùng “Trang Bạch Yến” đã trở lên thân thiết hơn, bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch, trong nguyên tác có rất nhiều tình tiết đều là từ góc độ của Dụ Vi, việc này đối với cô mà nói thật ra có chút bất lợi, mà cô lại không phải công lược Giang Cẩm Châu, biết rõ như vậy để làm gì?

“Đoạn Thanh Ngâm” đã làm nhiều chuyện ngu xuẩn thể hiện ra bên ngoài, cô không phải vai chính, tác giả cũng không có khả năng dùng nhiều mực để miêu tả cô. Trang Bạch Yến là như thế, cho nên cô biết cô không thể dựa vào tình tiết trong nguyên tác, có khả năng trong nguyên tác viết cũng không toàn diện.

Nhưng mà ít nhất thì tình tiết vẫn như cũ, tạm thời hiện tại chỉ có thể đi theo cốt truyện, nếu cô nhớ không nhầm thì sau một thời gian nữa sẽ có một bữa tiệc sinh nhật của Tiểu thiếu gia Lương gia ở Đế Đô. Bữa tiệc này rất quan trọng với Dụ Vi. Chính trong bữa tiệc này, Dụ Vi dựa vào ký ức kiếp trước nhận được sự ưu ái của tiểu thiếu gia này. Việc đó cũng giúp cô ta sau này bước chân vào giới thượng lưu và gả vào Giang gia.

Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy mình cũng chẳng tốt lành gì, cô không thể trơ mắt nhìn Dụ Vi càng ngày càng lớn mạnh được, sau đó lại dùng đủ cách để chèn ép cô. Mà hiện tại cô lại chính là “Đoạn Thanh Ngâm”. Đời trước “Đoạn Thanh Ngâm” đã làm ra việc xấu xa gì, cô không quản. Cô chỉ muốn sống thật tốt nên ai cũng không thể tới bắt nạt cô.

Trang Bạch Yến không được, Dụ Vi lại càng không được!

Về phần những gì Trang Bạch Yến đã nói cách đây không lâu, tối hôm qua bọn họ còn “thân mật” đến như vậy cơ mà, ai còn quan tâm những điều đó?

Vì thế Đoạn Thanh Ngâm lại lén lút bắt đầu lên kế hoạch, Bữa tiệc tối nay là bàn đạp giúp Dụ Vi như vậy đồng nghĩa cũng là bàn đạp của cô. Hơn nữa đến lúc đó Trang Bạch Yến cũng sẽ tới đó, cô phải quý trọng mọi cơ hội tiếp xúc cùng Trang Bạch Yến. Người này tính tình tốt chỉ là vẻ bên ngoài cho người khác xem, một lần hai lần anh còn có thể chịu đựng nhưng nếu quá nhiều chỉ sợ anh có thể sẽ ra tay.

Tất cả những gì cô cần làm là xây dựng đủ tình cảm trước khi anh không chịu đựng được nữa, giảm bớt bài xích với cô, thậm chí có thể quen khi cô ở gần. Về phần Dụ Vi, phòng bị là một chuyện, nếu có cơ hội cần thiết phá việc Dụ Vi nịnh bợ những người giới thượng lưu, như vậy liền không còn tâm trí đối phó với cô.

Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy mình thật là thông minh, không muốn đâu, không muốn đâu.

Thời gian đến bữa tiệc sinh nhật của Tiểu thiếu gia Lương gia ở Đế Đô cũng không còn bao lâu nữa, không sai biệt lắm nửa tháng sau liền tới.

Đoạn Thanh Ngâm đã chuẩn bị từ rất sớm, trang điểm, thay lễ phục, cầm thiệp mời từ Hứa tỷ, cô đi thẳng đến địa điểm trong thiệp.

Người khác nói cô dựa vào cây đại thụ để hưởng bóng mát cũng không sai, nhờ có Trang Bạch Yến nên chỉ cần cô không yêu cầu quá đáng, công ty đều tận lực thỏa mãn cô.

Đi tới địa điểm dường như có chút sớm, xe dừng lại xung quanh cũng không nhiều, Đoạn Thanh Ngâm dứt khoát liền không ra, ngồi chờ trên xe. Tính thời gian, khoảng tám giờ tối, cô liền nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Trang Bạch Yến xuống xe mới đi được vài bước, Đoạn Thanh Ngâm cũng xuống xe. Cô trang điểm rất xinh đẹp, khuôn mặt diễm lệ, da trắng tóc đen, lại mặc một bộ váy nhung tơ màu đỏ rượu. Cô vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.

Trang Bạch Yến đi phía trước dường như phát hiện ra cái gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua.

Trên mặt Đoạn Thanh Ngâm lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, đôi mắt sáng lấp lánh, phảng phất giống như gặp được người trong lòng, toàn thân toát ra sự vui vẻ.

Ánh mắt hoàn toàn dừng trên người đàn ông, như không cất chứa được những người khác.

Cô đi được vài bước, dường như ý thức được mình hơi thất thố, liền vội thu liễm chút thần sắc nhưng khóe miệng vẫn cong như cũ, đôi mắt vẫn luôn dừng trên người Trang Bạch Yến không rời.

Khoảng thời gian trước đạo diễn dạy cô diễn những cái đó, cô không biết người khác diễn như thế nào nhưng cô lại rất thành thạo diễn cảnh như này với người yêu.

Trên mặt Trang Bạch Yến nở nụ cười, nhìn cô ở đằng sau, tuy rằng anh chỉ sửng sốt một chút, nhưng phản ứng rất nhanh quay trở lại, phảng phất chỉ là kinh ngạc tại sao cô lại ở chỗ này.

Anh hiền lành dịu dàng, còn nâng tay lên vẫy vẫy cô, trông rất thân mật.

Đôi mắt đen nhánh hiện lên những tia sáng nhỏ, giống như đựng bầu trời đầy sao. Lúc anh nhìn cô có chút phức tạp, dường như ẩn giấu cảm xúc khiến người khác không thể nhận ra.

Đoạn Thanh Ngâm vui vẻ đi phía sau, ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt sáng ngời nhưng miệng lại ngượng ngùng uyển chuyển nói, “Anh cũng tới đây à?”

Trang Bạch Yến cười cười, bộ dáng cưng chiều, còn đem cánh tay duỗi ra cho cô ôm.

Đồng thời anh cụp mắt xuống, trông vô cùng lịch lãm nhưng cũng khiến người khác không thấy rõ thái độ của anh.

Đoạn Thanh Ngâm đương nhiên sẽ không khách khí, ôm cánh tay anh, ngẩng đầu ưỡn ngực, như một con khổng tước kiêu ngạo.

Chiếc cổ thiên nga tinh tế mỹ lệ, cô đứng bên cạnh anh, Trang Bạch Yến như cảm giác được đắc ý tràn ra của cô, xoay đầu nhìn cô một cái.

Đoạn Thanh Ngâm nhận ra điều gì đó, cũng xoay đầu nhìn anh, mắt to chớp chớp, vẻ mặt đắc ý lập tức trở lên vô tội, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.

Giọng điệu còn vui vẻ, nói, “Trang thiếu gia, xe em hỏng rồi, đêm nay sợ lại phải ngồi nhờ xe anh để về.”

Lấy ly do thật vụng về.

Giống như sợ anh không tin, trên mặt đúng lúc còn lộ ra bộ mặt thật buồn rầu nhưng dù nhìn thế nào vẫn là thấy ở trong lòng trộm vui.

Nụ cười trên mặt Trang Bạch Yến thoáng chốc tan vỡ, nhưng anh có tố chất tâm lý tốt, cho dù đối mặt với người nào đó da mặt dày như vậy cũng rất nhanh liền khôi phục sắc mặt bình thường, mang vẻ mặt tự nhiên dẫn cô vào trong.