Dụ Vi đứng bên trong nghiêm nghị nói, “Tôi đánh bà, một là các bà không phân rõ trắng đen đã động thủ.”
“Hai là các bà căn bản không cho tôi cơ hội để giải thích, rõ ràng tôi đã nói các bà nhận lầm người, nhưng lại vẫn trút giận lên tôi.”
“Ba là bạo lực cũng không phải là cách giải quyết vấn đề tốt.”
Đoạn Thanh Ngâm thay đổi địa điểm, đứng thẳng dậy, nhìn xung quanh, thấy Trang Bạch Yến thì mắt sáng lên.
Cô không cảm thấy vị trí cô đang đứng có chỗ nào không ổn cả, nhìn đến phía Dụ Vi vẫn đang tranh cãi, gấp đến độ nâng tay vẫy người đối diện, để anh chuyển hướng sự chú ý.
Quả nhiên, sự chú ý của Trang Bạch Yến dời đi, thân hình đột nhiên cứng đờ, sợ bị người ta nhận ra liền nâng tay lên vẫy vẫy cô. Trên mặt vẫn nở nụ cười nhạt, chỉ là giữa lông mày tựa hồ có vài phần bất đắc dĩ.
Đoạn Thanh Ngâm thấy thế, tung ta tung tăng đến chỗ anh, ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh, “Trang thiếu gia, thật tốt, anh cũng ở đây hả?”
Trang Bạch Yến gật nhẹ đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện, phía bên trong thấy mấy người phụ nữ giống như là phát hiện ra cái gì đấy, chỉ tay về hướng Trang Bạch Yến đang đứng, mắng, “Lưu Hải Hùng, tên khốn khϊếp, ra đây cho lão nương, đây có phải là tình nhân của ông hay không?”
Người đàn ông phía sau Trang Bạch Yến vừa mới chuẩn bị trốn đi, nghe thấy lời này, tức khắc sợ tới mức toàn thân cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lăn dài trên mặt.
Những lời vừa nói ra, Trang Bạch Yến cũng sửng sốt theo, đại khái không nghĩ đến đầu sỏ gây tội lại là người dưới trướng anh.
Không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn là giống trong nguyên tác. Giang Cẩm Châu cùng Dụ Vi cuối cùng nhìn về phía Trang Bạch Yến.
Nụ cười trên mặt Trang Bạch Yến càng sâu hơn, màu vàng nhạt của ánh đèn càng khiến khuôn mặt anh trở lên đẹp hơn hết, làm cho làn da của anh trắng nõn mịn màng, càng tăng thêm vài phần hảo cảm.
Giọng nói ôn nhu, “Hôm nay sự việc này của Lưu tổng, chúng ta cần phải cho Giang thiếu gia một lời xin lỗi thật tốt, nếu không phải Giang thiếu gia chắn cho ông một kiếp thì sợ là tôi cũng không thể nào cứu được ông.”
Lời nói này khiến người khác không chỉ không cảm thấy anh bỏ đá xuống giếng, còn tưởng rằng anh ở đây để giải quyết việc này.
“Hahaha.”
Âm thanh vừa phát ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhịn không được cúi đầu cười.
Bọn họ không chỉ chưa cho Giang Cẩm Châu một lời giải thích, còn dùng phương thức trêu chọc này hóa giải sự xấu hổ.
Quả nhiên, Giang Cẩm Châu nghe xong lời này, mặt mũi tối sầm lại.
Dụ Vi cũng không ngoại lệ, đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn về phía Trang Bạch Yến, sau đó liền phát hiện bên cạnh Trang Bạch Yến là Đoạn Thanh Ngâm.
Đoạn Thanh Ngâm lúc này không chỉ không giấu diếm còn sợ Dụ Vi không nhận ra mình, trực tiếp tháo đôi kính đen, lộ ra đôi mắt phượng xinh đẹp, mắt phượng nhìn Dụ Vi toát ra cái nhìn trào phúng khinh thường thần. Miệng vẫn còn biểu hiện căm ghét nói bằng khẩu hình, “Tiểu tam.”
Dụ Vi trực tiếp nổi giận, trên mặt hận ý cùng sự độc ác không kìm được, vẻ mặt như muốn xé nát cô. Chỉ cần nhớ đến vừa rồi bộ dáng chật vật của mình, trong lòng liền cảm thấy tức giận.
Trang Bạch Yến cũng chú ý tới, nhíu nhíu mày.
Trên mặt nụ cười nhạt đi chút, phảng phất lơ đãng nhíu mày, che đi vẻ thờ ơ và chán ghét của mình.
Nhưng thật ra Đoạn Thanh Ngâm căn bản cũng không sợ, còn đúng lúc làm ra một bộ mặt kinh hãi, cố ý đến gần Trang Bạch Yến, trong miệng nũng nịu nói, “Em sợ quá, người phụ nữ kia giống như muốn ăn thịt chúng ta.”
Việc cô vừa làm tôi cũng không thấy cô sợ.
Kết quả cuối cùng là Lưu tổng xin lỗi, việc đã xảy ra Giang Cẩm Châu cũng không dám làm khó, đặc biệt là xung quanh nhiều nhân vật có sức ảnh hưởng lớn ở Đế Đô đang nhìn về phía anh ta, cho dù sau này có trả thù thì hiện tại cũng không được thể hiện ra bộ dạng so đo, bằng không chỉ sợ được cái danh có thù tất báo, tốn công vô ích.
Ngược lại Trang Bạch Yến, xấu xa đến cực điểm, không để hai bên cùng giải quyết riêng, sau khi giảm bớt sự xấu hổ liền tránh sang một bên, thuận tiện giới thiệu hai bên, đặc biệt là đối Giang Cẩm Châu, nói thật nhấn mạnh rằng anh ta là Đại thiếu gia Giang gia, sau đó để bọn họ tự xử lý.
Này thật là làm cho người khác cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nhìn như công bằng chính đáng, thật ra là cách bảo vệ cho người của mình, rốt cuộc lấy bối cảnh của Giang gia đối phó với một thương nhân bình thường quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng Giang gia lại là gia tộc hạng nhất ở Đế Đô cần phải có thể diện.
Mà cái tên Lưu Hải Hùng này không hổ là người của Trang Bạch Yến, không những nháy mắt liền lau mặt không cần mặt mũi quỳ xuống đất, trực tiếp hướng Giang Cẩm Châu lạy mấy lần, còn sụt sùi khóc nức nở, cầu anh đại nhân đại lượng đừng so đo với vợ chồng ông ta, đem hết tội lỗi đổ lên đầu bà vợ, sự việc cùng ông ta không có quan hệ. Mà vợ hắn lại là phụ nữ, nếu Giang Cẩm Châu không tha cho chính là chấp nhặt với phụ nữ, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.
Mấy người đàn bà cũng ý thức được mình đắc tội với nhân vật lớn, lập tức khóc sướt mướt nhận tội, còn dùng tay tát mặt mình mấy phát, hướng Giang Cẩm Châu và Dụ Vi xin lỗi.
Giang Cẩm Châu và Dụ Vi mặt tối sầm lại.
Một màn này trực tiếp khiến cho Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy choáng váng, hoàn toàn không dự đoán được phương hướng phát triển của việc này. Cô cảm giác vài câu nói kia của Trang Bạch Yến rất có hiệu quả, nhưng lại không biết lời nói đó lại có uy lực lớn như vậy?
Cũng may cốt truyện ở đây không giống với tiểu thuyết, trong tiểu thuyết Dụ Vi phản kích, quyết đoán mà lại mạnh mẽ, không chỉ có đem mấy người phụ nữ nói không nên lời, còn khiến Trang Bạch Yến đối với cô ta khắc sâu ấn tượng.
Cuối cùng bởi vì câu nói của anh càng khiến cho Dụ Vi trợn mắt giận dữ nhìn, cũng chính cái liếc mắt này làm Trang Bạch Yến ngẩn người. Đối với anh mà nói đây cũng không phải chuyện tốt gì, còn có khả năng làm cho đôi bên không bằng lòng, loại việc này với tính tình của Trang Bạch Yến thì sẽ không làm như vậy, nhưng ở đây lại ngoại lệ. Giống như làm cho Giang Cẩm Châu và Dụ Vi phải ngậm bồ hòn.
Giang Cẩm Châu cùng Dụ Vi đen mặt rời đi, những người quen nhau hàn huyên vài câu sau đó ăn ý không hề nói thêm cái gì, từng người trở lại ghế lô.
Đoạn Thanh Ngâm da mặt dày đi phía sau Trang Bạch Yến.
Trang Bạch Yến không nói gì, sau khi vào phòng riêng, Lưu Hải Hùng ngàn vạn lần cảm ơn anh, lau mồ hôi, vẻ mặt chân thành nói, “Việc vừa rồi, cảm ơn Tam thiếu gia đã giúp đỡ, Lưu mỗ tôi vô cùng cảm kích.”
Trang Bạch Yến cũng không phủ nhận, khiêm tốn lắc đầu, cười ôn nhu, nói, “Tôi cũng không giúp được cái gì, chủ yếu vẫn là tự Lưu tổng co được dãn được, Giang Cẩm Châu cũng không phải người dễ chọc, Lưu tổng sau này vẫn là nên giữ thái độ tốt với anh ta.”
Nói tới đây không biết anh nghĩ tới cái gì, dừng lại, đột nhiên nhìn về phía mấy người đàn bà đang đứng cạnh tường, ôn hòa cười, “Tôi lắm miệng một câu, gia đình hài hòa mới vạn sự như ý, hy vọng sau này Lưu tổng cẩn thận hơn.”
Nói xong nhìn Lưu tổng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay đầu cùng những người khác cười cười, nhấc chân đi ra cửa.
Trong phòng mấy người phụ nữ nghe xong lời này, không khỏi nhìn bóng lưng Trang Bạch Yến thật sâu.
Sau khi mọi người ra ngoài, họ ngầm nhìn nhau sau đó trầm mặc đi xuống dưới, mấy người này đều là người tài, nhịn không được liền cảm khái, đầu tiên là giảng hoà giúp Lưu Hải Hùng giảm bớt sự xấu hổ, đem việc ông ta vừa dập đầu thành co được dãn được, sau đó giọng trầm nặng thành tâm nói một câu, có thể lời này đối với người khác cũng như vậy, nhưng Trang Bạch Yến, người này trước nay không thấy anh ta quá để tâm đến việc khác, những lời này đối với Lưu Hải Hùng rất có sức nặng đồng thời cũng coi như là vì vài người phụ nữ uyển chuyển cầu tình, khiến Lưu Hải Hùng chịu một ân tình.
Thủ đoạn này, thật tinh vi mà lại thành thục.
Quả nhiên, Lưu Hải Hùng nghe xong lời này sau không chỉ không tức giận, còn xấu hổ. Mấy người phụ nữ bên cạnh cho rằng Trang Bạch Yến giúp các bà cầu tình, cảm kích nhìn về phía ngoài cửa.
Đoạn Thanh Ngâm đi phía sau Trang Bạch Yến, không nói gì quấy rầy đến anh, lẳng lặng đi ra ngoài cửa, một chiếc màu đen xe hơi đột nhiên phi đến dừng lại trước mặt hai người.
Trang Bạch Yến ngồi vào, vừa mới ngồi xong, đang chuẩn bị quay đầu hướng ra phía ngoài nói chuyện với cô, nào biết cửa xe bên cạnh liền mở ra, Đoạn Thanh Ngâm đặt mông ngồi ben cạnh anh.
Người nào đó không biết gì, còn rất quen thuộc tự thắt đai an toàn lại, như thấy người bên cạnh nhìn qua cũng không nhìn lại, ngửa người dựa về phía sau, nâng tay đặt lên tay vịn, vẻ mặt cùng bộ dạng vô cùng mệt mỏi.
“Mệt mỏi quá đi, đầu óc choáng váng thật khó chịu.”
“Có thể là bị sợ hãi, em rất nhát gan đó, người phụ nữ vừa rồi trừng mắt, bộ dạng cũng thật là dọa người.”
Đều lúc này, còn không quên nói xấu Dụ Vi.
Nói xong còn thấy chưa đủ, xoay đầu nhìn Trang Bạch Yến, tỏ lòng trung thành nói, “Trang thiếu gia, nếu hôm nay anh gặp được cái tình huống này, em khẳng định sẽ không làm anh bị thương, người phụ nữ kia vừa thấy chính là giả bộ, ngay từ đầu biểu hiện nhu nhược giúp Giang thiếu gia thỏa mãn tâm lý anh hùng cứu mỹ nhân, lúc sau lại giả mù sa mưa nói trả, nhìn như là vì lấy lại công đạo cho Giang thiếu gia, kỳ thực là vì đem anh ta ăn đến gắt gao.”
“Nếu là đổi là em, em mới luyến tiếc anh bị người ta đánh thành như vậy, em liều mạng này cũng sẽ bảo vệ anh.”
Trang Bạch Yến khoé miệng hơi giật giật, nghe xong lời này, trong mắt có chút phức tạp.
Cô bảo vệ anh?
Chỉ là buổi tối hôm nay cô ở sau lưng lén lút chơi xấu, anh liền hoài nghi nếu thật sự gặp phải tình huống như này, chỉ sợ cô chạy còn nhanh hơn thỏ.
Sợ cô tiếp tục lải nhải không ngừng, anh lịch sự mỉm cười, sau đó liền ngả người ra phía sau, trực tiếp khép mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Khuôn mặt góc cạnh ở trong bóng tối không thấy rõ lắm nhưng lại mang một vẻ đẹp mơ hồ, cùng với hơi thở nhẹ nhàng làm cho không gian trong nháy mắt nhỏ lại.
Đoạn Thanh Ngâm thức thời ngậm miệng, dứt khoát cũng nhắm mắt ngủ, biết Trang Bạch Yến không muốn nói chuyện với mình, cho nên da mặt dày đem má cọ về phía anh, đuôi mắt trộm nhìn, thấy anh không có phản ứng, đánh bạo đem đầu đặt trên vai anh, thấy người kia cũng không có động tĩnh gì, cụp mắt còn thuận tiện cọ quậy tìm vị trí thoái mái.
Trang Bạch Yến cũng không đẩy cô ra, mí mắt giật giật, cuối cùng không mở mắt, tùy cô đi.
Chỉ là khi xe đi đến dưới chung cư Đoạn Thanh Ngâm, Trang Bạch Yến không chút do dự kéo hai cái móng vuốt đang ôm cánh tay anh xuống, sau đó đem người bên cạnh đẩy ra chút, giương mắt nhìn về phía người thanh niên ngồi trên ghế phụ nói, “Cậu đưa cô ấy về đi.”
Giọng điệu ra lệnh, không có nửa phần dễ thương lượng.
Lúc này trên mặt anh không còn cười nữa mà thái độ lại lạnh lùng hờ hững.