Những ngày sau đó Đoạn Thanh Ngâm liền bắt đầu có cảm giác tồn tại, thi thoảng lại tới biệt thự ăn bữa cơm, Trang Bạch Yến cũng không nói câu nào đuổi đi, cô liền giả vờ cái gì cũng không biết, da mặt dày ngày nào cũng đến. Tuy rằng không có nhiều cơ hội gặp Trang Bạch Yến nhưng ít ra vẫn có thể được nhìn thấy mặt anh, hơn nữa miệng cô lại ngọt, chỉ cần cô nghiêm túc lấy lòng thì thật là không ai có thể chống lại viên đạn bọc đường của cô. Dì Trần cũng bị khuất phục, mỗi ngày nhìn thấy cô đều cười tủm tỉm, còn sẽ làm các loại đồ ăn mà cô thích. Biệt thự không có nhiều người giúp việc, mọi người làm xong hết việc liền trở về phòng, căn nhà lại vắng tanh. Dì Trần phụ trách phòng bếp là do Trang Chủ tịch sắp xếp, khi Trang Bạch Yến đi làm về chính bà là người phụ trách một ngày ba bữa cơm của anh.
Ngoại trừ việc thường xuyên tới biệt thự mỗi ngày, cô còn hay đến Liễu Niệm Phường, cổ đông lớn nhất ở đây chính là Giang Cẩm Châu, đây được coi là câu lạc bộ tư nhân có tính bảo mật tuyệt đối, ai đến đây cũng đều là những kẻ có tiền, chi phí bình quân một đêm ở đây đều từ năm số không trở lên.
Đây là nơi nam nữ chính trong nguyên tác thường tới ăn cơm, cũng là nơi mà Dụ Vi để lại cho Trang Bạch Yến ấn tượng khắc sâu.
Trong thẻ của Đoạn Thanh Ngâm chỉ còn một ít tiền, cô sa sút như này đều đến từ việc "ném tiền" cho Giang Cẩm Châu. Cũng may sau nửa tháng cô đã quen thuộc ở Liễu Niệm Phường, còn là khách vip, nhưng kể cả như thế thì cô lại không bao giờ đặt được phòng ở tầng bốn, nơi đó chỉ đại lão mới có thể vào, có tiền cũng không lên đó được.
Trải qua mấy ngày khảo sát, cô đặt phòng Hoa Mai ở tầng ba, cửa sổ phòng đó có thể trực tiếp nhìn đến cửa phía dưới, vì vậy khi Đoạn Thanh Ngâm bước vào phòng liền gọi vài món ăn để đuổi người phục vụ đi, sau đó từ trong túi lấy ra một cái ống nhòm, rồi lén lút chạy đến cửa sổ, gỡ nắp che kính xuống, nhìn kỹ.
Khi người phục vụ tiến vào đưa đồ ăn cô liền cất ống nhòm đi, làm bộ làm tịch chải tóc, thở dài một hơi, “Phòng này vẫn là nơi thấy phong cảnh tốt nhất.” Người phục vụ cũng không cảm thấy ngạc nhiên, trong khoảng thời gian này nhiều phụ nữ ngày ngày đều tới đây thổn thức, còn thích dựa vào cửa sổ vẻ mặt u buồn nhìn ra bên ngoài, cũng không biết có phải đang buồn hay không. Anh ta cũng không thể hiểu được thế giới của kẻ có tiền.
Người phục vụ vừa đi, Đoạn Thanh Ngâm lập tức phấn chấn, kéo rèm ra, cô lại lén lút nhìn. Cũng may trời xanh không phụ người có lòng, cô đợi đến tám giờ liền thấy có một chiếc xe dừng ở cửa, người xuống xe trước chính là Giang Cẩm Châu, xoay người sang mở cửa xe cho Dụ Vi, còn lấy tay che đầu cho cô ta không bị cộc vào nóc xe trông như một quý ông tinh tế, Đoạn Thanh Ngâm nhìn thấy bĩu môi chua chát.
Ra vẻ.
Không ngoài ý muốn, hai người này đi thẳng lên tầng bốn.
Đoạn Thanh Ngâm tiếp tục nhẫn nại chờ, đợi nửa tiếng sau cuối cùng Trang Bạch Yến cũng tới, nhưng anh không đến một mình, đằng sau còn có tới vài chiếc xe sang trọng, trừ xe của anh ta ra còn lại đều là xe đã cũ. Hẳn đó là đối tác của anh.
Cũng không biết có phải anh quá cảnh giác hay không, khi Trang Bạch Yến đang đi nửa đường đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn sang hướng phòng Đoạn Thanh Ngâm.
Đoạn Thanh Ngâm tay run run cầm ống nhòm, theo bản năng trốn sang phía tường bên cạnh.
Một đối tác đi bên cạnh Trang Bạch Yến thấy anh đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kỳ quái hỏi, “Làm sao vậy?”
Trang Bạch Yến nghe được âm thanh mới sực tỉnh, trên mặt lần nữa lại tươi cười, nâng tay lên sửa lại cổ tay áo, động tác ưu nhã tự nhiên, nhìn người đó lắc lắc đầu, “Không có gì, tôi tưởng quên đồ ở công ty.”
Người kia nghe xong cười cười, trêu ghẹo nói, “Tam thiếu gia mà cũng có lúc sơ ý sao?”
Bên cạnh mấy người kia nghe xong cũng cười theo.
Trang Bạch Yến cười nhạt, mặt mày ôn nhuận, cho dù là cười, cũng làm cho người ta cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân. Khuôn mặt trắng nõn, ánh sáng mờ nhạt của đèn trụ bên đường, mang theo vài phần ấm áp, phảng phất đây là người ôn nhu đến tận xương tủy.
Nhưng mấy người đi bên cạnh đều biết, người đàn ông này, nhìn tuổi trẻ tưởng dễ bắt nạt, kỳ thật thủ đoạn so với ba anh ta đều không thua kém chút nào.
Nhìn Trang Bạch Yến đến, Đoạn Thanh Ngâm có chút đứng ngồi không yên, vội chạy ra bàn, ăn nhanh, sau đó rót cho mình mấy chén rượu đầy.
Lại từ trong túi lấy ra một cây cọ đánh má hồng, vào phòng vệ sinh nhìn gương rồi đem mặt và tai đánh hồng lên, vẽ ra một bộ dạng uống say. Còn kéo kéo quần áo, làm cho nó trở lên nhăn nhúm. Không chỉ có như thế, cô lại ra cái bàn đó, lấy ra một cái bình bên trong trống không, cầm chén rượu đổ vào, vặn chặt nắp, trực tiếp phun trên người mình mấy lần.
Xong việc, Đoạn Thanh Ngâm ra cửa, bởi vì có thang máy, cho nên thang bộ tầng bốn thật yên tĩnh, cơ hồ nhìn không ra có người đi lên, Đoạn Thanh Ngâm cũng không thấy người phục vụ xung quanh đây, rất tiện cho cô.
Bên trong Liễu Niệm Phường ở cuối hành lang mỗi tầng đều có một cái phòng chờ, bên trong bài trí bàn cờ, thiết bị tập thể hình, bể bơi,... một số người sẽ chọn ra phòng đó thư giãn một lúc nếu ở trong phòng nghỉ quá lâu.
Thiết bị tầng bốn càng hiện đại hơn một chút, còn có sân bóng rổ, Đoạn Thanh Ngâm nghênh ngang đi vào, sau đó chọn một cái ghế sô pha gần cửa, làm bộ dáng uống say cúi đầu chơi di động.
Khoảng hơn hai mươi phút, rốt cuộc chờ đến căn phòng ở giữa hành lang có một người phụ nữ đi ra, đó là Dụ Vi.
Bước chân vội vàng, dường như có chút hoảng loạn.
Đoạn Thanh Ngâm biết, có lẽ Giang Cẩm Châu tỏ tình nhưng Dụ Vi vẫn chìm đắm trong thù hận của kiếp trước, chưa chuẩn bị sẵn sàng để yêu một người khác, mặc dù cô ta biết Giang Cẩm Châu sẽ không như tra nam như người ở kiếp trước. Nhưng tác giả là mẹ ruột lại không đành lòng ngược nam chính, cho nên Dụ Vi vừa ra khỏi cửa liền gặp chuyện.
Quả nhiên, cũng chính là lúc này, hành lang đột nhiên xuất hiện năm sáu người phụ nữ, mấy người này đều ăn mặc chỉnh tề, nhìn qua đã thấy không còn trẻ lắm, từ thang máy đi ra vừa đi vừa nhìn số phòng trên hành lang.
Đột nhiên nhìn thấy Dụ Vị vội vã chạy ra ngoài, bọn họ như phát hiện ra cái gì đó, ăn ý lấy điện thoại ra đối chiếu, như là xác định được cái gì đó, nhìn nhau đầy ẩn ý. Sau đó Đoạn Thanh Ngâm liền thấy một người phụ nữ trong đó trực tiếp bước nhanh tới, ném cái túi vào người Dụ Vi.
“Con tiện nhân này, muốn chạy đúng không? Không phải mày có bản lĩnh câu dẫn anh rể tao sao? Thật là, tưởng bọn tao dễ bắt nạt sao?”
Mặt khác mấy người kia thấy thế, cả đám cùng xông lên, hùng hổ cầm túi ném vào người Dụ Vi, trong miệng hét lớn lên, “Con tiểu tiện nhân, tao tưởng mày lớn lên đẹp thế nào? Mồm chuột tai khỉ, tướng mặt xấu kinh tởm.”
“Tao nghĩ con tiện nhân này điên rồi, chồng của chị tao mà cũng dám cướp!”
“Mày không phải gọi điện thoại uy hϊếp bọn tao sao? Không phải thích làm tiểu tam lắm sao? Sao lại trốn?”
“Mấy người nhận lầm người rồi.” Dụ Vi thấy hơi sợ nói.
“Nhận sai con mẹ mày, mày chính là con tiện nhân đó, dù mày có hóa thành tro tao cũng nhận ra.”
“Đánh chết nó, không phải thích đi câu dẫn đàn ông sao, cào lên mặt nó đi, xem có còn dám không dám kiêu ngạo như vậy không?”
“Buông tôi ra, tôi không phải người trong miệng mấy người.”
Dụ Vi đại khái cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp loại việc như này, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào, hai cánh tay đều bị người ta kéo ra, muốn trốn cũng trốn không được, chỉ có thể vừa giãy giụa vừa phủ nhận.
Chắc là nghe được động tĩnh bên ngoài, không ít người mở cửa ra xem, nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngây ra, trước nay còn chưa thấy qua tình huống nào bạo lực như vậy.
Những người trong phòng chờ cũng thấy được, bên cạnh Đoạn Thanh Ngâm còn có vài người trực tiếp đứng lên qua đó xem, Đoạn Thanh Ngâm ở đằng sau lén lút quay video, cũng đứng lên đi ra gần đấy.
Giang Cẩm Châu ra ngoài, thấy một màn như vậy liền nhíu mày, khi nghe được giọng của Dụ Vi, trực tiếp sững sờ tại chỗ, “Vi Vi?”
Sau khi phản ứng lại, anh ta trực tiếp đẩy đám người đang xem náo nhiệt, ý đồ muốn kéo người ở trong ra, “Mấy ngươi làm gì vậy? Sao lại đánh người khác thế này?”
Mấy người phụ nữ đó thấy Giang Cẩm Châu muốn giúp Dụ Vi, càng tức giận hơn, “Con tiểu tiện nhân này đi câu dẫn người khác, nhìn đi, hiện tại lại đi câu dẫn đàn ông tới cứu mình!”Sau đó họ xuống tay càng mạnh hơn, còn cào trên mặt Giang Cẩm Châu vài cái, mấy người phụ nữ đó móng tay đều để dài, sắc và nhọn, mấy người đàn bà đanh đá đều đánh người giống nhau, hết cào lại véo, cho dù là Giang Cẩm Châu cũng không chịu được.
Đoạn Thanh Ngâm thấy như vậy, thiếu chút nữa cười ra tiếng, cô không chen vào mà ở bên ngoài kiễng chân xem tình hình, náo nhiệt đến mức làm cô nhất thời quên mất mục đích hôm nay đến đây, thấy Giang Cẩm Châu giúp cô ta, Đoạn Thanh Ngâm còn bóp cổ giả giọng quấy rối, “Giả làm người tốt cái gì, thời điểm con tiểu tam này phá hoại gia đình nhà người ta, cậu ở đâu?”
“Trẻ con nhà người ta không còn bố, sao cậu lại đi thông cảm cho cái loại này?”
“Đàn ông chính là nông cạn, nhìn người ta lớn lên xinh đẹp liền động tâm?”
Trang Bạch Yến từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Đoạn Thanh Ngâm lén lút nấp ở sau lưng người khác la lên.
Vóc dáng anh cao, liếc mắt một cái liền thấy tình huống bên trong, nhìn người bị người ta vây quanh đánh là Giang Cẩm Châu, ngoài ý muốn còn nhướng mày.
Anh dừng lại, nghĩ một lúc, cuối cùng không một tiếng động đi đến phía sau Đoạn Thanh Ngâm.
Có thể là vì những lời này của Đoạn Thanh Ngâm đã chọc giận đến mấy người phụ nữ kia, vốn dĩ bởi vì Giang Cẩm Châu tham gia giúp đỡ nên có chút hạn chế, nghe xong những lời của cô, cả đám đều trưng ra bộ mặt dữ tợn, “Đúng vậy, con tiểu tam đáng chết này, chồng tao còn không thèm về nhà.”
“Đánh chết đôi cẩu nam nữ này đi!”
“Không phải thích giúp con tiện nhân này sao? Tao liền đánh luôn cả mày!”
Cho dù Giang Cẩm Châu là một người đàn ông to cao, nhưng cũng không thể nào đánh lại năm, sáu người phụ nữ điên này, đặc biệt anh ta còn làm anh hùng cứu mỹ nhân che chở Dụ Vi trong lòng, một số người ngoài cuộc nhận ra Giang Cẩm Châu ban đầu còn muốn ra tay ngăn anh ta, nhưng nhìn thấy cả mặt anh ta đều bị cào ra hoa, quần áo trên người thì xộc xệch, lập tức do dự.
Mấy người đàn bà đó cũng không dễ chọc!
Cũng may nhân viên phục vụ rất nhanh đã chú ý tới bên này, thấy tình hình không ổn, vội vàng gọi quản lý tới, người quản lý đến thấy người bị đánh chính là Giang Cẩm Châu, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, “Giang thiếu gia!”
“Nhanh, kéo Giang thiếu gia ra!”
Mười mấy nhân viên phục vụ chạy nhanh ra đó ngăn lại, nhưng mấy người phụ nữ này quá mức ngang ngược, một người phải hai ba nhân viên phục vụ mới có thể chặn được, bị kéo ra còn chửi ầm lên.
“Con tiện nhân này, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Nào biết vừa mới dứt lời, đột nhiên nhận được một cái tát “Bang".
Dụ Vi ra khỏi vòng tay của Giang Cẩn Châu, lạnh mặt nhìn mấy người phụ nữ đó.
Thân hình tuy rằng chật vật, nhưng khí thế lại thập phần sắc bén.
“Con tiểu tam này còn được mọi người giúp đỡ.”
Đoạn Thanh Ngâm mới vừa mở miệng giở trò, nào biết hiện trường đột nhiên yên tĩnh, cô sợ tới mức nhanh ngậm mồm lại. Một giây trước Dụ Vi bất ngờ nhìn qua, cô vội vàng ngồi xổm xuống, nép sau một người đàn ông to béo.
Trang Bạch Yến, “.”
Đoạn Thanh Ngâm lúc này mới nhớ tới mục đích hôm nay, vỗ vỗ đầu, xoay đầu nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Hiện tại cô đang ngồi xổm cũng không tiện tìm người, không muốn suy nghĩ nữa liền khom lưng trốn sang bên cạnh, chuẩn bị đổi đến chỗ an toàn hơn.
Trang Bạch Yến đứng ở phía sau nhìn thấy, khóe miệng cong lên, không biết vì sao nhìn thấy cô như vậy đột nhiên anh cảm thấy có chút mất mặt.