“Vậy là tốt nhất.” Lăng Uyên hừ lạnh, hắn vung tay ra hiệu cho Tiểu Lôi dẫn Tư Mẫn đi. Hắn đã khát khao muốn có Tư Mẫn nhiều năm, sao lại không biết mâu thuẫn giữa các tỷ muội nhà nàng được?
Hắn cố ý giao Tư Mẫn cho những tỷ muội đã từng trở mặt với nàng, rõ ràng là cho bọn họ cơ hội sỉ nhục, hành hạ nàng, nhưng hắn không hề đau lòng, trái lại, hắn còn cố ý làm như thế.
Nô thê của hắn luôn tỏ ra ngoan ngoãn, giả vờ nghe lời trước mặt hắn mọi giây mọi phút. Trong lòng hắn hiểu rõ, Tư Mẫn không hề chấp nhận thân phận nô thê, tận sâu trong xương nàng, nàng vẫn coi mình là quý nữ thiên kim, không muốn chịu nhục nhã, vẫn còn kiêu kỳ cao ngạo.
Từ chuyện hôm nay nàng từ chối cởϊ qυầи áo, lộ ra thân thể là có thể thấy được.
Nàng bị phạt quá ít!
Trên gương mặt của Lăng Uyên vẫn lạnh lùng như trước nhưng hắn lại lẳng lặng nghiến răng: nô thê không biết nghe lời như thế xứng đáng bị phá nát tự tôn, giẫm vào cát bụi, tra tấn, sỉ nhục tàn nhẫn!
Ở phía bên này, các nữ quyến của Triệu phủ lẳng lặng chờ nha dịch tới cửa thiêu hủy hộ tịch của Tư Mẫn, còn Triệu Tiểu Lôi thì đã dẫn các tỷ muội trẻ trung trong tộc nắm sợi xích kéo Tư Mẫn tới hình phòng.
Tư Mẫn ưỡn cái bụng phình to, nàng cúi đầu đi theo sau lưng bọn họ, hôm nay là ngày nàng thành hôn, khi trời chưa sáng đã bắt đầu chuẩn bị, chỉ trong không tới nửa ngày, nàng đã chịu rất nhiều tra tấn. Sau đó nàng còn bị ép uống ba bình nước theo mệnh lệnh của phu chủ, chiếc bụng bằng phẳng mịn màng đã phình to như người có thai năm tháng. Bụng đột nhiên nhô lên, không có quần áo che lấp nên da dẻ bị kéo căng ra, càng trong suốt mong manh hơn, như thể chỉ cần căng ra thêm một chút là bụng sẽ bị xé rách.
Tiểu Lôi đi rất thoải mái nhanh nhẹn, nhưng với Tư Mẫn đang phải nhịn, ưỡn cái bụng to tướng thì từng bước đi đều rất đau đớn khó khăn. Nướ© ŧıểυ trong bụng căng ra khiến bàng quang đau đớn, nướ© ŧıểυ đang chảy xuống dưới, chỉ là lỗ niệu đạo ở gần hoa đế đã bị phu chủ bịt kín bằng kim châm, nếu không cởi đai trinh tiết, lấy kim châm ra thì không một giọt nướ© ŧıểυ nào chảy ra được. Bụng nàng căng tràn khó chịu, bước chân cũng trở nên lảo đảo yếu ớt.
Nhưng dù là thế, Tư Mẫn cũng không muốn thể hiện sự chật vật của mình trước mặt Triệu Tiểu Lôi. Trước khi bước vào hình phòng, nàng muốn hít sâu một hơi, cố gắng nén chặt bụng để cái bụng nhô ra trông không đáng sợ quá đà. Nhưng bây giờ trên người nàng bị đeo rất nhiều thứ, đầṳ ѵú và nơi mềm mại nhất trên người cô gái vừa bị trừng phạt, còn bị đeo khuyên, chỉ cần nhúc nhích là có thể cảm nhận được cơn đau đớn khi kim châm đâm vào da thịt. Trong đôi mắt phượng xinh đẹp mơ màng nổi lên chút ánh nước lấp lánh mông lung.