Đại Tiểu Thư Tư Mẫn

Chương 20:

“Tỷ đã bị xóa trên khỏi gia phả mà còn chưa nhận thức được thân phận hiện giờ của mình sao?”

Cánh cửa hình phòng nặng nề bị mở ra, Triệu Tiểu Lôi đẩy Tư Mẫn rưng rưng hai mắt vào trong, sau đó ả dẫn đám tỷ muội tới gần, khoanh tay nhìn Tư Mẫn bị đẩy ngã dưới đất với tư thế cao ngạo, còn giễu cợt nàng, “Mẫn tỷ tỷ, chỉ mới nửa ngày không gặp mà tỷ thay đổi nhiều quá.”

Tư Mẫn biết mình quay về Triệu phủ sẽ bị đám người Triệu Tiểu Lôi sỉ nhục trào phúng, nàng đã chuẩn bị đối mặt với bọn họ từ lâu rồi. Nhưng giờ phút này, bộ phận bị đâm kim châm của nàng quá đau đớn, trong bụng đầy nướ© ŧıểυ, căng phình khó chịu, nàng thật sự không có lòng dạ nào nhiều lời với cô em thứ đáng ghét kia. Tư Mẫn gắng gỡ bò dậy khỏi mặt đất, thân thể trần trụi ưỡn cái bụng to đi vào chỗ sâu trong hình phòng, nơi có vô số dụng cụ tra tấn được giắt lên. Nàng không hề quên phu chủ bảo nàng đi nhận hai mươi hèo.

Từ khi Tư Mẫn bị biếm thành hạ nữa, nàng thường xuyên bị đưa tới hình phòng, gần như là ngày nào cũng tới nên biết rõ kết cấu ở đây.

Chỉ là Triệu Tiểu Lôi chờ đã lâu, cuối cùng ả cũng chờ được cơ hội sỉ nhục nàng, làm sao ả cam tâm tha cho nàng được? Thấy Tư Mẫn không thèm nhìn mình, ả không giả vờ giả vịt nữa, ả trợn tròn đôi mắt hẹp dài, gầm lên giận dữ, “Triệu Tư Mẫn, tỷ thật là to gan, dám không coi ta ra gì! Người đâu, đè Triệu Tư Mẫn quỳ xuống trước mặt ta!”

Triệu Tiểu Lôi nói xong, cô gái mặc áo hồng nhạt và một cô gái cao lớn khỏe mạnh khác lập tức bước nhanh tới gần Tư Mẫn, túm lấy bả vai gầy yếu của Tư Mẫn, kéo nàng tới trước mặt Triệu Tiểu Lôi, sau đó đá vào đầu gối ép nàng quỳ xuống.

“Chắc là Lôi tỷ tỷ giận quá hóa rồ.” Cô gái áo hồng nhạt Triệu Tiểu Hồng mỉm cười nói, “Ả nô ɭệ này vừa bị xóa tên, bây giờ chỉ là nô súc, làm gì còn được gọi là Triệu Tư Mẫn được nữa?”

“Ngươi nói đúng.” Triệu Tiểu Lôi dùng mũi chân nâng cằm Tư Mẫn lên, lạnh lùng nói, “Con tiện tỳ, ta đang hỏi tỷ đấy, tỷ dám phớt lờ ta sao?”

Tư Mẫn bị ép ngửa đầu lên, thấy tất cả các tỷ muội mặc quần áo lụa là, đeo châu báu ngọc ngà, ngay cả hạ nữ thấp kém nhất cũng được ăn mặc chỉnh tề, tóc tai chải chuốt gọn gàng thao tao. Chỉ có một mình mình là kẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xấu xí giữa hình phòng, người bị đè xuống đất như súc sinh, để mặc những tỷ muội ngày xưa giễu cợt chế nhạo, lòng nàng chua xót nhưng chỉ có thể nhắm mắt không nhìn gương mặt hả hê của Triệu Tiểu Lôi.

Nàng càng chống cự với thân phận của mình bây giờ, Triệu Tiểu Lôi càng sốt ruột khiến nàng phải đối mặt với nó. Triệu Tiểu Lôi đảo mắt, chợt cười khẽ, “Tỷ chỉ mới làm nô ɭệ, chắc là còn chưa chấp nhận được thân phận hiện giờ đâu nhỉ? Bây giờ ta là con thứ của Triệu thị, phải nên dạy dỗ một phen tránh việc sau này tỷ tới nhà thành chủ, còn tưởng mình là thiên kim đại tiểu thư, làm phu chủ tức giận gây liên lụy tới Triệu thị!”