Từ đường Triệu phủ rộng lớn, may mà gia pháp của nhà họ Lăng và những thứ được đeo trên người Tư Mẫn phức tạp hơn nhà bình thường nhiều, sau khi đi xong một vòng, Tư Mẫn mới giới thiệu hết những thứ đó, tiếp theo là tới giai đoạn xóa tên và thiêu hủy hộ tịch.
“Tư Mẫn của Triệu thị, xóa tên, thiêu hủy hộ tịch!”
Tư Mẫn đi theo Lăng Uyên về giữa từ đường, ngoan ngoãn quỳ xuống, nghe người lớn trong nhà tuyên bố lễ cắt đứt quyết định số phận trong quãng đời còn lại của nàng:
“…Triệu Tư Mẫn, hạ nữ của Triệu thị trở thành nô ɭệ của Lăng thị đứng đầu Nam Thành… bắt đầu từ ngày hôm nay, sẽ xóa tên của Triệu Tư Mẫn ra khỏi gia phả, thiêu hủy hộ tịch dân thường, không còn liên quan gì tới tộc Triệu thị nữa…”
Người này nói xong, nô tỳ trong nhà cầm sổ gia phả, quỳ xuống đất, trưởng bối phụ trách gia quy cầm một nén nhang thả vào nơi ghi tên của Triệu Tư Mẫn, xóa đi tên tuổi. Sau đó, bà ta lại cầm bút son bổ sung vài chữ nhỏ “trở thành nô ɭệ Lăng thị”. Khi ba chữ “Triệu Tư Mẫn” hóa thành lỗ nhỏ cháy đen, Triệu Tư Mẫn cành vàng lá ngọc, từng phong hoa tuyệt đại hoàn toàn mất đi thân phận và địa vị, trở thành nô ɭệ của nhà họ Lăng, cả đời không còn khả năng thay đổi thân phận nữa.
Chuyện xóa bỏ tên họ tượng trưng cho việc hủy bỏ danh tính và thân phận con gái nhà họ Triệu, thiêu hủy hộ tịch dân thường là cướp đoạt danh dự và nhân cách của Tư Mẫn. Việc xóa tên khỏi gia phả chỉ cần có những thành viên nữ trong nhà là được, nhưng hộ tịch được gửi trong nha phủ, để đề phòng có người tự ý sửa đổi thân phận của những dân thường khác trong hộ tịch, cho nên tới giai đoạn này, Tư Mẫn là nô thê sẽ tạm thời tránh mặt không thể để đàn ông khác nhìn thấy thân thể trần trụi này.
“Hôm nay nàng làm sai, đi theo tỷ muội ngày xưa tới hình phòng Triệu thị tự nhận hình phạt hai mươi hèo, chờ sau khi thiêu hủy hộ tịch, vi phu sẽ tới đón nàng.” Lăng Uyên lạnh lùng nói, sau đó đưa dây xích vàng vào tay Triệu Tiểu Lôi đang cung kính bước tới.
Quý nữ thế gia từng được mọi người cung kính ngưỡng mộ, khi ngã xuống đất còn bị người em mà mình ghét nhất năm đó dẫn tới hình phòng như dẫn gia súc. Tư Mẫn chỉ muốn trời giáng sét đánh chết mình cho rồi!
Mặc dù lòng Tư Mẫn không muốn nhưng dù sao nàng cũng là người thông minh, biết là lỗi sai lúc trước của mình khiến phu chủ tức giận, sau khi về phủ, chẳng biết còn bị trách phạt như thế nào nữa. Giờ phút này, dù cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám làm trái lệnh phu chủ, chỉ đành ngoan ngoãn đáp trả, “Vâng, chắc chắn tiện nô sẽ ngoan ngoãn chịu phạt, chờ phu chủ về.”