Chó Dữ Hôn Tường Vi

Chương 14

Dĩ nhiên Jasper không biết.

Anh ta chỉ biết trưa hôm qua sau khi Lương Điềm Vi các cô vừa đi, anh ta không hề nhận thức sự nguy hiểm mà nói ra một câu, gương mặt của cô gái tên Vivian kia rất đáng yêu, ngoan ngoãn lanh lợi, có cảm giác rất dịu dàng và ngọt ngào của cô gái Châu Á, anh ta còn chưa nói xong, ánh mắt dữ dằn của Iman giống như một giây sau sẽ vùi đầu anh ta vào trong dĩa mỳ Ý, không nể một tí tình cảm anh em nào.

Vì vậy anh ta vô cùng thông minh mà im lặng, lựa chọn ăn mỳ Ý bằng miệng chứ không phải bằng mặt.

Đúng rồi, thậm chí có một vài người đột nhiên chuyển sang ăn cơm trưa ở căn tin của Học viện Quản lý xa xôi, cũng là chỗ Iman hay ăn trưa

Thứ tư, một ngày rất tuyệt, một ngày nhiều tiết học mệt mỏi bị kẹp giữa hai ngày tập luyện thứ ba và thứ năm, Iman dường như còn sợ bọn họ chưa đủ mệt, mà tùy tiện đưa ra yêu cầu quá đáng này.

Để làm gì vậy chứ?

Chẳng phải có ai đó muốn kiếm cớ để gặp cô mỗi ngày sao.

Vì cô gái trước mặt đã hiểu lầm Iman đang hẹn hò.

Học sinh đi qua đi lại xung quanh, Lương Điềm Vi nhỏ tiếng hỏi: "Nếu không phải hẹn hò thì chuyện quan trọng mà anh ấy nói là gì?"

"Tối nay anh ấy có buổi họp nhóm."

Buổi họp nhóm và hẹn hò khác xa một trăm tám ngàn dặm, khi Lương Điềm Vi nghe được câu trả lời này, cô ấy há hốc miệng với vẻ mặt khó tin.

"Vivian, biểu cảm của cô là sao? Trong mắt cô thì bọn tôi không cần học tập à?"

"Không phải, vì anh ấy nói chuyện đó quan trọng hơn đi làm thêm, nên tôi tưởng anh ấy đi hẹn hò."

Jasper nhướng mày kéo mũ xuống để lộ mái tóc xoăn rối bù, hóa ra tối qua anh ta đội mũ để che đi mái tóc bù xù của mình, nhưng anh ta không biết rằng đội mũ còn gây chú ý hơn.

"Mặc dù chúng tôi là cầu thủ, nhưng chúng tôi cũng là sinh viên. Thành tích trên sân và thành tích học tập đều quan trọng như nhau."

Jasper khỏe hơn Iman, nhìn giống một cầu thủ hàng phòng ngự hơn, nhưng anh ta lại là tiền vệ chính ra sân của Tyrannosaurus. Trong khi anh ta chào hỏi những người xung quanh, anh ta đã tranh thủ nói với Lương Điềm Vi trước khi Iman quay lại.

“Tôi nói nhỏ cho cô biết nhé, kẻo cậu ấy lại kiêu ngạo, thành tích của Iman rất tốt, cho dù không nhờ môn bóng bầu dục, cậu ấy cũng có thể vào được một trường đại học tốt, dĩ nhiên có thể sẽ không được học bổng toàn phần."

Những người từng xem Iman chơi bóng đều thừa nhận chỉ số thông minh và năng khiếu của anh. Những người từng xem anh chụp hình thì cảm thấy bất ngờ bởi khả năng hiểu nhanh và tiêu hóa của anh, anh thật sự rất thông minh.

Lương Điềm Vi gật đầu bày tỏ cô biết điều này, sau đó cô nghe Jasper khoe khoang nói: "Nhưng một ngày nọ, tên đó đột nhiên muốn đổi vị trí với tôi, cậu ta phòng ngự còn tôi tấn công, tôi làm tiền vệ chính, cô biết không, điều này có nghĩa là cậu ta không giỏi bằng tôi, dù sao thì tiền vệ chính là vị trí cần động não nhiều nhất. "

Thế nên anh ta lén nói cho cô biết không phải vì sợ Iman kiêu ngạo, mà muốn dẫn dắt đến kết quả không được người khác công nhận ngoài Jasper.

Cũng không có gì, dù sao anh ta thông minh hơn Iman một chút, cũng không nhiều lắm, đủ để Iman cúi đầu trước anh ta.

Lương Điềm Vi: "..."

Nếu không phải cô từng xem qua Giải thi đấu cấp ba, cô thật sự sẽ tin điều đó. Rõ ràng năm đó trường trung học Hedell đã giành hai năm vô địch liên tiếp. Năm đầu tiên nhờ tiền vệ chính Iman dẫn đầu tấn công, năm thứ hai nhờ tiền vệ Iman đàn áp đội tấn công của đối phương. Nhưng nể mặt Jasper, Lương Điềm Vi im lặng không nói gì.

Thì ra năm đó Iman thay đổi vị trí là do chính anh đề xuất, lúc đó khi biết tin, cô và Lương Gia Vĩ đã phân tích rất nhiều nguyên nhân, cuối cùng họ vẫn nghĩ là Iman hy sinh bản thân mình vì cả đội.

Sau khi giành chức vô địch năm đầu tiên, đội tấn công của trường trung học Hedell đã được Iman chấn chỉnh rất tốt, còn đội phòng ngự do các cầu thủ đã tốt nghiệp, nên chiến lược phòng ngự không đâu vào đâu. Dưới tình huống đến cả số lượng cầu thủ ra sân cũng không đủ, so với thực lực của đội tấn công có thể đạt điểm mười tuyệt đối, nhưng hàng phòng ngự chỉ có thể đạt ba bốn điểm, không bằng để Iman hy sinh bản thân mình để củng cố hàng phòng ngự. Mọi người đều hiểu, và đành quyết định như vậy để xử lý tình huống trước mắt, chưa tính đến kế hoạch lâu dài.

"Jasper, cảm ơn anh đã báo cho tôi biết, tôi sẽ liên hệ lại với anh ấy."

"Ừ, vậy thì tốt, nhưng mà ..."

Jasper khẽ gật đầu, Lương Điềm Vi vốn đã trắng, nhưng khuôn mặt trắng bệch của cô bây giờ còn trắng hơn nước da nõn nà bình thường của cô: "Sao sắc mặt cô khó coi vậy, cô bị bệnh à?"

"Không."

Gương mặt của cô lập tức đỏ bừng, Lương Điềm Vi không thể nói với anh ta nguyên nhân khiến cô khó chịu là do kỳ sinh lý: "Tôi không sao, cảm ơn anh đã quan tâm."

Cô không ốm ư, vậy thì ... nhìn sắc mặt Vivian chuyển từ trắng sang đỏ, rõ ràng từ đau buồn chuyển sang vui sướиɠ, Jasper chợt hiểu ra, chẳng lẽ cô đang ghen vì hiểu lầm Iman đi hẹn hò, nên giờ mới vui khi biết rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm sao?

Giọng điệu anh ta đột nhiên trở nên thoải mái hơn rất nhiều, nóng lòng muốn báo cho Iman biết điều anh ta vừa phát hiện.

"Vậy được rồi, tôi phải đi ăn cơm, buổi tối còn buổi tập luyện quỷ quái nữa."

Lương Điềm Vi không biết anh ta đang nghĩ gì, bèn cười với anh ta: "Cố gắng luyện tập nhé."

Sau khi Jasper rời đi, Lương Điềm Vi tìm số của Iman trên điện thoại, do dự nửa phút mới gửi tin nhắn cho anh.

【Iman, buổi tập luyện tối nay kết thúc lúc 10 giờ. Nếu anh có thời gian sau khi xong việc quan trọng của anh, anh có thể đến phòng tập không? Xin anh đó. 】

Haiz ... không biết Iman nhìn thấy tin nhắn này có lập tức xóa nó đi rồi quăng vào thùng rác không.

Nói thật thì cô cũng cảm thấy mình khá làm phiền người khác.

Nếu có người bị cô từ chối một lần, hai lần, ba lần mà còn tới tìm cô nữa, cô cũng sẽ tức giận lắm.

Nếu người đó không phải là người đầu tiên mà là người thứ tư rồi thì cô thật sự bùng nổ, cho dù tính tình có tốt đến đâu thì cũng có lúc không nhịn được mà nổi giận.

Nói thật lòng, nếu cô là Iman, cô hoàn toàn hiểu tại sao anh lại ghét cô.

Nhưng mãi cho đến khi ăn tối xong, cô vẫn không nhận được câu trả lời nào từ Iman.

Cô thực sự rất ngại làm phiền đối phương lần nữa. Cô đã thất bại trong bài kiểm tra của mình. Lát nữa cô sẽ đến phòng tập và báo với huấn luyện viên Steve xem có cách nào khác để gia nhập đội không. Nếu thật sự không được, cô sẽ ứng tuyển lại vào năm sau.

Đáng tiếc vừa rồi Iman rời đi quá nhanh, Lương Điềm Vi chưa kịp nhờ anh ký tên vào bức ảnh mà cô đã chuẩn bị trước, lúc cô nhớ ra thì đã là lúc cô gặp lại Jasper ở phòng tập vào buổi tối.

Hai người gặp nhau ở cổng, trên đường đi đến sân tập, Lương Điềm Vi hỏi: "Jasper, anh có thể giúp tôi một việc được không?"

"Ừm, cô nói đi."

"Anh có thể cho tôi xin chữ ký không? Tốt nhất là giúp tôi kiếm thêm vài chữ ký của các cầu thủ ra sân, anh trai tôi cũng chơi bóng, nên anh hiểu mà."

Jasper nhìn Lương Điềm Vi một cách thích thú, việc được xin chữ ký là chuyện bình thường đối với anh ta, nhưng khi được cô nhờ, cảm giác hư vinh này càng tăng cao đến mức trước giờ chưa từng có.

"Cô đã xin chữ ký Iman chưa?"

" Chưa."

Nói đến lại xấu hổ, hôm nay cô đã nhớ mang theo trong túi, nhưng khi nói chuyện với Iman lại hoàn toàn quên mất chuyện này.

Jasper phấn khích đến mức phát ra tiếng hú như sói: "Woo ~~ khỏi nói nhiều, Vivian, tôi sẽ ký một quyển cho cô! Cả một quyển luôn!"

Tối nay anh ta không cần phải tập, cả buổi ngồi ký tên cho cô cũng được, ai bảo anh ta thắng Iman chứ!

Cô gái mà Iman thích đi xin chữ ký của anh ta, điều này chưa từng xảy ra. Phải biết rằng bạn bè của anh ta đều muốn nhờ anh ta hỏi xin chữ ký của Iman, hay mời Iman đến dự tiệc, nhưng mỗi lần anh ta nhẹ giọng cầu xin, thằng nhóc kia đều vứt một câu: “Không rảnh”.

Cuối cùng anh ta đã có thể đáp trả cái tên kiêu ngạo một phát rồi.

Nhưng vẫn chưa đủ, tốt nhất là để Vivian xin chữ ký của anh ta ở trước mặt Iman, khiến tên đó tức chết!

Jasper càng nghĩ càng phấn khích: "Đúng rồi, lúc trước huấn luyện viên bảo rằng cô cứ bận rộn tìm Iman về tập luyện, ngày mai cậu ấy sẽ trở về, vậy có phải từ nay về sau cô sẽ đến căn cứ giúp chúng tôi tập luyện đúng không? "

Jasper dường như không biết rằng cô đi tìm Iman là một bài kiểm tra chứ không phải là nhiệm vụ đầu của công việc trợ lý, anh ta nghĩ rằng cô đã là trợ lý chính thức của đội: “Jasper, thật ra tôi vẫn chưa ..."

"Chào buổi tối, chủ tịch Olsen.”

Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên đi ra khỏi văn phòng huấn luyện viên, vẻ phấn khích trên gương mặt Jasper lập tức chùng xuống, gương mặt chuyển sang nghiêm túc.

Lương Điềm Vi nhìn thấy vậy cũng thay đổi sắc mặt, thu lại nụ cười. Thật ra chỉ dựa vào khí thế mạnh mẽ của người đàn ông đó cũng đã khiến người ta tự động nghiêm trang hẳn.

Steve đi theo sau Olsen, khi nhìn thấy Lương Điềm Vi liền hỏi Iman có đến tập luyện tối nay không.

Lương Điềm Vi nắm chặt điện thoại, vô thức dùng sức đến đầu ngón tay trở nên trắng bệch: "Xin lỗi huấn luyện viên Steve, tối nay anh ấy có cuộc họp nhóm nên không đến được."

Jasper nhanh chóng tiếp lời: "Huấn luyện viên, tôi vừa gọi cho cậu ấy, cậu ấy nói có thể sẽ đến đây khi xong chuyện bên kia.”

Iman sắp đến sao!