Chó Dữ Hôn Tường Vi

Chương 13

Thứ năm là ngày Lương Điềm Vi quyết chiến đền cùng

May mà buổi chiều cô chỉ có một tiết học, không cần chạy trối chết đi tìm người giống như Thelma và Louise, thay vào đó là dành thời gian nhàn nhã chờ đợi trên băng ghế dài trống trước tòa nhà giảng dạy.

Ghế dài dựa lưng vào suối phun, tiếng nước tí tách khiến người ta cũng có thể trải nghiệm sự mát mẻ vào mùa hè.

Cách đó không xa là một bãi cỏ xanh tươi non, tối hôm qua đổ mưa to, hôm nay mặt trời chói chang, ngọn cỏ xanh trơn bóng toả ra sức sống dồi dào, rất nhiều nam nữ thanh niên cầm sách tụ tập trên bãi cỏ phơi nắng uống cà phê.

Giờ phút này tiếng cười đùa truyền đến bên tai Lương Điềm Vi, cô hâm mộ nhìn đôi tình nhân cách đó không xa, đốt ngón tay giống như hành lá trắng mềm của cô gái da trắng dịu dàng vuốt tóc bạn trai, vành tai, môi, một giây sau hai người không e dè tiến lên hôn nhau, triền miên không dứt.

“Hi, vừa nãy tôi vẫn luôn nhìn cô, cô rất xinh đẹp.”

Một giọng nam hấp dẫn sự chú ý của cô. Lương Điềm Vi giống như tội phạm mơ màng đang nhìn trộm người ta thân mật sau đó bị bắt quả tang, cô đỏ mặt đứng dậy, hai tay nắm chặt dán sát vào đùi, cô không phải muốn nhìn trộm, là do hai người đó, hai người đó cũng quá không để ý người xung quanh, không biết xấu hổ như vậy.

“Có thể kết bạn không? Facebook, Twitter, cô xem cô quen dùng cái nào?”

Nam sinh viên đến bắt chuyện cao gầy và đẹp trai, nghe giọng nói giống như người Bắc Âu, đôi mắt sáng sâu xa nhìn chằm chằm vào Lương Điềm Vi: “Quên nói, tôi tên Eric, sinh viên năm ba khoa tài chính.”

Hôm nay cô thay chiếc quần jean chữ T màu trắng ngàn năm không đổi, nghe lời đề nghị của Jasper mà diện đồ một lần, áo len tay ngắn màu lam nhạt phối với váy jean sát người, ngọt ngào xinh xắn, thanh xuân quyến rũ, còn đặc biệt trang điểm nhạt, chỉ vì cuộc gặp mặt quan trọng nhất hôm nay, khiến Iman không còn cơ hội nói từ “không” với cô, không ngờ lại nghênh đón lần bắt chuyện đầu tiên trong trường đại học trước.

“Xin chào, tôi là Vivian.”

“Vivian.” Lúc nói ra tên tiếng anh của cô sẽ khiến cho người ta tự động bật cười, nét cười trong đáy mắt chàng trai càng sâu: “Cái tên thật đáng yêu, rất hợp với cô, lát nữa có rảnh cùng ăn bữa cơm không?”

“Tôi…”

Cô còn chưa kịp trả lời, có người không biết vô tình hay cố ý đặc biệt đi lướt qua cạnh hai người, để lại một tiếng cười khẩy.

“Xin lỗi, tôi còn có việc.”

Kỳ lạ, anh nhìn thấy cô, vì sao không chờ cô.

Lương Điềm Vi nhanh chóng đuổi theo chàng trai cool ngầu không thèm chào hỏi kia: “Iman, anh chờ tôi một lát.”

Iman quay đầu với vẻ mặt không cảm xúc, lúc nhìn thấy nét mặt đỏ bừng chưa kịp tiêu tan trên mặt cô, trong lòng càng dâng trào một ngọn lửa không tên.

Cô đang đỏ mặt, cô đang xấu hổ?

Why? Vì một thằng không biết từ đâu ra sao?

Anh vừa ra khỏi lớp học đã thấy Lương Điềm Vi được một chàng trai bắt chuyện, vốn nghĩ cô sẽ từ chối thẳng đối phương, nào ngờ cô thẹn thùng đứng dậy, dáng vẻ căng thẳng không dám nhìn đối phương.

Nhìn gần mới biết thì ra cô thẹn thùng thành như vậy, trong lòng Iman ngày càng bực bội, anh khó chịu co giật khóe môi, xoay người rời đi.

Lương Điềm Vi không biết vì sao tâm trạng của anh lại kém như vậy, đi nhanh như vậy, rõ ràng hôm đó anh đưa cô về dưới tầng ký túc xá, còn biết quan tâm mà đi chậm lại.

Váy jean hơi bó sát người, không dễ chạy như quần jean, cô vừa đuổi theo vừa kéo mép váy, trông rất vất vả vì sợ lộ hàng.

Người này nói không giữ lời, quá xấu xa rồi, nhưng cô vừa oán thầm trong lòng, người phía trước lập tức dừng lại.

Iman nhếch khóe miệng, anh cảm thấy mình có lẽ không nên chờ mong, nhưng đáy lòng cứ giãy dụa không muốn bỏ cuộc: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì.”

“Hôm nay có buổi tập luyện của đội.”

Quả nhiên.

Trong lòng Iman vốn còn buồn bực, nghe thấy lời dạo đầu ngàn năm không đổi của cô liền khó chịu nhíu mày: “Cô tìm tôi chỉ có chuyện tập luyện thôi à?”

“Hả?”

Lương Điềm Vi hoang mang, cái này cũng cần hỏi sao, cô tới studio tìm anh, kiên nhẫn chặn anh trong trường: “Nếu không thì còn cái gì?”

“…”

Đúng vậy, anh mím môi, nếu không thì còn có thể là cái gì.

Cô không giống anh, nghe Jasper nói hôm nay có điều bất ngờ khiến anh trông ngóng, làm anh còn mong đợi cả buổi chiều, ngay cả những chuyện cười nhàm chán kia của Jasper cũng khiến anh bật cười.

Khi nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế dài cố ý trang điểm đến gặp anh, còn tưởng muốn hẹn anh ra ngoài, nào ngờ cô lập tức đỏ mặt với người khác, hai người vui vẻ trò chuyện, nếu không phải anh đi qua, có phải cô sẽ hoàn toàn bỏ lỡ anh không.

Đủ rồi, thật sự đủ rồi, Iman mím chặt môi, được lắm, cô giỏi lắm.

“Tôi không đi được.”

Anh đút hai tay vào túi, lạnh lùng nhìn cô: “Tối nay bận lắm, còn có chuyện khác.”

“Chuyện gì? Đi làm thêm sao?”

Iman lấy điện thoại ra nhàm chán lướt qua lướt lại, né tránh không nhìn vào mắt cô: “Không phải.”

Dù sao thì trước giờ yêu cầu của cô không phải bảo Iman đi dập lửa tạm thời, mà là đi tới nơi cố định trong thời gian cố định làm chuyện anh biết.

Nhưng anh cũng bướng bỉnh, đúng là tính cách đại thiếu gia nói không đi là không đi, hết lần này tới lần khác không ai ép buộc được anh.

Mí mắt khẽ nhếch lên, lông mày nhíu chặt vào nhau, Lương Điềm Vi đáng thương nhìn Iman, cuối cùng vẻ mặt đỏ bừng cũng không còn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đầy sự tủi thân, giống như một con chó con màu kem mắc mưa.

Nếu cô đáng thương nghẹn ngào một tiếng, có lẽ Iman sẽ đồng ý, chạm đến sự mềm lòng đến nỗi bản thân anh cũng không thể khống chế.

Nhưng Lương Điềm Vi cứ nhìn anh như vậy, lời cầu xin cứ mắc kẹt trong miệng, vừa cay vừa đắng, chỉ cần anh nhấc chân đi, lộ mặt ở căn cứ, tỏ thái độ của anh một tí là được rồi.

Cuối cùng cô vẫn không có ý cầu xin người ta, dù sao cũng liên quan tới lợi ích của cô, nếu cầu xin như “anh không đi luyện tập, tôi sẽ không thể vào đội bóng”, vậy rốt cuộc là cầu xin hay uy hϊếp đây? Cho dù thái độ tốt bao nhiêu, luôn có cảm giác đạo đức giả.

Yêu cầu người ta làm việc cũng nên trả giá ngang nhau, nếu Iman miễn cưỡng đi luyện tập vì cô mà cô không có gì có thể đền bù cho đối phương, vậy thì đừng nói.

Iman đang chờ, chờ một lúc sau cô cũng không nói gì, mới khẽ nói: “Chuyện quan trọng hơn việc làm thêm.”

“Vậy chuyện của anh bao lâu mới xong? Tôi đã hỏi huấn luyện viên Steve, thầy ấy nói tối nay lại tập luyện đến mười giờ, nếu anh xong chuyện còn có thời gian, có thể tới căn cứ tham gia tập luyện không?”

“Cô không thể nói chuyện khác à?”

“…”

“Quên đi.”

Ánh mắt hơi lạnh lẽo của Iman nhìn vào gương mặt của Lương Điềm Vi, nụ cười khẩy và khinh thường của anh khiến cô cảm thấy bản thân trở về lần gặp gỡ đầu tiên của hai người, Iman không hề có thiện cảm với cô, ước gì cô có thể biến mất ngay tại chỗ.

Giọng điệu thiếu kiên nhẫn của anh càng xác minh suy nghĩ của cô: “Cô không cần nói nữa, ngày mai tôi sẽ tới căn cứ.”

“Tôi biết, nhưng huấn luyện viên Steve chỉ cho thời gian của tôi tới tối nay, cho nên..."

Nhưng mà trong lòng Iman đầy buồn bực, không muốn nói nhiều với cô nữa, thậm chí cũng không nghe kỹ cô nói gì, dù sao nói tới nói lui cũng là muốn anh đi tập luyện, đôi mắt xanh lạnh lùng kia nhàm chán nhìn xung quanh, giống như đang tìm người.

Lương Điềm Vi luôn nhìn anh, dĩ nhiên cũng chú ý tới điều này.

Thân hình cao to rắn rỏi của anh nổi bật nhất trong đám người, toàn thân tỏa ra sự lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn như một tòa tháp tín hiệu vươn xa trăm dặm, mặc kệ ý định ban đầu của anh, tiếp tục tiếp nhận tín hiệu mập mờ truyền đến từ khắp nơi, mặc dù anh không hề động lòng.

Vậy anh đang chờ ai, mấy người Jasper bọn họ sao, Lương Điềm Vi vừa nghĩ thầm trong lòng thì nghe thấy một giọng nữ êm tai gọi anh.

“Iman, em tới muộn.”

Một cô gái mặc áo thun màu trắng, đeo ba lô thể thao cầm sách đi tới bên cạnh bọn họ, màu da cô gái hơi ngăm đen, lông mi thon dài, nhìn mặt rõ ràng là con lai, cô ta đeo mắt kiếng không gọng, là cách ăn mặc giống học sinh giỏi trong trường.

Iman thấy cô ta thì cất điện thoại, hai tay đút vào túi quần, thẳng lưng, rất ra dáng đàn ông.

“Đi thôi.”

“Anh chờ lâu lắm rồi sao? Mới nãy nói chút chuyện với giáo sư.”

Iman lạnh lùng đáp lại: “Không sao.”

Thì ra chuyện quan trọng hơn đi làm là gặp mặt cô gái này.

Iman có thể vì làm thêm mà cúp buổi tập luyện của nhóm, cũng được, làm việc đến sáng, trưa hôm sau lại đúng giờ xuất hiện, nhưng mà chuyện tối nay còn quan trọng hơn những chuyện này.

Lương Điềm Vi vô thức xác định chuyện quan trọng của anh là hẹn hò sao?

Cả người cô khẽ giật mình, một cảm giác không thể tả mắc kẹt trong lòng cô, cô còn hy vọng đối phương có thể sớm làm xong để có thể tới sân bóng luyện tập, nhưng mà hẹn hò ban đêm mới là thứ quan trọng nhỉ.

Điều xấu hổ hơn là cô nghe những lời kia của Jasper, tin tưởng Iman không có bạn gái, cho nên mới luôn quấn lấy đối phương vì chuyện tập luyện, vì đều độc thân cho nên mới không kiêng dè, nhưng nếu sớm biết anh có bạn gái, còn là cô gái trong lòng, cô chắc chắn sẽ đổi cách khác.

Jessica nhắm mắt đi theo sau lưng Iman, như vậy thì những ánh mắt kinh ngạc của những người đi ngang qua Iman sẽ nhìn về phía cô ta, sau đó đoán cô ta là ai, quan hệ của cô ta và Iman là gì.

Bọn họ có thể sẽ rất kinh ngạc, vì sao người bình thường như cô ta lại có thể ở cùng chàng trai quyến rũ và đẹp trai nhất trong trường, cứ tùy tiện suy đoán, cô ta đều hoan nghênh, nhưng người thông minh một chút đều có thể đoán được hai người chỉ là quan hệ bạn học bình thường nhất, bị nhiệm vụ của thầy trói buộc lại với nhau.

Cô ta lén ngước mắt nhìn Iman, chàng trai thích hợp làm bạn trai nhất trong số những vận động viên bóng bầu dục.

Anh mạnh mẽ đến mức có thể ôm bạn gái từ trong xe vào thẳng phòng ngủ mà không run tay, tấm lưng thẳng tắp khiến cho người ta cảm thấy vô cùng an toàn, bờ vai rộng rãi rắn chắc kia, có người nào không muốn ôm từ sau lưng dụi má vào những múi cơ căng phồng ấy chứ?

Những lời miêu tả này cô ta nghe được từ cuộc nói chuyện phiếm của nhóm cổ vũ xinh đẹp, kiêu ngạo, khiến người ta ghen tị lúc ăn cơm trưa. Nam sinh viên mới tới trong đội bóng kia, tuyệt đối phải ngủ được với anh, hơn nữa chỉ sợ ngủ cũng không đủ, phải hoàn toàn chiếm được anh, ngoại trừ cơ thể, càng phải có được trái tim anh.

Lúc đó cô ta vừa uống cà phê nâng cao tinh thần vừa nghĩ, trong trường học vẫn còn nam sinh viên khiến các nữ thần đội cổ vũ thèm muốn như vậy sao.

Chàng trai thời cấp ba mà Jessica từng thích là cầu thủ dự bị của đội bóng bầu dục, đối phương còn là vì đàn chị đội cổ vũ mới gia nhập đội bóng, điều châm chọc là người theo đuổi cô gái cổ vũ xinh đẹp kia rất đông, vốn không có quan tâm tới đối tượng yêu đơn phương của Jessica, cho dù anh ta trở thành cầu thủ ra sân, cũng không cộng điểm cho anh ta.

Thật ra đến đây thì mọi thứ vẫn hoàn hảo, cô ta tiếp tục duy trì tình yêu thầm phù hợp với vẻ ngoài bình thường này, mỗi tối thứ sáu sẽ đi xem anh ta thi đấu, làm khán giả trung thành của anh ta, hòa nhập với các bạn cùng lớp và reo hò cổ vũ, nhưng mà trong cuộc tranh tài cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, cô ta theo thường lệ xuất hiện ở khán phòng, nhưng lúc nghỉ ngơi trong sân nghe được chàng trai và bạn bè nhắc tới tên của cô ta.

Là bạn bè chủ động nhắc tới cô ta: “Thật ra cô gái Jessica này không tệ lắm.”

“Ai?”

“Chính là cô gái mỗi lần cậu thi đấu đều tới cổ vũ cho cậu đấy, cô ta luôn ngồi ở khán đài bên cạnh ban nhạc, tôi từng nói với cậu, lúc lớp chín cô ấy từng học chung lớp toán với tôi.”

“À, cô ấy sao, vóc người coi như cũng được, nhưng gương mặt không phải kiểu mà tôi thích, cậu biết mà, tôi chỉ thích người đẹp.”

Thì ra đám con trai thối tha đều chỉ là những tên nhìn mặt, chắc chắn không có ngoại lệ.

Bọn họ vô lễ, tự cho là đúng, dựa vào đâu xoi mói cô ta, lúc đó Jessica hoàn toàn hết hy vọng với sinh vật gọi là đàn ông này.

Cho nên lúc biết Iman, cô ta ngoại trừ hơi tò mò về anh, nhưng tuyệt đối không có nhiều thiện cảm, có lẽ lại là một chàng trai lăng nhăng đa tình có vẻ ngoài đẹp trai nhưng không có chút lãng mạn.

Mãi cho đến khi đi học phát hiện nhân vật trong chủ đề kia có chương trình học giống mình, mà thái độ của đối phương đều lạnh nhạt, không thân thiết với tất cả nữ sinh xinh đẹp, cô ta mới biết thì ra vẻ ngoài xinh đẹp ở trước mặt anh cũng không quan trọng.

Có lẽ anh là người coi trọng tâm hồn.

Mặc dù đánh giá như vậy thường được áp dụng đối với những chàng trai có ngoại hình bình thường hoặc thậm chí là điều kiện thấp kém, nhưng nói như vậy với vẻ ngoài xuất sắc của đối phương thì rất buồn cười.

Nhưng có lẽ là vậy.

Dù sao cô ta cũng chưa từng nghĩ chuyện tốt sẽ rơi xuống đầu mình. Khi giáo sư sắp xếp nhiệm vụ nghiên cứu nhóm của học kỳ, đối phương đối mặt với lời mời của nhiều tổ nhưng lại chủ động lựa chọn tổ cô ta, cô ta cảm thấy câu chuyện vườn trường lãng mạn sẽ xảy ra trên người cô ta.

Iman và Jessica vừa rời đi, Lương Điềm Vi lập tức gặp được Jasper, đối phương vừa nói vừa cười đi từ cầu thang xuống với mấy nam sinh viên, khi thấy cô ngồi trên ghế dài trước suối phun thì tự nhiên bước tới hỏi thăm.

Jasper mặc áo len xám có mũ trùm đầu, trời rất nóng nhưng anh ta vẫn trùm cái mũ trên đầu, dây rút màu xanh lục huỳnh quang được kéo chặt ở cổ áo, chàng trai thỉnh thoảng sẽ hành động một cách khó hiểu, ví dụ như làm cho gương mặt vốn đẹp trai của mình trở nên buồn cười.

Nhưng chính bởi vì sự tức cười này đã kéo gần khoảng cách của hai người, cũng làm cho Lương Điềm Vi thả lỏng tâm trạng, nói với Jasper về chuyện cô vốn muốn khuyên Iman đi luyện tập, nhưng đối phương bận hẹn hò nên không thể đi.

“Không nhìn ra cô hài hước như thế đấy Vivian, tên kia cả ngày không phải bận học thì chính là đi làm, ngay cả bạn gái cũng không có thì hẹn hò với ai được chứ?”

Jasper ngừng một chút, sau đó nhìn vào gương mặt của Lương Điềm Vi với vẻ thăm dò: “Với cô à?”

Có lẽ anh ta sẽ rất muốn, Jasper nghĩ tới hình ảnh trong lòng liền vui mừng không thôi: “Nếu người khác hiểu lầm thì không sao, nhưng còn cô, nếu tôi biết cô hiểu lầm mà còn không giải thích với cô, tên kia sẽ gϊếŧ tôi.”

Lương Điềm Vi ngượng ngùng cười, cô hài hước sao? Rõ ràng là anh ta hài hước, anh ta là bạn thân của Iman, không biết Iman rất ghét trợ lý cầu thủ như cô sao, đặc biệt vào lúc cô nhắc tới bóng bầu dục với anh.

Thái độ vừa nãy của Iman đối với cô trăm phần trăm không chút che giấu sự tức giận và thiếu kiên nhẫn, Jasper chỉ là không thấy thôi.