Chó Dữ Hôn Tường Vi

Chương 12

Sáng thứ tư Lương Điềm Vi không cần đến lớp, vì vậy cô đến thư viện ngồi cả buổi sáng.

Khi cô bạn Katie gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu, cô mới cầm túi xách vội vã đến nhà ăn, cô không quên mình có hẹn ăn cơm với bạn, chỉ là cô không chú ý đến giờ ăn trưa.

Sáng sớm cô chỉ ăn bột yến mạch với sữa mà không vẫn cảm thấy đói bụng, thất bại ngày hôm qua khiến cô càng không thấy ngon miệng.

Lương Điềm Vi bưng một phần gà sốt cam, hy vọng món ăn Trung Quốc kiểu Mỹ chua ngọt này có thể giúp cô ngon miệng.

"Katie, ngày hôm qua tớ đã hỏi Iman, nhưng tiếc là tớ không thể mua nổi anh ấy."

Anh ấy quá đắt.

"Cái gì? Cậu thật sự hỏi giá anh ta?"

Katie gần như mắc nghẹn vì sốc khi nghe những lời của Lương Điềm Vi, móng tay sơn màu đỏ không ngừng vuốt ve ngực mình "Cậu nói cái gì?"

"Tớ vừa nói tớ muốn mua anh ấy một đêm, và sau đó ..."

"Đợi đã!"

Vẻ mặt của Katie cực hưng phấn hỏi: "Cậu nói thật? Anh ta sẽ không cho là cậu muốn ngủ với anh ta 1 đêm chứ?"

Cũng may mà cũng không phải là không may, đây là phòng ăn của trường học, lúc này lại là buổi trưa rất đông vui nhộn nhịp.

Câu cảm thán của Katie bị âm thanh ồn ào xung quanh làm lu mờ nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của hai bàn phía trước và phía sau, cũng may là bàn bên kia lối đi còn trống, nếu không thì còn gì đáng xấu hổ hơn.

Lương Điềm Vi cúi đầu xuống, cắn răng nhỏ tiếng nói: “Tớ xin cậu, cậu nói nhỏ tí, tớ đã nói rất rõ với anh ấy là muốn anh ấy đi tập luyện.”

“Cậu làm tớ sợ đó, Vivian, tớ chỉ nói đùa thôi, không ngờ cậu thật sự xem như một biện pháp, xem ra cậu thật sự bị ép đến mức nóng nảy rồi.”

Lương Điềm Vi thở dài. Đúng vậy, cô thật sự rất khổ, vô cùng khổ.

Khổ đến mức tối hôm qua trở về còn mất ngủ, lăn qua lăn lại trên giường suy nghĩ làm sao mới có thể bắt Iman đi tập luyện, thật sự không nghĩ ra, còn không ngủ được, đành phải lấy Ipad chọn phim hoạt hình làm nhạc nền thôi miên.

Khó khăn lắm mới ngủ thì bắt đầu nằm mơ, trong mơ xuất hiện một thiên thần mặc áo dài màu trắng vỗ đôi cánh lớn tới tặng cho cô một túi tiền mặt đô la.

“Nghe nói cô cần tiền gấp?”

Cô cảm kích chạy tới, nhưng thấy túi vải vốn đang lớn bằng người cô lại thu nhỏ đi trong nháy mắt, bay về trên tay thiên sứ.

Một tiếng cười vang lên từ địa ngục, thiên thần xé rách áo trắng, thì ra là ác ma Iman: “Muốn dùng tiền mua tôi à, đừng có mơ.”

Bàn tay còn lại của anh cầm roi da, vênh váo kiêu ngạo quất xuống đất, cô lập tức bị vây trong vòng lửa không thể thoát thân, cổ tay và mắt cá chân bị dây leo mọc ra trên mặt đất quấn chặt, chỉ có thể bất lực ngã xuống.

Anh chậm rãi đi về phía cô, trên gương mặt đẹp trai nở nụ cười khinh thường và kiêu căng: “Không có tiền còn muốn tôi sao?”

“Không cần, tôi không cần nữa.”

Cô không cần anh nữa, cô cần mạng.

Nào ngờ hành động chịu thua của cô càng khiến ác ma tức giận hơn, đôi cánh màu trắng rực rỡ thần thánh lập tức biến thành màu đen, vỗ một cái đã nổi lên cơn bão táp.

“Không cho phép không cần.”

Roi da nhanh chóng quấn quanh người cô, trói chặt bên hông, khi sắp kéo cô vào trong ngực anh, cô sợ tới mức tỉnh lại.

Áp lực Iman cho cô thật sự quá lớn, ngay cả vai phản diện trong mơ cũng là anh.

“Chát.”

Tiếng roi da quất xuống đất vang lên lần nữa, khiến cho Lương Điềm Vi sợ tới mức run lên, thì ra Ipad đầu giường đã chiếu xong phim hoạt hình, không biết đã nhảy đến bao nhiêu video, Lương Điềm Nhi liếc nhìn tên video đang chiếu.

“Phim tình thú giả tưởng đặc sắc thế kỷ hai mươi của Mỹ.”

……

Cho dù như thế nào, áp lực của cô cũng do Iman ban tặng, Lương Điềm Vi chỉ vào mặt mình: “Cậu nhìn quầng thâm trên mắt tớ đi, có phải đã không che giấu được nữa không.”

Quầng thâm mắt hiện rõ dưới da thịt trắng nõn của cô gái, Katie không đành lòng: “Vivian, vậy anh ta ra giá bao nhiêu?”

Chỉ cần không quá đáng, dĩ nhiên cô ấy bằng lòng giúp đỡ Lương Điềm Vi, nếu thật sự quá đáng, cô ấy chỉ có thể khiến đối phương mau thức tỉnh, đừng mắc lừa.

Lương Điềm Vi buồn bực không vui nói ra con số làm tan nát cõi lòng.

“Trời ạ, anh ta đúng là tự thổi phồng bản thân! Anh ta không phải làm thêm công việc người mẫu sao, thu nhập thật sự cao như vậy ư?”

Lương Điềm Vi cũng không biết, bản thân cô cũng giật mình, nếu như ra sức quyết tâm, ngược lại cũng trả nổi số tiền đó, bản thân cô có tiền tiết kiệm, nhưng cô phải suy nghĩ kỹ việc này có đáng giá hay không.

Tiền sinh hoạt bố mẹ cho đủ để cô tiêu xài, nhưng cô phải dành dụm tiền để mua vé vào cửa Super Bowl hàng năm, nghĩ tới vé vào cửa mấy nghìn đô cộng thêm vé máy bay và khách sạn, đó cũng là con số trên trời.

Cũng không biết Iman vì muốn khuyên cô rút lui nên cố ý nói con số quá cao hay là người mẫu thật sự kiếm rất nhiều tiền.

Cô cười gượng nói: “Có thể là cao như vậy, anh ấy không chỉ có sức hấp dẫn, nghe nói thợ chụp hình rất thích anh ấy.”

“Sao hả, người đó rất đẹp trai sao?”

Cuối cùng Katie cũng hứng thú với Iman bí ẩn đó.

Cô ấy không thích cơ bắp, cũng không thích môn thể thao dã man như bóng bầu dục, có lẽ vì tập thể dục dụng cụ từ nhỏ, những chàng trai bên cạnh luôn mặc áo bó màu trắng, đường cong cơ thể rõ ràng khiến người ta không thể tránh né, như thế thật đáng sợ.

Cô ấy nhìn nhiều đến mức sau này đều thích học sinh nam cao gầy, tốt nhất là đeo kính, có nụ cười dịu dàng và lịch sự, cả người gầy đến mức không tìm thấy bắp thịt.

Cô ấy liếc nhìn xung quanh một vòng, đúng là không có gì ngon, đang muốn từ bỏ thì bỗng có tiếng xôn xao vang lên trước cửa khiến cô ấy chú ý.

Dưới ánh đèn chân không sáng ngời, vài chàng trai vừa nói vừa cười đẩy cửa kính phòng ăn, bọn họ có thân hình cao to rắn chắc, vừa vào cửa đã khiến cho không ít sinh viên chú ý, chàng trai đi sau cùng khiến đôi mắt của cô ấy sáng rực.

Anh có một cơ thể rắn chắc, dáng người không thon gầy, anh trông có vẻ cao ngạo khó thuần, không có nụ cười lịch sự, nhưng cô ấy không thể rời mắt khỏi anh.

Chàng trai trước mặt quay đầu nói chuyện với anh, anh nở nụ cười như có như không, mấp máy môi đáp lại, thái độ tùy tiện, hoàn toàn không đủ để che giấu bản tính quá tự mãn của anh.

Chúa ơi, anh ấy là ai?

Katie phấn khích nháy mắt với Lương Điềm Vi: “Mau nhìn bên đó, Vivian, cậu nói xem Iman đó có đẹp trai hơn anh ta không?”

Lương Điềm Vi khó hiểu ừ một tiếng, xoay người nhìn về phía chàng trai ở cửa theo ánh mắt của Katie.

Phải so sánh thế nào?

“Katie, à, anh ấy chính là Iman.”

Katie: “…”

Thảo nào đắt giá như vậy, không, cô ấy bỗng cảm thấy không đắt tí nào.

Không ngờ lại gặp được Iman ở đây, Lương Điềm Vi do dự không biết có nên đi chào hỏi đối phương không, hình như anh không thấy cô, cũng không đếm xỉa tới cô.

Những chàng trai của đội bóng rất được hoan nghênh, sau khi bọn họ đi vào đã có vô số người chào bọn họ, còn có rất nhiều cô gái giống như Katie, lấy bầu không khí xôn xao để che đậy mà âm thầm lén lút liếc nhìn Iman với ánh mắt tham lam.

Thôi quên đi, cô vẫn nên ngoan ngoãn ăn xong cơm của cô là được. Lương Điềm Vi vừa mới ăn một miếng gà chua ngọt thì nghe thấy giọng nói phàn nàn của Katie.

“Vivian, sao cậu không nói anh ấy là một anh chàng đẹp trai chứ.”

Lương Điềm Vi nghẹn lời, chuyện Iman rất đẹp trai này giống như tiền là thứ tốt, người không uống nước sẽ khát nước, trong tiềm thức của cô là chuyện mà mỗi người đều biết.

Cho nên từ trước đến giờ khi cô nhắc đến Iman đều sẽ không nói nhảm câu nào với người khác, dung mạo anh rất đẹp trai.

Nhưng mà cô đã quên mất còn có rất nhiều người Mỹ không xem bóng bầu dục, có lẽ chỉ xem thi đấu chuyên nghiệp và thi đấu đại học, cũng không quan tâm thi đấu cấp ba.

Tính ra ở trạm xe buýt đêm đó, phản ứng đầu tiên của Angela khi nhìn thấy Iman cũng là hỏi cô, sao cô không nói anh đẹp trai như vậy.

Cô sững sờ làm rõ logic trong đầu: “Ừm, tớ nghĩ vì cậu không hứng thú với bóng bầu dục, cho nên…”

“Cục cưng à, nhưng tớ có hứng thú với anh chàng đẹp trai.”

Hiếm khi thấy ánh mắt của Katie cũng sáng lên, Lương Điềm Vi chỉ có thể dở khóc dở cười: “Xin lỗi, lần sau nếu tớ lại gặp được anh đẹp trai, chắc chắn sẽ nói cho cậu biết.”

Katie đang muốn nói, đừng đợi lần sau, bây giờ tớ muốn nghe nhiều chuyện hơn về Iman, nhưng mà các chàng trai đã đi thẳng về phía các cô, ngồi xuống bàn trống bên cạnh các cô.

Cảm giác áp bức mà cầu thủ cao to mang đến cho người khác rất lớn, Lương Điềm Vi cảm thấy bàn trống bên cạnh được lấp đầy trong nháy mắt, trong miệng cô không ngừng nhai nuốt thịt gà chua ngọt và cơm, vừa ngẩng đầu đã trông thấy Iman ngồi cạnh lối đi kế bên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

“À, hi.”

Cô vội vàng vẫy tay với đối phương, còn tưởng anh được chú ý thì chắc chắn sẽ không nhìn thấy cô, dù sao trong phòng ăn nhiều người như vậy, nào ngờ đúng lúc ngồi bên cạnh các cô.

Các cầu thủ ở đâu, tiêu điểm chú ý của mọi người sẽ ở đó, nhưng mà Lương Điềm Vi không quá quen thuộc cảm giác được mọi người nhìn chằm chằm này, sau khi chào hỏi với Iman xong, lúc ăn cơm càng cúi thấp đầu hơn.

Cô và Iman, nói có quen hay không, nếu nói không quen, nhưng mấy ngày nay lại tiếp xúc nhiều, nhưng mà dưới hoàn cảnh không liên quan tới bóng bầu dục như vậy, muốn gắng gượng tìm chủ đề cũng hơi lúng túng.

Hơn nữa cô muốn nói chuyện, đối phương cũng chưa chắc thích nghe.

“Iman.”

Trong đám con gái nóng lòng muốn thử nhưng lại do dự, cuối cùng có cô gái can đảm chủ động ra trận.

“Có thể cho em cách liên lạc không? Em biết anh không có instagram và facebook, cho nên…”

Cô gái còn chưa kịp nói xong, Iman đã thẳng thừng từ chối: “No.”

Anh thực sự quá dứt khoát, Lương Điềm Vi nhớ tới hôm đó lúc nghe thấy Julie xin điện thoại của anh, không biết có phải anh cũng đơn giản quả quyết như vậy không.

Katie tới gần cô, nháy mắt nhỏ tiếng nói với cô: “Woa, anh ấy ngầu thật.”

Lương Điềm Vi nhìn tới, đúng lúc Iman cũng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt màu xanh lam trong suốt tĩnh mịch rất hứng thú nhìn cô, đầu ngón tay gõ hai lần lên mặt bàn, đột nhiên nở nụ cười.

“Tôi chỉ chủ động đưa số điện thoại cho một cô gái.”

Đúng vậy, ngay cả số anh trong tay Ashley thật ra cũng là Billy cho cô ta, để cô ta có thể liên lạc với Iman vì công việc.

Lương Điềm Vi bỗng có một dự cảm xấu, cô nắm chặt cái muôi, tim đập rộn lên.

Một giây sâu anh sẽ chỉ vào cô trước mặt mọi người nói, chính là cô.

Sau đó ném tất cả phiền phức cho cô, tất cả câu hỏi về cách liên lạc với anh, mọi thứ đều để cô xử lý, giống như một món quà đáp lễ vì cô đã tạo thêm phiền phức cho anh.

Giờ phút này, Iman không phải Iman nữa, mà là ác ma độc ác khiến cô vô cùng sợ hãi trong giấc mơ hôm qua.

Nhưng mà Iman cũng không làm như vậy, anh chỉ dời ánh mắt đi trong sự mong mỏi của mọi người, thoải mái ăn cơm trưa của mình.

Wait! Tại sao có thể có loại người này, sau khi gợi lên hứng thú hóng hớt của mọi người, chuyện quan trọng nói được một nửa thì ngừng lại, cô gái kia là ai, ít ra anh hãy nói ra tên hay biệt danh cũng được, dù sao trên mạng cũng sẽ có lời giải.

Khẩu vị của mọi người được gợi lên nhưng không được thỏa mãn, bọn họ bàn tán xôn xao, gương mặt cô gái bắt chuyện càng không nhịn được, tức tối rời đi.

Giờ phút này Lương Điềm Vi bỗng có một bí mật.

Một bí mật chỉ có cô và Iman biết.

Nhưng mà ai cũng không ngờ, cô gái duy nhất mà anh chủ động cho số thật ra đang ở ngay tại đây, thậm chí chỉ cách anh một lối đi nhỏ mà thôi.

Điện thoại reo lên, anh viện cớ mua nước uống đi ra ngoài nghe.

“Hi, tôi là Jasper.”

Nhân lúc Iman không ở đây, Jasper vững vàng bước ra khỏi chỗ ngồi đi đến trước mặt Lương Điềm Vi: “Hôm qua ngại quá, tôi chỉ nói đùa với Josh thôi.”

“Cái gì?”

“Thì nói chuyện cô…” Jasper hiếm khi ngại ngùng một lần: “Xem trọng tôi.”

“Phụt.”

Katie không nhịn được bật cười, nét mặt cô ấy rất đặc sắc, đặc sắc đến mức không thể nhìn thẳng vào Jasper, cô ấy bối rối cúi thấp đầu rút giấy ăn lau miệng.

Nếu như có thể chia một tí sự tự tin của người này cho những người tự ti trên thế giới, vậy có lẽ sẽ không ai tự ti nữa, cho dù ánh mắt Vivian không tốt đến mức nào cũng sẽ không dưới tình huống quen biết Iman còn xem trọng chàng trai này.

Lương Điềm Vi lắc đầu cười nói: “Không sao, tôi biết các anh chỉ nói đùa thôi.”

Cô đã thấy quá nhiều chàng trai miệng lưỡi dẻo quẹo, không nói đâu xa, Lương Gia Vĩ cũng xem như một nửa, có điều anh không giống con trai nước Mỹ, há mồm có thể lươn lẹo đến hơn cả một nửa nước Mỹ.

Anh chỉ nói cho mọi người khi tỉ lệ ra sân cuối cùng tăng lên tới mười phần trăm, Lương Gia Vĩ anh sắp leo lên giải thi đấu của trường đại học rồi! Hãy chờ mong đi, chờ mong biểu hiện của anh.

Hơn nữa cô đã xem anh ta thi đấu ba năm, vậy mà vẫn không nhớ tên của anh ta, cô mới cảm thấy xấu hổ, ròng rã ba năm, không phải ba ngày, không phải ba trận đấu, là cô càng có lỗi với Jasper.

“Ngày mai cô vẫn muốn đi tìm Iman nhỉ, vậy tôi đề nghị cô trang điểm đẹp một tí, trang điểm rồi mặc váy gì đó.”

Anh ta ngừng lại, vốn muốn nói cô cứ trực tiếp mê hoặc cậu ta, cậu ta vốn không từ chối cô được.

Nhưng lại cảm thấy như vậy quá bán đứng anh em, liền đổi cách nói khác tế nhị hơn: “Tên đó rất dịu dàng với con gái, vì vậy cô cũng ăn mặc dịu dàng một tí, cậu ta vốn không thể từ chối.”

Anh dịu dàng với con gái… sao?

Từ “no” vừa nãy ngắn ngủi, thẳng thừng đến mức không chỉ có các cô nghe thấy chứ?

Nhưng Lương Điềm Vi vẫn rất cảm kích Jasper, ít ra điều này khiến cô có hy vọng mới, hơn nữa không suy nghĩ lại thì thật sự không phát hiện, hình như cô chưa từng chú ý hình tượng trước mặt anh, nghĩ tới ngày đầu tiên cô mặc đồ cũ… Haizz, thảo nào anh không thích cô, anh chắc chắn nghĩ rằng cô vốn không xem trọng anh.

Nhưng cô phải giải thích với đối phương thế nào đây, cô mặc như vậy bởi vì chuẩn bị đi chạy vặt và làm việc nặng nhọc giúp anh. Iman chắc chắn sẽ vô cũng khó hiểu, anh cũng không nói anh muốn tới nhà hàng để chạy vặt và rửa bát đĩa.

Vì vậy chẳng phải cũng giống nguyên nhân cô không thích Stanley sao? Chỉ là thái độ của Stanley lỗ mãng, còn vẻ ngoài của cô thì quá tùy tiện.

Cô cũng không phải không biết ấn tượng đầu tiên quan trọng biết bao nhiêu, đáng tiếc sau khi cô nhìn kỹ mới phát hiện, cũng đáng tiếc người luôn thích kiểm điểm người khác hơn nhưng không kiểm điểm bản thân, nếu không thì cô đã có thể sửa sai sớm hơn.

Lương Điềm Vi không giấu được sự phấn khích: “Jasper, cảm ơn đề nghị của anh, ngày mai tôi sẽ thử.”

Jasper búng tay một cái, xém không nhịn được nói, đi đi, mau đi dụ dỗ cậu ta.

Anh ta thật sự không kịp chờ đợi để nhìn dáng vẻ khốn khổ vì tình của Iman.