Chó Dữ Hôn Tường Vi

Chương 11

"Làm gì vậy, hai người đang quay phim thanh xuân đấy à?"

Lương Điềm Vi nghe xong liền hoảng hốt vụt khỏi vòng tay của nam sinh viên, quay mặt sang chỗ khác vừa chỉnh chu lại bộ quần áo nhàu nát của mình, vừa nhìn sang đối phương.

Iman mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt và một chiếc áo cổ chữ T trắng tinh, tay trái đút túi quần jean, theo sau là một vài nam sinh viên cao ráo và cũng đẹp trai không kém, câu nói trêu chọc vừa rối chính là được nói ra từ miệng của những chàng trai ấy.

Tuy nhiên, Iman bất ngờ xuất hiện cứu cô giữa lúc nước sôi lửa bỏng, quả thực giống như nam chính trong phim tình cảm học đường.

Chỉ là cô không phải là nữ chính, bởi vì tiếp theo việc cô muốn làm chính là bao nuôi... không đúng, là bao thời gian quý báu của nam chính, chứ không phải là cùng anh hẹn hò lãng mạn như phim tình cảm thanh xuân.

Cô nhìn ánh mắt của Iman: "Đúng vì hôm nay có tập luyện, cho nên tôi đến tìm anh, chút nữa anh có thời gian không? Hôm nay không phải anh cũng muốn đi làm thêm đó chứ?"

Thay cho câu trả lời của Iman, các nam sinh viên bỗng rất ăn ý cười lên, người đứng gần nhất là Jasper khoác vai anh nói: "Trời ơi, người anh em, cô ấy thật sự giống y như lời cậu nói, thật sự vẫn chưa từ bỏ này."

Lương Điềm Vi giờ mới chú ý, những người bạn này của Iman đều là cầu thủ của đội bóng bầu dục, hôm cô đến phỏng vấn đã gặp qua mấy nam sinh viên này.

Chỗ ngồi trên sân huấn luyện không nhiều, mọi người đều ngầm hiểu vị trí thứ tự cấp bậc, đó chính là mặc định cầu thủ nào ra sân thì trong giờ giải lao được ngồi trên ghế.

Mà mấy nam sinh viên này lúc đó ngồi ở vị trí giữa, hiển nhiên là chủ lực của đội bóng, vị trí then chốt gồm có tiền vệ chính, trung vệ phòng ngự, tiền vệ phòng ngự.

Họ có ở đây là một chuyện tốt đối với Lương Điềm Vi, vì họ đều là bạn của Iman, lại là cầu thủ đội bóng, đương nhiên hy vọng Iman có thể đến tham gia tập luyện.

Lương Điềm Vi nhìn nam sinh viên rất quen mắt này nói: "À này...hm..."

Thôi xong rồi, lúc muốn nhờ người ta nói giúp vài câu thì lại quên mất cái người đối diện mình tên là gì, thật là quá xấu hổ, rõ ràng cô đã xem qua tài liệu đọc thuốc hết tất cả tên danh sách cầu thủ ra sân.

Jasper nhướng mày, thậm chí còn to gan chen lên trước mặt của Iman, nhìn Lương Điềm Vi đầy ý cưới: "Sao nhìn tôi đầy mong đợi vậy? Có chuyện gì sao?"

Có đấy, anh ta rốt cuộc tên là gì? Anh ta tên là gì!

Gào thét trong im lặng, đáng tiếc Iman không thể nghe được tiếng lòng của cô, đương nhiên sẽ không thông minh đến tự giới người nhà mình.

Josh từ sau lưng Jasper thò đầu ra: "Ha ha, cô gái này không phải là có ý với cậu đó chứ, tại sao khi đối mặt với cậu lại căng thẳng đến mất nói không thành câu?"

Tiếng cười của các nam sinh viên càng vang lên Lương Điềm Vi càng ngượng ngùng nhìn nam sinh viên tóc nâu mà cô không nhớ là tên gì đang đắc ý khoanh tay trước ngực.

"Không cần căng thẳng, tôi đang ở trước mặt cô có gì muốn nói cứ to gan mà nói với tôi."

Là cầu thủ tiền vệ chính, từ lâu, anh ta đã quen với cuộc sống như một ngôi sao trong khuôn viên trường.

Josh nhìn thấy bộ dạng xấu xí của Jaspes đang định thêm mắm thêm muối, nhưng nhìn thoáng qua Iman khóe miệng đột nhiên buông xuống, lập tức nháy mắt ra hiệu với Jasper đang tự mãn.

Người anh em, cảnh báo nguy hiểm cấp độ một.

Đêm qua sau khi họ đi ra từ căn hộ của Iman, trên đường về họ luôn đoán xem cô gái khiến cho Iman phân tâm là ai, cô gái kiêu ngạo Nadia đội trưởng của đội cổ vũ? Hay là Laura cô nữ sinh đặc biệt độc lập của học viên nghệ thuật?

Giờ trông thấy anh cau mày.

Song Jasper lại hoàn toàn không chú ý đến cái nhìn nhắc nhở dịu dàng của anh em mình mà chỉ nghỉ cô gái đáng yêu này là trợ lý mới của đội bóng, nếu như thật sự hẹn hò, chẳng phải sẽ trở thành hẹn hò nơi công sở ư?

Cầu thủ và đội cổ vũ hẹn hò thì sẽ không ai có ý kiến, nhưng nếu như cầu thủ và trợ lý hẹn hò, vậy thì phải thật chú ý tránh hiềm nghi, nếu không khi mọi người đang luyện tập chăm chỉ, bạn gái yêu quý của bạn tuỳ tiện thay đổi chỉ số điểm thì tính xác thực của vị trí ra sân đã chỉ định sẽ bị nghi ngờ.

Hơn nữa, anh ta đang lo lắng đều là đồng nghiệp với nhau, lỡ như sau này chia tay thì khó sắp xếp lắm.

Iman kéo Lương Điềm Vi đến bên cạnh mình, ánh mắt lạnh lùng khiến cho trái tim nóng hối của Jasper trong phút chốc hạ nhiệt.

Ơ?

Giọng nói nam sinh viên đặc biệt không thoải mái: "Cô ấy đến tìm tôi thì có liên quan gì đến cậu, cút ra."

Iman kéo tay Lương Điềm Vi đi về phía hành lang ở xa.

Luke hét lớn nói: "Nè, hôm nay cậu cũng không đến tham gia huấn luyện à?"

"Không đi."

"Được thôi." Luke quay sang chỉ vào Jasper: "Đầu sỏ tội lỗi."

Mặt Jasper trắng bệch nói: "Tôi có làm chuyện xấu gì đâu, do Josh nói cô ấy có ý với tôi mà."

Luke quay sang nhìn Josh: "Đầu sỏ tội lỗi."

Josh bất lực đỡ trán: "Gϊếŧ tôi đi, Luke, ngay bây giờ! Đừng để tôi rơi vào tay của Iman!"

-

Hai người dừng lại trước một máy bán hàng tự động, Iman quay lại nhìn cô: "Cô muốn uống gì?"

Lương Điềm Vi sợ mình bị vồ hụt nên lúc nãy khi vừa tan học đã chạy liền một mạch đến đây, giờ thực sự vừa khát vừa mệt, cúi người nhìn đồ uống sặc sỡ trong máy bán hàng tự động, hai nút dưới cốc coca và cà phê đen đã phai màu, cô do dự trong ba giây khó khăn đưa ra lựa chọn .

"Tôi muốn nước cam."

Iman cười khúc khích, lấy trong ví ra một đồng xu và mua hai lon nước cam đá.

"Hôm nay tôi có việc nên không đi được."

Iman cúi người lấy ra lon nước, đưa một lon cho Lương Điềm Vi trước, sau đó dựa vào tường gần máy bán hàng tự động nhìn cô: "Thứ sáu tôi sẽ đến căn cứ, tôi đã hứa với Steve, hôm đó ông ấy sắp xếp chiến thuật."

Cô biết, hôm qua huấn luyện viên Steve đã nói điều đó với cô, và chính vì điều này mà cô cảm thấy nguy hiểm.

Lon nước trái cây lành lạnh đưa qua lại giữa tay trái và tay phải, Lương Điềm Vi nhướng mắt nhìn anh: "Chỉ là hôm thứ sáu phải chuẩn bị chiến thuật nên vẫn là không thể cùng đồng đội luyện tập rồi đúng không? Đến lúc ra sân thi đấu, anh không thể phối hợp ăn ý với đồng đội thì phải làm sao?"

"Không cần thiết."

Rắc…mở lon nước ra, Iman ngẩng đầu uống một ngụm nước cam lạnh, đây là thứ gì vậy, ngọt đến mức cau mày, đã ngọt lại còn béo, khẩu vị của cô thật đúng là khẩu vị của trẻ con.

"Phòng ngự không giống như tiến công yêu cầu phối hợp, chỉ cần làm tốt sắp xếp. Trong giải đấu, có thể lấy trận đấu làm luyện tập cũng được"

Anh không nói tuần nào ba người kia cũng đến căn hộ ôm lại tập luyện với anh, bởi vì Vivian là người của Steve phái đến, tạm thời anh không muốn Steve biết anh thật ra có suy nghĩ cho đội bóng, tránh việc ông biết được tin này sẽ không nhịn được mà lại tăng thêm người đến thúc giục anh đến tham gia tập luyện.

Lương Điềm Vi vô ý thức cắn nhẹ môi dưới của mình, nói đi nói lại chỉ có mấy câu đó, đạo lý mà cô hiểu được chẳng lẽ cầu thủ đẳng cấp năm sao không hiểu hay sao? haizz…

Hai người cứ vậy đứng ở hành lang, bên cạnh có cô gái xinh đẹp vừa đi ngang qua vừa hất mái tóc xoăn màu vàng kim ngang vai, Lương Điềm Vi xoay người nhìn qua, cô gái kia rất giống nữ sát thủ K xinh đẹp gợi cảm trong bộ phim hành động ra mắt cách đây không lâu, đặc biệt là khi bước đi trên đất phát ra tiếng giày cao gót lộp cộp.

Càng lúc đến càng gần, ánh mắt cô gái đã khóa chặt Iman, một giây sau đó cô ta sẽ rút súng ra... Chỉ là cô tưởng tượng sợ bóng sợ gió thôi, đương nhiên không có chuyện đó.

Người đẹp chỉ đá mắt với Iman.

Không có gì lạ, hầu hết các cô gái ở nước Mỹ đều sẵn sàng bày tỏ sự tán thưởng của mình, cho dù là người mẫu trong studio hay những cô gái cô gặp trên đường trở về ký túc xá vào đêm hôm đó, họ đều thoải mái bày tỏ sự quan tâm của mình đến anh.

Lương Điềm Vi tò mò Iman được cô gái xinh đẹp bật đèn xanh sẽ có phản ứng gì, nhưng lại thấy vẻ mặt của anh bỗng trở nên rất khó coi, có chút chán ghét.

Đúng rồi, anh còn có việc, cô cứ làm lỡ thời gian của anh cũng không ổn lắm.

Làm sao bây giờ, còn có thể nói gì đây, đầu óc Lương Điềm Vi xoay chuyển cao độ, không khí trở nên càng lúc càng căng thẳng, hay là thẳng thắng nhờ vả đối phương, thái độ chân thành chút nói cho Iman biết nếu anh không đi thì chuyện mình xin vào đội bóng coi như hết hy vọng rồi!

Không được không được, dù có vội đến đâu cũng không thể nói thế được, cô có hy vọng hay không cũng không có liên quan gì đến Iman.

Lương Điềm Vi nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ to gan của mình: "Hay là hôm này anh đừng đi làm thêm nữa, tôi mua một đêm của anh có được không?"

Iman suýt chút nữa là phun nước cam đang uống ra, không thể tin được lời đề nghị to gan của cô sinh viên này.

Anh nhướng mày đầy hứng thú: "Cô muốn mua một đêm của tôi? Cô muốn tôi làm gì?"

"Tôi muốn anh tham gia tập luyện, dù chỉ là một tiếng, nửa tiếng cũng được, tôi sẽ trả thù lao một ngày cho anh."

"Cô có biết thu nhập việc làm thêm bình thường của tôi là bao nhiêu không?"

Lương Điềm Vi lắc đâu.

Iman ngoắc ngón trỏ ý bảo Lương Điềm Vi áp sát qua, anh nói một con số vào bên tai của cô.

O! M! G!

Lương Điềm Vi kinh ngạc lùi về sau hai bước, cô nghĩ thu nhập công việc người mẫu của anh so với công việc làm thêm bình thường sẽ cao hơn rất nhiều, nhưng không ngờ được là so với dự tính mức lương cao của cô còn cao hơn, dứt khoát từ nóc nhà bình dân mà xuyên qua nóc nhà cao tầng.

Hại cô chỉ có thể ngượng ngùng nút nước miếng giải thích: "Thật ra lúc nãy là tôi nói đùa thôi, hài hước của người Mỹ. Ha ha anh hiểu ý tôi không?"

Cô cảm thấy mặt mình đã ửng đỏ đến bên tai, trời ạ, sao anh lại đắc đến vậy!!

Thật sự là quá mất mặt mà, vẫn là nghĩ cách khác thì hay hơn, làm trò cười cho thiên hạ rồi. Lương Điềm Vi liền muốn chạy trước: "Tôi còn có việc, không làm lỡ thời gian của anh nữa, thứ năm tôi lại đến tìm anh."

"Vivian."

"Ừm?"

Iman ngẩng đầu uống hết lon nước cam ngọt ngấy, nụ cười trong mắt gần như thắp sáng cả dãy hành lang mờ mịt, nếu Modi có mặt, nhìn anh như thế này, chắc chắn anh ta sẽ chụp đến full bộ nhớ máy ảnh.

"Tôi có thể giảm giá cho cô, 50%, 60%, thậm chí 90%, thấy sao."

Không thấy sao cả.

Vấn đề ở chỗ giảm giá ư?

Tuyệt đối không.

"Không cần đâu, anh chăm chỉ kiếm tiền như thế, tôi sẽ không để cho anh chịu thiệt đâu."

Cô xua tay, nhưng cô thực sự đang suy nghĩ cho Iman. Dù rạng sáng anh mới kết thúc công việc nhưng anh vào buổi trưa ngày thứ hai anh vẫn sẵn sàng đi chụp ảnh, nên cô không thể trì hoãn con đường phát tài của anh được.

Không ai có thể cưỡng lại sức mạnh của đồng tiền,đúng là không sai.

Vấn đề là cô không có tiền.

Tóc đen đuôi ngựa xẹt qua cái gáy trắng nõn, eo thon cùng đôi chân thẳng tắp, lưng quyến rũ xinh đẹp, khiến cổ họng Iman căng ra, có lẽ anh muốn chiếm tiện nghi của cô chăng?