Lương Điềm Vi ngạc nhiên bịt miệng, cô sợ không giấu được tiếng kêu vui mừng của mình, làm mất mặt trước mặt huấn luyện viên và chủ tịch, anh sẽ đến ư! Cuối cùng anh cũng đồng ý về tập luyện, cô thành công rồi!
Trách sao cô không nhận được câu trả lời từ Iman, hóa ra anh đã báo với Jasper! Cũng đúng, Jasper chắc chắn sẽ báo tin đến huấn luyện viên nhanh hơn cô.
"Huấn luyện viên, thấy cũng biết tính tình đáng ghét của Iman. Tất cả đều nhờ công lao của Vivian. Thời gian qua cô ấy đã rất vất vả rồi."
Đúng vậy, tên đó đã mềm lòng rồi.
Jasper mỉm cười và lén giơ ngón tay cái lên với Lương Điềm Vi. Dù Iman nói có thể sẽ về nhưng anh cũng dặn anh ta đừng nói với Lương Điềm Vi, vì sợ cô sẽ đợi anh cả đêm, nhưng trong trường hợp này, tất nhiên anh ta phải nói ra rồi.
Thực ra người đầu tiên mà huấn luyện viên Steve nhờ là anh ta, nhưng anh ta đã không thành công.
Iman sinh ra trong một gia đình đơn thân, người mẹ nương tựa nhau mà sống với anh đã qua đời vì bệnh tật lúc anh học lớp tám, vì vậy mặc dù thành tích của Iman luôn rất tốt, nhưng bóng bầu dục mới mang đến cho anh suất học bổng cao nhất cũng như cơ hội được lên lớp.
Anh chỉ có thể chiến thắng và bóng bầu dục là lối thoát tốt nhất dành cho anh. Nó là cứu cánh duy nhất trong vực thẳm mục nát. Anh không chỉ phải nắm bắt lấy cơ hội đó, mà còn phải giữ thật chặt.
Để giành chiến thắng, anh có thể thay đổi vị trí của mình, chiến đấu cho đến giây cuối cùng khi những người khác đã bỏ cuộc, hoặc thực hiện những hành động tàn nhẫn phù hợp với quy tắc nhưng sẽ bị khinh thường, xem đó là "thấp hèn".
Sau khi lên đại học, do không còn bị áp lực phải lên lớp, lại chắc chắn giành được học bổng, anh bắt đầu đi làm thêm, Jasper và những người khác đều biết rõ hoàn cảnh của Iman nên đều không nói gì. Đánh bóng bầu dục vì tiền là lựa chọn bất đắc dĩ của anh.
"Vivian, khi Iman tới thì báo tôi biết."
Lương Điềm Vi hào hứng gật đầu, khi nghe tin Iman chịu đến tập luyện, cô cảm thấy mình như chiến thắng cả thế giới: "Vâng, thưa huấn luyện viên Steve!"
Steve liếc nhìn Lương Điềm Vi lần nữa, ông đổi lời: "Thôi, em vào sân tập chờ cậu ấy đi. Tôi thấy em có vẻ không khỏe."
Cô đã cố gắng hết sức để tỏ vẻ là mình ổn nhưng vẫn rõ ràng đến vậy sao?
Cơn đau không ngừng truyền đến từ bụng dưới, mặc dù không đau dữ dội nhưng cũng đủ khó chịu: "Cám ơn huấn luyện viên.
Lương Điềm Vi hơi phấn khích, cô có thể xem các tuyển thủ tập luyện ngay trên sân rồi! Có phải huấn luyện viên Steve muốn cô làm quen với công việc trợ lý trước không?
Trước khi các cầu thủ tập trung để tập luyện, Jasper lo lắng Lương Điềm Vi chưa quen biết nhân vật quan trọng đến tham quan buổi tập luyện tối nay, còn đặc biệt nói cho cô biết về vị khách quý của huấn luyện viên Steve, Matthew Olsen, một người không thể làm mất lòng.
"Chủ tịch Olsen là một trong những tiền vệ chính xuất sắc nhất của Giải đấu chuyên nghiệp. Sau khi về hưu ông ấy làm huấn luyện viên một thời gian, sau đó trở thành giám đốc điều hành của Explorers, sau này ông ấy trở thành quản lý cấp cao của Liên đoàn bóng bầu dục các trường đại học. Năm ngoái vừa trở thành Chủ tịch nhiệm kỳ mới của Liên đoàn phía Tây."
“Điều đáng kinh ngạc nhất là ông ấy chưa bao giờ phạm sai lầm trong sự nghiệp của mình, ông ấy hoàn toàn giống với cụm từ “tinh thần thể thao thuần túy”, cần cù, cầu tiến, cố gắng, tiến bộ, không giống như những ngôi sao bóng bầu dục khác, đầy rẫy tin đồn như nɠɵạı ŧìиɧ, đánh nhau, cờ bạc các thứ, những thứ đó chưa bao giờ xảy ra với ông ấy. Mọi người đều rất tôn trọng và cũng sợ ông ấy."
Lương Điềm Vi sững sờ khi nghe những lời miêu tả thuộc như lòng bàn tay của Jasper về Chủ tịch Olsen: "Chà, lợi hại thật."
Quả thật khác với rất nhiều ngôi sao bóng bầu dục mà cô từng nghe nói đến, ông ta rất giống tác phong của một chính trị gia, à không, còn kỷ luật hơn chính trị gia nữa.
"Tôi cũng không biết tại sao ông ấy lại chọn trường của chúng ta. Dù sao trong hai tuần qua, không ai trong đội dám vắng mặt ngoại trừ Iman, thậm chí mọi người còn không dám xin nghỉ phép nữa."
Sau khi nghe Jasper ca ngợi, lúc chủ tịch Olsen trò chuyện với cô, cô thành thật trả lời các câu hỏi của ông ta một cách nghiêm túc.
Ban đầu ông ta vốn thắc mắc tại sao cô lại muốn trở thành trợ lý đội bóng bầu dục. Dù sao môn bóng bầu dục không phổ biến ở Trung Quốc, cô mới qua Mỹ lúc học cấp ba, tính ra thời gian cô sống ở Mỹ chưa lâu, vì sao cô lại có hứng thú với môn bóng bầu dục đến thế.
Sau đó đề tài nói chuyện bỗng lạc đề một cách kỳ lạ, toàn bộ câu hỏi đều chuyển sang Iman.
Chẳng hạn bây giờ Iman đang làm công việc gì? Người mẫu; Hay anh ở trường thế nào? Nghe Jasper nói thành tích anh rất tốt; Có bạn gái chưa? Chưa.
Cô biết mình không biết quá nhiều về Iman nên chỉ trả lời qua loa đơn giản vài câu, đại khái cho qua, nhưng chủ tịch Olsen lắng nghe rất cẩn thận.
Đến chín giờ Iman vẫn không về, Chủ tịch Olsen lẽ ra phải về sớm cũng chưa chịu rời khỏi.
Lương Điềm Vi nhìn ra được chủ tịch Olsen còn thất vọng hơn cô, dĩ nhiên cũng dễ hiểu thôi, dù sao Iman cũng là tuyển thủ đẳng cấp năm sao duy nhất của cấp 3 năm ngoái, hơn nữa có lẽ ông ta cũng rất mong chờ sự đột phá của Iman. .
Lương Điềm Vi đỡ lời giúp anh: "Chủ tịch Olsen, tôi nghĩ bây giờ anh ấy vẫn còn đang bận làm bài nhóm."
Khi những cầu thủ khác đi ngang nghe cô nói vậy, liền nhìn nhau cười nói: "Bài nhóm gì chứ? Nhảm nhí, nếu muốn tới thì đã tới sớm rồi."
Làm ơn đi, cầu thủ nào mà nghiêm túc tham gia làm bài nhóm chứ?
Lương Điềm Vi vẫn nghiêm túc nói: "Anh ấy sẽ tới."
Gần nửa tiếng sau, trong lúc chủ tịch Olsen đang trao đổi về thời gian chuyến bay vào ngày mai với trợ lý, cô đã âm thầm gửi một tin nhắn cho anh.
【Tối nay anh có đến luyện tập không? 】
Sợ sức hấp dẫn của cô không đủ, cô nhanh chóng bổ sung một câu.
【 Hôm nay có một nhân vật quan trọng đến sân tập, là tân chủ tịch của Liên đoàn Phía Tây. Ông ấy cũng rất muốn gặp anh. 】
Không ngờ vài phút sau, đối phương đã trả lời cô.
【Không đến được rồi. 】
Trong phút chốc, Lương Điềm Vi cảm thấy như bị dội gáo nước lạnh trên đầu.
-
Khi bước ra khỏi căn cứ, một ngọn gió buổi tối mát mẻ ập đến, Lương Điềm Vi rùng mình một cái.
Mười phút trước, cô nói với huấn luyện viên Steve rằng Iman sẽ không đến, ông trả lời đúng như những gì cô nghĩ. Vị trí trợ lý tuyển thủ chỉ tuyển sinh viên trong trường này, chỉ là một vị trí mới được lập ra chủ yếu dành cho Iman.
Việc tập huấn đã có đội huấn luyện chuyên nghiệp, các cầu thủ được hỗ trợ bởi bộ phận hậu cần chuyên nghiệp. Dùng hai vé vào cổng mỗi tuần để tuyển một trợ lý sinh viên. Nếu có thể đảm bảo được cầu thủ át chủ bài thường xuyên tham gia luyện tập thì cái giá này hoàn toàn xứng đáng.
Vì vậy thời gian đã hết hạn nhưng cô không kéo được Iman trở về tập luyện, điều đó chứng tỏ cô không thể đảm nhiệm công việc này, cho dù có kiên nhẫn và kỹ năng giao tiếp tốt đến đâu mà không có tác dụng với Iman thì cũng hoàn toàn thất bại.
Cho dù con ếch nhỏ có cố gắng nhảy bao cao bao xa đi nữa, dù có đâm đầu vào tường bao nhiêu lần đi nữa vẫn phải âm thầm nén nỗi đau nhảy tiếp, không ai cần sự cố gắng của cô, tất cả chỉ là vô ích.
Iman thấy cô thật phiền phức.
Cô cũng thấy mình thật phiền phức.
Sao cô không biết điều thế? Sao cô vẫn có thể mỉm cười khi bị người khác từ chối hết lần này đến lần khác ... Rõ ràng cô không thể cười nổi, nhưng thật ra cô rất lo lắng không biết sẽ ra sao nếu bị anh từ chối nữa, cô băn khoăn không biết làm thế nào để anh quay về tập luyện.
Nhiều lần tự nhủ phải kiên trì, nhưng cô không thể chịu được sự từ chối nhẹ nhàng của anh.
Lá cờ của trận đấu ngày thứ Bảy đã được treo trên trục đường chính bên ngoài sân vận động. Con khủng long bạo chúa trên nền đen tím lạnh lùng ngạo nghễ đang gầm rú như muốn xé toạt lá cờ lao ra ngoài. Không biết thứ bảy này sẽ náo nhiệt đến thế nào đây.
Cô không phải là thành viên của đội, huống chi không giành được vé vào cổng, dù có náo nhiệt đến đâu cũng không liên quan gì đến cô.
Lương Điềm Vi ngồi trên chiếc ghế dài ven đường, ngước mắt nhìn lên bầu trời, đợi gió thổi khô nước mắt, cô mới đứng dậy đi về phía khu ký túc xá.
Đèn đường bố trí lỏng lẻo khiến cho bóng của cô trải dài vô tận, khi nghe tiếng ai đó nhắc đến cái tên quen thuộc, Lương Điềm Vi đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Một nhóm các chàng trai cô gái trẻ trung bảnh bao đang cười nói đi về phía cô, họ bước ra khỏi chung cư Dana sau buổi thảo luận nhóm, không khí rất thoải mái và vui vẻ.
Một thân hình cao lớn bị đám đông vây quanh cũng là nhân vật chính khiến những kẻ xung quanh hồ hởi phấn khích, chính là Iman Lawrence, đẹp trai, bắt mắt, nhưng hờ hững không mảy may đoái hoài những lời giễu cợt xung quanh.
Bây giờ người cô không muốn gặp nhất, chính là anh.
Lương Điềm Vi đặt tay phải sau lưng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên khuỷu tay trái, thân hình gầy gò như đóa hoa tường vi bị gió đêm thổi xuyên thấu.
Cô lùi lại hai bước, khuất khỏi ánh sáng của ngọn đèn đường.
Gió đêm cuốn mái tóc vàng nhẹ lướt qua khuôn mặt tuấn tú của anh, bất kỳ người con gái nào đi ngang qua đều chú ý đến anh, đó là chuyện đương nhiên.
Cô thất vọng, anh đắc ý.
Một bức tranh trắng đen tương phản khá hài hước.
Lương Điềm Vi mím môi, đôi chân đột nhiên mềm nhũn đến mức không còn sức lực, đừng nói bước ra ngoài, chỉ đứng thẳng người đối diện với cảnh tượng náo nhiệt trước mặt cũng khiến cô xấu hổ.
Không ai phát hiện cô, cô vừa vặn ẩn mình trong bóng tối, trong khoảnh khắc khi đám đông đi ngang qua cô, cái người đứng giữa đám đông là anh bất chợt nhìn về phía cô, tất cả mọi ánh nhìn cũng đổ dồn về hướng của cô, cô hoảng sợ nhìn sang hướng khác.
Vẻ mặt lạnh lùng suốt cả buổi tối của Iman rốt cuộc cũng bừng sáng, giọng anh đầy kinh ngạc: "Vivian, sao cô lại ở đây?"