Khương Trà nhắm mắt lại sáp vào người Lâm Trầm, liếm láp hàm răng của anh, thấy anh vẫn còn ở trong trạng thái ngu ngơ, cậu nâng đầu lưỡi đang cứng đờ kia lên rồi liếm mút, phát ra từng đợt tiếng nước đầy mập mờ.
Nghe thấy âm thanh này, Lâm Trầm rốt cuộc cũng kịp phản ứng, đầu óc tê dại đẩy Khương Trà miệng đầy mùi rượu sang một bên, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn xem phản ứng của Khương Trà, anh từ trên giường bò dậy, sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng ngủ rồi dùng sức đóng cửa lại.
Tim anh đập thình thịch thình thịch, vừa nhanh vừa rộn ràng, như muốn xuyên thấu qua màng tai.
Lâm Trầm nắm chốt cửa, đứng trước cửa phòng hồi lâu mới bình tĩnh lại, ánh mắt anh hơi hoảng loạn nhìn xuống nửa người dưới của mình, hiện tại nơi đó đang rất “bình tĩnh”, nhưng vừa rồi khi bị Trà Trà đè ở trên giường, rõ ràng nơi đó của anh đã hơi cương.
Cho dù chỉ có một chút, cũng không thể thay đổi sự thật nó đã cương.
Nghĩ đến bản thân anh không chỉ bị Khương Trà hôn, còn cương lên, thì suy nghĩ mình đã phản bộ Ngô Chúc không ngừng điên cuồng dâng lên, cảm xúc ảo não tự trách càng làm cho lòng Lâm Trầm thêm rối loạn.
Sớm biết sẽ xảy ra chuyện vậy thì anh đã không uống rượu!
Nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài dần dần đi xa, Khương Trà kéo chăn trở mình, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng rất nhanh cậu lại xốc chăn lên, để bản thân lõa lồ run lạnh trong không khí.
Qủa nhiên, ngày hôm sau tỉnh lại đầu óc càng căng đau, hơn nữa mũi còn bị tắc, yết hầu thì đau rát, Khương Trà híp mắt từ trên giường ngồi dậy, đưa tay sờ độ ấm trên trán, hơi nóng, nhưng cụ thể nóng đến mức độ nào thì cậu không rõ, có điều tay cậu cũng đã đủ nóng.
Hiệu quả của việc ngủ không đắp chăn còn tốt hơn so với mong đợi của cậu.
Khương Trà đứng dậy xuống giường đi ra phòng ngủ, thì nhìn thấy Lâm Trầm ngủ ở trên sô pha, bàn tay buông thõng xuống dưới đất còn cầm vỏ chai rượu, cậu về phòng lấy chăn đắp cho Lâm Trầm, cố chịu đựng cơn khó chịu đi ra ngoài mua bữa sáng đặt ở trên bàn, sau đó tìm giấy bút rồi để lại một tờ giấy, kế đó nhẹ tay nhẹ chân rời đi.
Sau khi gọi xe đi đến trường học, cậu do dự giữa việc về ký túc xá ngủ hay là đi vào phòng học ngủ, nhưng sau đó vẫn quyết định trở về ký túc xá ngủ.
Ngủ miên man cả ngày trong ký túc xá, lên lớp xong các bạn cùng phòng cũng lục tục trở về, bọn họ thấy Khương Trà vẫn còn ngủ, cả đám vừa thấy ngạc nhiên vừa ăn ý giảm nhẹ âm thanh, thẳng đến khi chuông điện thoại của Khương Trà vang lên hai lần cũng chưa thể đánh thức được cậu, lại tiếp tục vang lên lần thứ ba, rốt cuộc có người đứng dậy đi tới.