"Khương Trà?" Thấy Khương Trà không hề có phản ứng, bạn cùng phòng vươn tay định đẩy cậu một cái, nhưng lại giật mình vì nhiệt độ lúc tay mình chạm vào, lần nữa vươn tay để xác nhận, sau khi xác định Khương Trà đang sốt, vội vàng gọi thêm hai người nữa, cùng nhau đưa Khương Trà xuống giường.
Khi chuẩn bị rời khỏi ký túc xá, thấy điện thoại của Khương Trà lại reo lên, một trong những bạn cùng phòng đã nhận cuộc gọi: "Alo? Khương Trà đang sốt, chúng tôi đang đưa cậu ấy đến phòng y tế, được, tạm biệt."
Đợi đến khi Khương Trà mơ màng mở mắt, cậu đã nằm trên giường bệnh của phòng y tế, mu bàn tay đang được cắm kim truyền dịch.
Cả phòng y tế đều yên ắng, không thấy bóng dáng người khác.
Lâm Trầm và Ngô Chúc đều không phát hiện cậu sốt sao?
Khương Trà giơ tay che mắt, nghĩ đến việc mình giả vờ đáng thương để nhận được sự đồng cảm không thành công, cảm thấy cổ họng càng đau hơn.
Một lát sau, cậu lại hạ tay xuống ngồi dậy, nhìn cái tay đang được truyền dịch, nghĩ rằng không thể phí phạm cơ hội sốt này, Lâm Trầm và Ngô Chúc không phát hiện cũng không sao, bây giờ cậu sẽ chụp ngay một bức ảnh truyền nước trong phòng y tế, bọn họ có thể phát hiện rồi.
Đúng lúc Khương Trà đang tìm điện thoại, tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, ngay sau đó cửa phòng mở ra, Ngô Chúc cầm đồ xuất hiện ở cửa, khi ánh mắt anh ấy chạm vào Khương Trà, rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.
"Em tỉnh rồi à."
"Ngô Chúc." Khương Trà cũng thở phào: "Sao anh lại đến đây?"
Ngô Chúc nhanh chóng bước đến bên giường, đặt đồ trong tay lên tủ đầu giường, lấy chiếc áo khoác đặt trên ghế bên cạnh khoác lên cho Khương Trà, giải thích: "Chiều nay anh gọi điện cho em thì bạn cùng phòng của em nghe máy, nói em sốt nên anh đến đây."
Nói xong, anh ấy đặt bàn tay mát lạnh lên trán Khương Trà, cảm nhận vẫn còn nóng, nhíu mày: "Trước hết ăn chút gì đi."
"Vâng."
Thấy chỉ có một phần đồ ăn, Khương Trà không vươn tay lấy muỗng, đang định mở miệng nói gì đó, Ngô Chúc đã nhận ra ý định của cậu nói trước một bước: "Mua riêng cho em đấy, em cứ ăn đi."
Khương Trà mới cầm muỗng múc một ít cháo hạt sen, cổ họng viêm nặng khiến mỗi động tác nuốt đều khiến cậu đau đến nỗi không muốn ăn tiếp, yếu ớt đặt muỗng lên nắp: "Em không đói." Nói xong, cậu kéo chiếc áo khoác trên người ra sau đó lại nằm xuống.
Ngô Chúc đành phải đậy đồ ăn lại đặt trên tủ đầu giường, khuôn mặt đỏ bừng nhìn Khương Trà, nhíu mày hỏi: "Tối qua em đi đâu chơi vậy?"
"Em ở, ở nhà anh Lâm Trầm."
Thấy ánh mắt Khương Trà bất chợt tránh né, Ngô Chúc càng nhíu mày chặt hơn: "Cậu ta dẫn em đi uống rượu ư?"
"Đâu, đâu có." Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Ngô Chúc, Khương Trà vươn tay ra khỏi chăn, ngón cái kẹp ngón út: "Em chỉ uống một chút thôi, cực kỳ ít."
Ngô Chúc lập tức nhét tay Khương Trà trở lại chăn, biết rằng Khương Trà sốt như thế này là do tối qua đã đi uống rượu với Lâm Trầm, lửa giận bốc lên ngùn ngụt: "Anh đi gọi điện một chút."
"Ngô Chúc! Không liên quan đến Lâm Trầm, anh đừng mắng anh ấy!"
Ngô Chúc miệng nói đồng ý không mắng Lâm Trầm, nhưng khi gọi điện cho Lâm Trầm, lời mắng người vẫn không kìm nén được: "Mẹ nó, tôi chẳng qua chỉ đi chơi ở quán bar một chút mà thôi? Cậu làm ầm lên với tôi đã đành, mẹ nó, còn dám dẫn Khương Trà đi uống rượu, nếu không phải hôm nay tôi gọi điện không được, điện thoại lại do bạn cùng phòng em ấy nghe, hôm nay em ấy đã chết vì sốt rồi đấy!"
Ở đầu dây bên kia, giọng nói tức giận của Lâm Trầm bỗng dừng lại: "... Khương Trà bị sốt?"
"Mẹ nó, em ấy suýt chết vì sốt rồi. Đồ ngốc! Nếu cậu còn dám dẫn Khương Trà đi uống rượu, tôi sẽ gϊếŧ cậu!"