Trà Xanh Lại Chính Là Tôi!

Quyển 1 - Chương 5

Sau khi mắng Lâm Trầm, Ngô Chúc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không thèm nhìn đã trực tiếp cúp điện thoại Lâm Trầm gọi lại, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, trở lại phòng y tế với tâm trạng sảng khoái.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khương Trà, biết rằng tiếng nói khi gọi điện vừa rồi đã bị nghe thấy, im lặng hai giây, nói: "Cậu ta đáng bị mắng."

Khương Trà nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Em muốn uống nước."

Ngô Chúc đặt điện thoại xuống, rót cho Khương Trà một cốc nước, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cậu lại tức giận: "Sau này cấm em uống rượu." Miệng thì nghiêm khắc, nhưng động tác đỡ người dậy uống nước lại rất dịu dàng.

Khương Trà tựa vào lòng Ngô Chúc uống hết cốc nước anh ấy rót, khi được đặt trở lại trên gối, cậu nhìn Ngô Chúc ngồi trên ghế, nhích người về phía mép giường: "Tiểu Chúc, anh cũng lên đây đi."

"Không cần."

"Nhưng em muốn nằm cùng anh một lúc."

Cuối cùng Ngô Chúc cũng chịu thua trước ánh mắt đáng thương của Khương Trà, anh không cởi giày mà chỉ nằm xuống, chân đặt lên mép giường, thân trên nằm xuống nhích về phía Khương Trà, tự nhiên giơ tay để đầu Khương Trà tựa vào cánh tay: "Em ngủ thêm một lát nữa đi."

Khương Trà lật người nằm nghiêng trong lòng Ngô Chúc, khuôn mặt vẫn còn nóng hổi cọ vào phần cổ hơi lạnh của Ngô Chúc, thấy bóng tối bên ngoài cửa sổ đang dần tan biến, khàn giọng nói: "Anh cũng ngủ một lát đi, nếu không hôm nay không còn tinh thần đi làm đâu."

"Anh xin nghỉ rồi."

"Xin lỗi, tất cả đều tại em."

Ngô Chúc mặt không biểu cảm khẽ véo má Khương Trà: "Em xin lỗi cái gì, nếu có ai nên xin lỗi thì đó là tên ngốc Lâm Trầm kia."

"Em tự muốn uống, không liên quan đến Lâm Trầm, anh đừng mắng anh ấy nữa."

Nhìn Khương Trà suýt chết vì sốt vẫn cố gắng nói tốt cho Lâm Trầm, ngọn lửa giận dữ trong Ngô Chúc vừa tắt lại bùng lên, trong lòng thầm mắng Lâm Trầm một trận, nghiêng người ôm chặt Khương Trà cùng chăn vào lòng, trầm giọng nói: "Mau ngủ đi!"

"Anh Lâm Trầm..."

"Anh Lâm cái gì, nếu không ngủ sẽ đánh mông em."

Khương Trà đoán rằng cuộc điện thoại vừa rồi của Ngô Chúc đã đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Trầm, cậu cũng thực sự cảm thấy khó chịu không thể chịu đựng nổi: "Vậy, em ngủ đây." Tìm một tư thế thoải mái nhất trong lòng Ngô Chúc, cậu lập tức há miệng chìm vào giấc ngủ.

Người trong lòng không ngủ yên, có lẽ do mũi bị nghẹt không thở được, tiếng thở rất nặng, nhiệt độ trên mặt không hề giảm, nếp nhăn trên trán Ngô Chúc cũng không thể nào giãn ra được.

Đến khi Lâm Trầm cũng xem như liên lạc được với bạn cùng phòng của Khương Trà, biết cậu đang ở phòng y tế của trường vội vã chạy đến, trời đã sáng rồi, khi anh đẩy cửa bước vào, thấy Ngô Chúc đang dùng khăn lau tay cho Khương Trà.

Nghe thấy tiếng động, Ngô Chúc quay đầu lại, nhìn Lâm Trầm với vẻ mặt cười không vui: "Còn biết đến đây à."

Lâm Trầm biết mình có lỗi, đi nhẹ nhàng đến bên giường bệnh: "Khương Trà thế nào rồi?" Nói xong vươn tay chạm vào trán Khương Trà, bị nhiệt độ nóng bỏng làm giật mình: "Sao vẫn nóng thế này!"

"Hừ, đây còn là lúc sốt đã giảm bớt rồi đấy." Ngô Chúc nhúng khăn vào chậu nước, khẽ vò rồi vắt khô, mới tiếp tục lau tay khác cho Khương Trà. Nhìn Lâm Trầm đứng bên cạnh mà tức giận, thấp giọng trách móc: "Đầu cậu có vấn đề à? Sức khỏe của Khương Trà vốn đã không tốt, cậu còn dám dẫn em ấy đi uống rượu."

"Tôi..."

"Tôi cái gì! Đi kéo rèm lại."

Lâm Trầm vội vàng kéo rèm lại, ngay lập tức giường bệnh được bao quanh bởi một không gian riêng tư.

Ngô Chúc đặt khăn trở lại chậu nước: "Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn cho Khương Trà, cậu ở lại lau người cho em ấy."

Nói đến chuyện ăn, Lâm Trầm lập tức nhớ đến việc hôm qua khi Khương Trà rời đi đã mua bữa sáng cho anh, cảm xúc ân hận và tội lỗi lập tức tràn ngập trong anh. Đợi Ngô Chúc cầm điện thoại rời đi, anh vội vàng rửa tay sạch sẽ, lại thay một chậu nước ấm sạch trở lại, lúc này mới nhẹ nhàng gạt chăn ra vạch quần áo của Khương Trà tới dưới cổ.