Cẩn thận dùng khăn ướt đã ngâm nước ấm lau ngực và lưng cho Khương Trà, Lâm Trầm đặt khăn trở lại chậu, đưa tay cởϊ qυầи của Khương Trà xuống, bắt đầu lau chân cho cậu.
Đúng lúc Lâm Trầm đang lau chân, Khương Trà lần nữa tỉnh giấc từ trong mơ, mở mắt thấy Lâm Trầm đang cúi người, nhận ra xung quanh đã được bao bọc bởi rèm, lập tức mơ màng kêu nóng: "sột" một cái kéo qυầи ɭóŧ xuống dưới mông, hai chân đạp mạnh khiến qυầи ɭóŧ tuột xuống cuối giường.
Nhìn thấy qυầи ɭóŧ bị đạp tới, Lâm Trầm giật mình, ngẩng đầu thấy Khương Trà vẫn nhắm mắt chưa tỉnh, vội vàng đặt khăn sang một bên, nhặt lấy chiếc qυầи ɭóŧ bị đạp xuống cuối giường, nắm lấy chân Khương Trà mặc lại cho cậu.
"Nóng..."
Khương Trà đạp chân từ chối mặc lại qυầи ɭóŧ.
"Khương Trà!"
Mặc dù đã kéo rèm, nhưng không thể đảm bảo không có ai vào, Lâm Trầm vội đến mức trán đổ mồ hôi, nắm lấy chân Khương Trà đang đạp lung tung, cố gắng mặc lại chiếc qυầи ɭóŧ đã bị cậu đạp ra, khi kéo qυầи ɭóŧ lên đến đùi, động tác của anh đột nhiên cứng đờ.
Đó là... cái gì?
Ngay khi Lâm Trầm nghi ngờ mình nhìn nhầm, đôi chân của Khương Trà động đậy, không chú ý để lộ cả âʍ đa͙σ giữa hai chân.
Cả người Lâm Trầm cứng đờ tại chỗ, ánh mắt không dám tin dán chặt vào âʍ đa͙σ hồng hào mềm mại không rời một lúc lâu, cho đến khi tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, anh mới như tỉnh mộng bỗng nhiên kéo qυầи ɭóŧ Khương Trà đã đạp ra lên, trong đầu hỗn loạn rối bời.
Những ngày qua phát hiện Ngô Chúc đi bar chơi với người khác, cùng với việc bị Khương Trà đè trên giường hôn say đắm bản thân còn phản ứng, tất cả không bằng cú sốc lúc này khi phát hiện trúc mã từ nhỏ đã lớn lên lại có l*и nhỏ hồng hào mềm mại.
"Anh Lâm Trầm..."
Toàn thân Lâm Trầm run lên, nhìn về phía Khương Trà không biết từ khi nào đã tỉnh lại, lắp bắp: "Em...em sao vậy?"
"Em muốn uống nước."
Ánh mắt Lâm Trầm hoàn toàn bị đầu lưỡi đang liếʍ môi của Khương Trà hút hồn, trong đầu không tự chủ nhớ lại cảm giác khi chiếc lưỡi ấy chui vào miệng mình.
Rất mềm cũng rất ngọt ngào.
Nhận ra mình lúc này rất không ổn, Lâm Trầm mím môi chặt, rót một cốc nước cho Khương Trà uống, nhanh chóng lau chân cho cậu, kéo chăn đắp lại, tìm cớ rời khỏi phòng y tế.
Anh cần tìm chỗ để bình tĩnh lại.
Khi Ngô Chúc trở lại, thấy Lâm Trầm đứng hút thuốc trên hành lang, lửa giận lại bắt đầu bốc lên: "Bảo cậu chăm sóc Khương Trà, mẹ nó, cậu đang làm cái quái gì đây hả?"
Lâm Trầm phun ra một vòng khói, im lặng vài giây, hỏi: "Ngô Chúc, cậu từng tắm chung với Khương Trà chưa?"
Ngô Chúc nhìn Lâm Trầm với vẻ mặt đầy rối rắm, nhịn không được nói, "Điên rồi." Anh ấy đẩy cửa bước vào phòng, sau đó lại thò đầu ra cảnh cáo, "Đợi mùi thuốc lá tan hẳn rồi hẵng vào."
Lâm Trầm không nhận được câu trả lời, hút một hơi thuốc thật sâu, dập tắt điếu thuốc chỉ mới hút được nửa, ném vào thùng rác, anh đi dạo trên hành lang để xua tan mùi thuốc trên người, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới đẩy cửa bước vào phòng. Thế nhưng ngay khi nhìn thấy Khương Trà ngoan ngoãn ngồi trên giường ăn đồ ăn, tất cả sự chuẩn bị tinh thần mà anh đã làm bên ngoài đều sụp đổ trong nháy mắt.
Bỗng nhiên anh không biết phải đối mặt với Khương Trà như thế nào.
"Anh Trầm." Khương Trà vỗ vỗ giường, "Mau đến ăn sáng đi, Tiểu Trúc mua rất nhiều đồ ăn."
Vẻ mặt Lâm Trầm đầy phức tạp bước tới ngồi xuống cạnh giường, lơ đãng cầm lấy đôi đũa nhưng không gắp thức ăn, chỉ không chủ ý chọc chọc vào đĩa thức ăn.
"Bị hâm à?"
Bị đánh vào tay, Lâm Trầm bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, "Hai người ăn đi, tôi không đói." Nói xong anh đặt đũa xuống, ngồi xuống ghế bên cạnh, móc điện thoại ra xem video để chuyển hướng sự chú ý.
Ngô Chúc nhíu mày nhìn Lâm Trầm một cái, thấy Khương Trà đang nhìn anh ngập ngừng muốn gì đó, liền giơ tay chọc vào má đỏ ửng của cậu: "Đừng quan tâm đến cậu ta, lo ăn cơm đi."