Vất vả lắm mới ôm được người vào phòng ngủ, Lâm Trầm lại không có cách nào kéo Khương Trà đang treo trên người mình như bạch tuột xuống rồi đặt lên giường được, anh cũng không dám dùng sức, sợ làm người ta bị thương, chỉ có thể nhỏ giọng dỗ dành: “Trà Trà, buông tay ra đi ngủ nào.”
“Em muốn hôn hôn.” Khương Trà bĩu môi định hôn lên miệng của Lâm Trầm, bởi vì Lâm Trầm né được, nên nụ hôn này cuối cùng rơi lên mặt của Lâm Trầm, Khương Trà cũng không để ý, bờ môi dán lên rồi cọ cọ, còn duỗi đầu lưỡi ra liếʍ.
Điều này đã dọa sợ Lâm Trầm, anh vội vàng túm cánh tay đang ôm cổ mình: “Trà Trà, buông tay!”
Đương nhiên Khương Trà không chịu buông, đang lúc lôi kéo, không thể đứng ổn, Lâm Trầm lập tức ngã xuống chiếc giường mềm mại cùng với Khương Trà, cậu lập tức ‘lựa gió phất cờ’, xoay người nằm úp sấp lên người Lâm Trầm, liếʍ cằm anh như cún con.
Lâm Trầm bị dọa đến vội vàng muốn dựng người cậu dậy, nhưng trước khi thực hiện động tác, anh thấy người đang nằm trong lòng mình đã hoang mang ngẩng đầu lên, hình như đang khó hiểu tại sao anh lại có phản ứng lớn như vậy.
“Em cũng muốn thử hôn môi với con trai một lần, bọn họ nói sẽ rất thoải mái.”
Lâm Trầm ấn bả vai của Khương Trà, trên gương mặt điển trai đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ai nói với em?”
“Lúc trước nghe Tiểu Chúc nói với người khác.” Tròng mắt của Khương Trà dõi theo bờ môi của Lâm Trầm, bĩu môi nhỏ giọng phàn nàn: “Họ nói hôn môi rất thoải mái, tại sao anh lại không cho em hôn, anh không muốn em được thoải mái à, không phải em là bạn tốt của anh sao?”
Nói xong đã lập tức tuột cảm xúc.
Lâm Trầm đang sửng sốt trước nội dung trong lời nói của Khương Trà, nếu như cậu thật sự nghe được Ngô Chúc nói với người nào đó, đây chẳng phải nói rõ rằng Ngô Chúc đã từng hôn môi với người đàn ông khác hay sao? Sắc mặt của Lâm Trầm trở nên khó coi, bàn tay đang ấn bả vai của Khương Trà không tự chủ được tăng lớn sức lực: “Em xác định thật sự là Ngô Chúc nói?”
Dĩ nhiên không phải, là em tự biên.
‘Trà xanh’ mà, đương nhiên là phải tìm mọi cơ hội thọc dao sau lưng.
Khương Trà giả đò như không nghe thấy lời nói của Lâm Trầm, vẻ mặt tủi thân lên án: “Bả vai em đau.”
Lâm Trầm vội vàng buông lỏng lực tay, vừa định nói cái gì, Khương Trà được trả tự do lại nhào tới lần nữa, nhắm chuẩn đôi môi của Lâm Trầm rồi hôn một cái, không cho anh bất kỳ thời gian phản ứng nào, lè lưỡi đẩy ra hàm răng không hề phòng bị của Lâm Trầm, luồn vào liếʍ đầu lưỡi đang đứng im không nhúc nhích trong miệng anh.
Miệng đầy mùi rượu.
Bỗng nhiên Lâm Trầm trừng lớn hai mắt, bị đầu lưỡi của Khương Trà liếʍ đến cơ thể mềm nhũn, rõ ràng anh uống cũng không nhiều, nhưng giờ phút này lại cảm thấy hơi say, chắc chắn là say rồi, nếu không, nếu không sao anh lại không còn sức lực nào đẩy Khương Trà ra?