Trà Xanh Lại Chính Là Tôi!

Quyển 1: Kẹp giữa hai sinh viên trúc mã - Chương 1

Nhiệm vụ: Chia rẽ những cặp yêu nhau trong thiên hạ.

Tiến độ: 0%

Tiến vào không gian mới, Khương Trà dùng tốc độ nhanh nhất tiếp nhận đồng thời tiêu hoá hết kịch bản, lần này cậu cần phải chia rẽ hai vị trúc mã, mà bây giờ hai trúc mã vẫn còn chưa xác định tình cảm.

Ngay cả tình cảm cũng còn chưa xác định, không phải chỉ cần vài phút là chia rẽ được rồi sao?

Nhiệm vụ lần này đơn giản đến giống như đang khuyến mãi cho vậy.

“Em nói thử xem rốt cuộc cậu ta có ý gì? Biểu hiện giống như rất thích anh, nhưng tại sao quay đầu một cái là cậu ta có thể trò chuyện vui vẻ với người khác như vậy?”

Khương Trà hoàn hồn, nhìn thanh niên đang ngồi cạnh mình, một trong những người bạn từ thuở bé của cậu — Lâm Trầm, cũng là một trong hai nam chính, dáng dấp cũng không thuộc dạng đẹp trai nhất, nhưng thuộc kiểu mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, là loại hình nam sinh sáng sủa, tỏa sáng như ánh mặt trời.

Cậu rất nhanh đã nhập vai, chân mày hơi nhíu lại, khuyên: “Em cảm thấy là anh suy nghĩ nhiều rồi, Tiểu Chúc chỉ là ôm người khác một lúc mà thôi, hơn nữa xíu là buông ra rồi, chắc chắn không có ý như anh nghĩ đâu.”

“Đúng vậy, cậu ta còn ôm người khác nữa, ngay cả anh cũng chưa từng được cậu ta ôm chính thức lần nào.” Tâm trạng của Lâm Trầm càng sa sút hơn, con mắt ửng đỏ quay đầu lại nhìn Khương Trà, hung ác nói: “Chúng ta cũng đi uống rượu đi! Dựa vào cái gì cậu ta có thể đi chơi vui vẻ với người khác, anh lại phải chán nản ở đây.”

Trên mặt của Khương Trà lộ vẻ hơi do dự, nhưng chịu không được ánh mắt cầu xin của Lâm Trầm, vẫn là gật đầu, nói: “Vậy, vậy đi uống một chút đi, em nói trước, em chỉ có thể đi uống một chút rượu với anh thôi, tửu lượng của em không tốt.”

“Đi!”

Mặc dù Khương Trà với Lâm Trầm, Ngô Chúc là trúc mã, nhưng lại nhỏ hơn ba, bốn tuổi so với hai người họ, hai người đều đã đi làm, cậu vẫn còn đang học đại học, Lâm Trầm biết ngày mai cậu còn có tiết, nên cũng không dám kéo người đến quán bar uống rượu, chỉ mua chút rượu rồi dẫn người về nhà.

Sau khi nốc vài ly rượu, Khương Trà lập tức giả bộ như uống quá say, híp mắt nằm tựa vào mặt bàn.

Không giả đò không được, tửu lượng của cậu đã được luyện ở mấy không gian trước đó rồi, coi như hôm nay uống sạch rượu mà Lâm Trầm đã mua cũng không thể say được, mà không say thì sẽ bất lợi cho xu hướng phát triển của nhiệm vụ, cho nên cậu nhất định phải say.

Bỗng nhiên Khương Trà lên tiếng ngắt lời kể khổ của Lâm Trầm: “Anh Trầm.” Cậu nghiêng đầu, dùng tay chống đầu, say khướt ngước mắt lên nhìn Lâm Trầm, hỏi: “Anh bắt đầu thích Tiểu Chúc khi nào vậy.”

“Em quên rồi à? Lúc sắp tốt nghiệp lớp mười hai đó.”

“À~” Khương Trà kéo dài âm cuối “à” một cái, cầm ly rượu trên bàn ngửa đầu uống cạn, gương mặt xinh đẹp tinh xảo hiện lên vẻ tò mò: “Thích con trai là cảm giác thế nào? Có muốn hôn không? Anh hôn thử chưa? Thoải mái hay không?”

Khương Trà đặt câu hỏi liên tiếp, khiến cho Lâm Trầm không kịp đau lòng gì nữa, sờ sờ mái tóc ngắn đến đâm tay của mình, giải thích: “Thì cũng giống với khi thích con gái thôi, hôn thì chắc chắn là muốn a, có điều anh chưa hôn thử bao giờ.”

Vừa dứt lời, đã thấy Khương Trà ở đối diện đứng phắt dậy, còn thiếu chút nữa là không đứng vững, Lâm Trầm bị dọa đến vội vàng đứng lên đỡ cậu, mặt mũi đầy sự hối hận: “Không nên kéo em đi uống rượu.”

Khương Trà dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể tựa lên người của Lâm Trầm, ngửa đầu nhìn trúc mã cao hơn mình cả một cái đầu trước mắt, giả bộ dùng giọng điệu say khướt, nhỏ giọng nói: “Dựa vào cái gì Tiểu Chúc có thể uống rượu còn chúng ta thì không thể.”

Là câu mà Lâm Trầm vừa nói.

Nhắc tới Ngô Chúc, vẻ mặt của Lâm Trầm lại ảm đạm mấy phần, anh đỡ Khương Trà về phòng ngủ: “Em đi ngủ trước đi.”

Đi được mấy bước, tư thế đỡ biến thành nửa ôm, tay vừa ôm lấy eo Khương Trà, Lâm Trầm đã ngơ ngác một lát, cảm thấy vòng eo mà cánh tay mình đang ôm này thật sự là quá nhỏ.