Trùm Trường Mê Đào Bẻ Đào Bé Lớp Trưởng

Chương 2

Lục Vũ nghe mà đau đầu, vốn đã phiền muộn, chớ nói chi người đứng phía sau giống như Đường Tăng không ngừng luyên thuyên lải nhải. Cậu ấy bực bội chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm bé lớp trưởng, quay đầu trừng mắt nhìn đàn em phía sau, đạp một phát vào mông đối phương: "Tao đã nói là không đánh!"

Trong lòng bé lớp trưởng ở bên kia hoảng loạn hồi lâu, làm sao bây giờ, chắc chắn cậu đã bị Lục Vũ ghét rồi! Mình thế mà bò ở chỗ đó nhặt vở bài tập, một mực cản trở người ta, người ta đều trừng mình hồi lâu vẫn không phát hiện, thật quá ngu ngốc...

Vừa rồi không phải Lục Vũ muốn đánh cậu chứ? Cậu cắn môi lặng lẽ nhìn đám người tụ tập bên kia, lại đúng lúc nhìn thấy Lục Vũ ngẩng đầu đạp người đứng phía sau một cái.

Cậu thầm nghĩ sợ hãi cúi đầu, không dám sang chỗ cậu ấy phát vở bài tập.

Lục Vũ dạy dỗ xong đàn em, lập tức quay về vị trí của mình. Ngồi đợi bé lớp trưởng lắc lư mông bự tới phát vở, sau đó sẽ xin lỗi, dùng cách này vãn hồi chút hình tượng của mình trong lòng cậu.

Sau đó cứ chờ đến lúc chuông vào học vang lên, bé lớp trưởng phát vở xong quay về vị trí của mình. Không chờ cậu ấy lên tiếng, đã nhận được vở bài tập từ người ngồi phía trước truyền tới...

Cậu ấy đau đầu nhìn chằm chằm cậu ngồi thẳng tắp ở bên kia, bé lớp trưởng này thật sự đã sợ mình rồi.

Lâm Yến ở bên kia cảm nhận được tầm mắt như thực thể ở sau lưng vẫn luôn nhìn theo cậu, cậu ngồi nghiêm chỉnh, cái lưng gầy càng ưỡn thẳng hơn, lỗ tai đỏ muốn đốt tới mặt, nhưng không dám quay đầu.

Thật là, hôm nay quá lỗ mãng rồi, nhưng lại thu hút được sự chú ý của Lục Vũ, cậu không biết nên vui vẻ hay lo lắng, rầu rĩ cúi đầu, vùi một nửa khuôn mặt nhỏ vào trong khuỷu tay.

Rõ ràng đã tiếp cận với người mình thích thầm bấy lâu, lại để lại ấn tượng không tốt như vậy với cậu ấy sao? Thật sự tức tới mức muốn đánh bản thân quá...

Giáo viên Tiếng Anh ở trên bục giảng phát hiện trạng thái không chú ý ủ rũ của cậu, lo lắng hỏi:"Lớp trưởng, em sao thế? Thân thể không khỏe sao, em có muốn tới phòng y tế không?"

Lâm Yến ngồi thẳng người, lắc đầu với giáo viên Tiếng Anh: "Dạ, em không sao ạ."

"Vậy em thử trả lời câu này đi."

Lâm Yến đứng dậy trả lời.

Lục Vũ ở sau lưng nhìn chằm chằm bé lớp trưởng, vóc dáng cậu cao gầy mảnh khảnh, sau khi đứng dậy bàn học vừa vặn che khuất hai chân. Bởi vì đứng dậy nên quần đồng phục dính vào khe mông, hơi áp sát vào mông bự, phác hoạ ra hình dạng đường cong xinh đẹp của mông bự như quả đào.

Cái mông đầy đặn và vòng eo nhỏ gầy gò, bờ vai hơi mảnh mai tạo thành chênh lệch rõ ràng, mà bởi vì cặp mông đầy đặn không lép, nên ngược lại vô cùng ngạo nghễ ưỡn lên, lộ ra thứ kia cũng không đột ngột, tương phản lại cực kỳ bắt mắt.

Sao lại có người lại có cái mông trông da^ʍ như thế chứ, phải chẳng thịt trong cả người đều tập trung ở chỗ đấy rồi. Đôi mắt Lục Vũ cố định nhìn chằm chằm, thẳng đến khi chủ nhân của nó ngồi xuống.

Cậu ấy biết mình xem như là một người mông khống, dù sao lúc nhìn người vẫn luôn thích chú ý tới mông nhiều hơn, nhưng trước giờ cậu ấy chưa từng thất thố nhìn chằm chằm mông người khác giống như hôm nay, y như một tên biếи ŧɦái, còn bị tất cả mọi người hiểu lầm.

Đều do cái mông của bé lớp trưởng, trông quyến rũ như thế làm gì, còn đang uốn éo uốn qua uốn lại trước mặt mình! Ai sẽ không nhìn chăm chú chứ?

Thiếu niên mặc đồng phục rộng rãi ở bên này vẫn đang buồn rầu, hoàn toàn không biết ở hàng cuối phòng học, một thiếu niên đẹp trai khác mà bản thân yêu thầm đã lâu cũng đang chú ý tới cậu.