Trong phòng học ồn ào lúc tan học, Lâm Yến đang ôm một xấp vở bài tập đi phân phát cho mọi người.
Ở lối đi chật hẹp giữa các bàn, những học sinh quậy cười hì hì đi đi lại lại áp sát đυ.ng vào cậu, nhẹ nhàng nói một câu thật xin lỗi sau đó vui sướиɠ chạy ra, Lâm Yến vốn đã gầy yếu, ôm một xấp vở bài tập bị đυ.ng vào ngã trái ngã phải, hai chân không thể đứng vững.
Đột nhiên, cũng không biết là ai, từ sau lưng va mạnh vào lưng cậu một cái. Khẽ rên lên một tiếng đau đớn, Lâm Yến vốn không đứng vững lập tức ngã khụy xuống, sau lưng truyền đến một tiếng rít rất nhỏ. Vở bài tập rơi lả tả trên đất, cậu cuống quít nhặt lên.
"Thật xin lỗi." Sau lưng truyền tới một giọng nam mát lạnh êm tai, Lâm Yến rất quen thuộc không cần quay đầu cũng biết là ai, hai tai Lâm Yến đỏ lên, không dám quay đầu nhìn người phía sau, lắc đầu, nằm sấp xuống đất nhặt vở bài tập.
Người đùa cợt ở sau lưng biết mình đã quá đáng, dừng tay lại. Lục Vũ gãi đầu, xoay người muốn giúp nhặt vở, lại bị hấp dẫn bởi cái mông đang nằm sấp trước mắt cậu ấy của bé lớp trưởng...
Bởi vì biên độ động tác khá lớn, mông bự xinh đẹp như quả đào bị quần đồng phục màu xanh đậm ôm chặt, căng tròn đầy đặn, vô cùng ngạo nghễ ưỡn lên. Theo động tác thiếu niên, loáng thoáng phác họa ra khe mông chìm sâu ở giữa...
Theo động tác nhặt vở của bé lớp trưởng, hình dạng mông bự xinh đẹp bị quần đồng phục ôm chặt, lắc qua lắc lại. Lục Vũ hung tợn nhìn chằm chằm, còn sắp cho rằng cậu đang cố ý quyến rũ mình, mông bự lắc lư giống như muốn lắc ra hoa.
Lâm Yến nhặt xong ôm chồng vở, vừa quay đầu đã đối mặt với khuôn mặt gần trong gang tấc của cậu ấy và ánh mặt vô cùng không thân thiện.
Bé lớp trưởng hoảng sợ mở to hai mắt: "Thật xin lỗi." Cậu vừa xin lỗi vừa sợ hãi nhanh chóng đứng lên. Tưởng rằng mình đã gây chuyện, không hề quay đầu nhanh chóng chạy tới một bên khác của phòng học, cách cậu ấy xa hơn.
Lục Vũ chưa kịp phản ứng, cứ như vậy nhìn mông bự chạy mất. Cậu ấy hơi nghi ngờ ngây ngẩn, mắt trừng trừng nhìn chằm chằm bé lớp trưởng trong chớp mắt đã cách mình rất xa.
Đám đàn em vốn đang đùa giỡn với cậu ấy ở sau lưng trơ mắt nhìn thấy đại ca của mình xoay người trừng mắt nhìn bé lớp trưởng khom eo nhặt vở bài tập, thẳng đến khi dọa người ta chạy mất vẫn không buông tha. Liếc mắt nhìn nhau đều nhìn thấy nghi ngờ dưới đáy mắt đối phương, có người bước tới thăm dò, hỏi:"Anh Lục, thằng Lâm Yến kia lại chọc giận anh sao?"
Lục Vũ chậc một tiếng, bé lớp trưởng kinh hoảng chạy đi coi như xong, sao đàn em của mình đều cho rằng cậu ấy muốn đánh người? Quay đầu nhìn về phía người kia: "Làm gì có."
Đàn em nghi ngờ gãi đầu một cái: "Vậy sao anh trừng mắt nhìn nó lâu thế." Khẽ nhếch miệng còn liên tục lải nhải: "Thằng kia chính là cục cưng của chủ nhiệm lớp đấy, nếu anh đánh người ta, chủ nhiệm lớp chắc chắn sẽ mách lẻo với chú anh, đến lúc đó, chú anh lại..."