Dạo này Lâm Yến rất buồn rầu, người mình yêu thầm rất lâu hình như cũng đang chú ý đến mình, nhưng dường như hai người lại không quá thân thiết.
Gần đây Lâm Yến thường xuyên vô tình gặp được Lục Vũ, còn thường xuyên không cẩn thận chạm phải ánh mắt của cậu ấy, mỗi lần như thế cậu chỉ có thể hoảng loạn luống cuống quay mặt đi.
Nếu không phải Lục Vũ đã có bạn gái, cậu còn cho rằng có phải là đối phương thích mình rồi không, nhưng làm sao có thể chứ? Bản thân mình đã từng cố gắng trở nên ưu tú để hấp dẫn sự chú ý của cậu ấy như vậy, cuối cùng cũng không có kết quả.
Làm bạn cùng lớp hai năm, đây là lần đầu tiên Lục Vũ nghiêm túc quan sát Lâm Yến. Lớp phó học tập, lớp trưởng, phát biểu dưới cờ đỏ, đại diện học sinh ưu tú… Bạn học hai năm, hiểu biết của cậu ấy về cậu chỉ có những danh hiệu này, thậm chí còn không thèm liếc nhìn một cái.
Thế nhưng gần đây không hiểu sao cậu ấy luôn luôn nhìn chằm chằm cậu. Cậu cao 1m74, rõ ràng không phải là lùn, nhưng khung xương lại không lớn, vai lưng mảnh khảnh, chân cũng thon dài cân đối, tinh tế thẳng tắp, trông rất nhỏ nhắn xinh xắn. Cậu không quá gầy, nhưng toàn thân trên dưới chỉ có mông là nơi đầy đặn hơn hẳn.
Mặt cũng đẹp, lớn lên cũng vô cùng hợp mắt mình, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, hai mắt to to, trong suốt hồn nhiên, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, có hơi quyến rũ, chỉ có thể nhìn thấy khi cậu vừa mới ngủ dậy, bình thường cậu toàn đeo kính mắt gọng đen, che mất đuôi mắt quyến rũ, có vẻ phong độ trí thức nồng hậu, là dáng vẻ con ngoan trò giỏi.
Miệng cũng mềm mềm, mỗi lần phát hiện mình nhìn chằm chằm cậu, cậu đều sẽ không nhịn được trộm cắn môi dưới, khi buông ra, sẽ dính nước bọt sáng lấp lánh, cánh môi hồng hào non nớt, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Bé lớp trưởng con ngoan trò giỏi vẫn rất sợ mình, mỗi lần đối diện với mình đều là dáng vẻ vô cùng bất an. Nhưng mỗi lần cậu đều né tránh tầm mắt của mình, khiến cậu ấy không có cách nào giải thích.
Lục Vũ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đi theo cậu vào phòng thay quần áo, nghĩ hay là chặn người ở bên trong, cảnh cáo cậu không được trốn mình nữa! Cậu càng trốn tránh mình, mình lại càng làm càn muốn nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng cậu ấy bực bội chậc một tiếng.
Sau khi Lục Vũ bực bội chậc một tiếng, Lâm Yến kinh hoảng quay đầu nhìn về phía cậu ấy, chiếc quần cởi được một nửa rồi cởi tiếp cũng không được, mặc lại cũng không được, chỉ có thể uất nghẹn quay người đi, muốn tốc chiến tốc thắng.
Lâm Yến quay người đi sẽ không nghĩ đến, cặp mông mập mạp của mình lại bại lộ hoàn toàn trước mắt Lục Vũ, mông múp được quấn lót tam giác màu trắng ôm lấy, vặn vẹo theo từng động tác thay quần của cậu, có vẻ như qυầи ɭóŧ không ôm hết được thịt mông đầy đặn, tràn ra từ hai bên qυầи ɭóŧ, trắng nõn nhẵn nhụi.
Trực tiếp khiến cho Lục Vũ nhìn ngây ngẩn cả người, hoàn toàn quên bản thân tới đây vì cái gì.
Lâm Yến nhanh chóng thay xong quần áo thể dục ngắn tay, xoay người lại, chỉ thấy người mình thầm mến hai năm ở phía sau, cậu nam sinh mặc áo T-shirt trắng nhìn chằm chằm thân dưới của mình.
Lúc này cậu mới kịp phản ứng lại, vừa rồi Lục Vũ hẳn là đang nhìn mông mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, cậu nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lục Vũ không kịp ngăn bé lớp trưởng lại, giờ thì hay rồi, còn chưa kịp giải thích rõ ràng mình không chán ghét cậu, đã để lại ấn tượng cho người ta mình là tên biếи ŧɦái thích nhìn trộm, còn là bắt ngay tại trận nữa.
Lục Vũ bực bội vò đầu, nện một quyền lên cửa tủ quần áo cho hả giận.
Lâm Yến chạy ra ngoài nghe được tiếng đập tủ của Lục Vũ phía sau, nhớ lại ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm vào thân dưới mình của thiếu niên mình thầm mến lúc ấy, tim cậu đập thình thịch.
Cả ngày Lâm Yến đều mất hồn mất vía, làm ơn, cho dù ai biết người mình thầm mến hai năm cũng có thể đang thích mình thì cũng sẽ không thể bình tĩnh được đâu! Huống chi vấn đề của mình còn hơi đặc thù một chút.
Trong toilet phòng ký túc xá hai người, Lâm Yến mơn trớn bé bướm được che giấu dưới háng, hao tâm tổn trí không chịu được. Chắc là Lục Vũ thích mông của mình, nhưng nếu sau này cậu ấy biết được bí mật của mình, thì còn thích cơ thể của mình nữa không?
Cậu dùng một ngón tay thon dài ma sát bé bướm bên dưới, nhẹ nhàng cắm một đốt ngón tay vào trong miệng. Chỉ cần một ánh mắt của Lục Vũ đã khiến nước chảy không ngừng, bé bướm vừa lẳиɠ ɭơ vừa mềm mại, chắc chắn cậu ấy sẽ không ghét bỏ mình là một con quái vật dâʍ đãиɠ đâu nhỉ…
Dù sao so với ngực bự của bạn gái cậu ấy, vυ' của mình vừa nhỏ vừa phẳng, chỉ có núʍ ѵú nhỏ hơi nhô ra. Một tay cậu nắm nắm nhéo nhéo, vυ' nhỏ giống như thiếu nữ vừa mới phát dục hơi gồ lên, nhỏ đến có hơi đáng thương…
Rõ ràng bản thân đã cố gắng xoa bóp mỗi đêm như vậy rồi, mà nó cũng không lớn lên một chút nào cả, liệu Lục Vũ có ghét bỏ cặρ √υ' nhỏ của mình hay không, nhưng mà mông của mình rất đầy đặn mà, thịt cũng rất mềm bóp rất sướиɠ tay…
Ngày hôm sau, Lâm Yến thay quần dài rộng thùng thình của mình, mặc một chiếc quần jean bó sát người.
Lục Vũ tới từ sáng sớm, lập tức thấy được mông mập của bé lớp trưởng bị quần jean bó sát người bao vây, còn đứng cạnh bảng đen viết thời khóa biểu của hôm nay.
Nhà trường vốn không bắt buộc các em phải mặc quần đồng phục trường, chỉ có đứa bé ngoan Lâm Yến này, mỗi ngày hoặc là mặc quần đồng phục hoặc là mặc quần thể dục.
Lục Vũ trực tiếp đi tới phía sau cậu, nhìn chằm chằm vào mông mập bị quần jean bó chặt trước mặt, thịt mông đầy đặn vểnh lên, không mập chút nào cả. Quần jean bó sát rất tốt, thậm chí còn siết ra khe mông ở giữa, bởi vì động tác phía trên mà để lộ eo thon.
Thật da^ʍ, cũng thật xinh đẹp! Tầm mắt của Lục Vũ nhìn chăm chú về phía trước như hóa thành thực thể, lỗ tai bé lớp trưởng đỏ bừng, xấu hổ không dám quay đầu lại, viết xong thời khóa biểu cũng chỉ vội vàng xoay người vòng qua cậu ấy rời đi.