Bé Ngốc Bán Mình Nuôi Con

Chương 4

Cậu được người kia dẫn tới một căn phòng: "Tạm thời cậu cứ ở đây trước đi, khi cậu làm việc, sẽ có bảo mẫu tới trông con cho cậu, chuyện này thì cậu cứ yên tâm." Cậu đã xem đối phương là người tốt, cũng hoàn toàn thả lỏng sự cảnh giác của mình, cậu cần công việc, cần tiền, như vậy thì mới có thể nuôi sống được con gái của mình: "Thật sự rất cám ơn ngài! Vậy... Vậy còn công việc, em phải làm gì ạ?"

Người kia thầm nghĩ trong lòng, cần cậu đi hầu hạ đàn ông, đương nhiên, phải nói ra lời này hoa mỹ hơn một chút, không thể dọa cho bé ngốc bỏ chạy: "Cần cậu đi phục vụ một vài khách hàng nam, khách hàng nói cái gì thì cậu phải làm cái đó, không được phản kháng lại bọn họ, có biết không?" Cậu ngây thơ gật đầu, nhớ kỹ chỗ quan trọng, không được phản kháng lại khách hàng, phải làm theo những gì khách hàng nói, yêu cầu này nghe có vẻ cũng khá đơn giản, có lẽ cậu sẽ có thể hoàn thành.

"Ngày mai cậu sẽ bắt đầu chính thức làm việc, trước tiên cậu đi tắm rửa cho sạch sẽ đi, tôi sẽ cho người tới đưa chút quần áo đến, đến lúc đó cậu nhớ ra mở cửa."

Trước khi người kia đi còn cố ý dặn dò cậu một lần: "Hứa Y, nhớ phải làm việc thật tốt, còn chuyện tiền bạc, tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu."

Cậu nhìn theo người kia rời đi, cảm thấy bản thân thật sự may mắn, gặp được người tốt bụng đến như vậy, lập tức quên sạch hết nỗi đau bị cha của cậu bán đi trả tiền, cậu để con gái lên trên nệm giường mềm mại, thử nhìn quanh bốn phía, không khỏi kinh ngạc cảm thán, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ở một nơi tốt như vậy, ở trong mắt cậu, mọi thứ ở nơi này đều có vẻ vô cùng cao cấp, tản ra ánh sáng vàng lấp lánh, cậu thề thốt nói với con gái: "Cục cưng đừng lo lắng, mẹ nhất định sẽ chăm chỉ kiếm tiền!".

Cậu cúi đầu xuống, hôn lên khuôn mặt mềm của con gái, con gái lập tức phát ra tiếng cười ngọt ngào.

Cậu đã biết được người tốt bụng giới thiệu công việc cho cậu kia tên “Phương Đồng”, là “ông chủ” của cậu, còn được mặc một bộ đồng phục sạch sẽ xinh đẹp, cậu cảm thấy mới lạ sờ sờ vào lớp vải trên người, nghĩ đến đây là lần đầu tiên cậu mặc quần áo trơn nhẵn như vậy, nhưng cậu không biết rằng bộ đồng phục này đang ám chỉ thân phận của cậu, cho dù khuôn mặt có xinh đẹp hơn người đến mức nào, thì cậu cũng chỉ dùng để bán, nếu là dùng để bán, thì chắc chắn sẽ không có nhân quyền.

Cậu đi theo phía sau Phương Đồng, dọc theo đường đi rẽ trái rẽ phải cũng không biết phải đi đâu, nơi này trang trí vừa xa xỉ vừa lộng lẫy, cậu nhìn mà quáng mắt, hoàn toàn không nhớ được đường đi: “Được rồi, chúng ta tới rồi, sau khi cậu vào trong phải nghe theo những gì tôi ra lệnh, đã biết chưa?”

Cửa phòng riêng bị đẩy ra, bên trong cực kỳ yên tĩnh, chỉ có một người dựa trên sô pha, chân dài tùy ý co lên, nhấp từng ngụm rượu trong ly, Phương Đồng biểu hiện ra thái độ cung kính xưa nay chưa từng có: “Thưa ngài, tôi đã tìm cho ngài một thú vui để giải buồn, Hứa Y, lại đây đi.”

Cậu chớp đôi mắt giống như nai con, rụt rè sợ sệt ngồi xuống bên cạnh người này, nhưng so với sợ hãi, thì đôi con ngươi lại chứa đựng càng nhiều vẻ tò mò hơn, cậu nhìn sườn mặt anh tuấn của người trước mắt, đây là khách của cậu sao?

Ngụy Thanh Dương cầm ly rượu trong tay, liếc mắt đánh giá cậu một lúc, ngầm đồng ý với động tác của gã.

Phương Đồng rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, nhà họ Ngụy là một gia tộc lớn có tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố H phồn hoa, mối quan hệ trong giới thượng lưu và giới chính trị đều cực kỳ rộng rãi, nhưng người cầm quyền là Ngụy Thanh Dương của nhà họ Ngụy lần này lại khiến người ta đoán không ra, người này thích yên tĩnh, cũng không muốn phô trương gì, khiến người ta muốn lấy lòng cũng không biết phải lấy lòng như thế nào.