Ngụy Thanh Dương đã đến chỗ của gã vài lần, mỗi lần đều chỉ một mình uống rượu, những người gã đã đưa qua thì một người ông ấy cũng không cần, trong lòng Phương Đồng muốn leo lên chiếc thuyền lớn này, nhưng vẫn luôn không kiếm được cách, nhưng sau khi nhìn thấy Hứa Y, thì bỗng nhiên lại cảm thấy Hứa Y chính là một người thích hợp để lựa chọn.Ngụy Thanh Dương khoát tay, ra hiệu cho Phương Đồng rời đi, cậu thấy ông chủ của mình đột nhiên đứng lên, thì cũng muốn đứng dậy theo, nhưng lại bị Phương Đồng nhanh chóng ngăn cản, Phương Đồng dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cậu: “Hứa Y, cậu ở lại chỗ này, tiếp khách cho tốt.”
Cậu chỉ có thể thành thật mà “ừm” một tiếng, rồi lại ngồi trở về, cảm thấy có chút không biết phải làm sao.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là cậu và khách của cậu.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này, ở chung một chỗ với một người xa lạ, còn dựa vào gần như vậy, cánh mũi của cậu nhẹ ngửi, có thể lập tức ngửi được cả mùi hương nhàn nhạt ở trên người đối phương, mùi hương bạch đàn làm cậu rất thích, nhưng cậu cũng không biết đó là cái gì.
Cậu vô thức cắn môi, liều mạng suy nghĩ xem mình nên nói những gì với khách, ông chủ của cậu đã nói tên của khách, kêu cậu nhất định phải nhớ cho thật kỹ, kết quả cậu đảo mắt cái đã quên ngay, vì thế cậu nghĩ ra được một đề tài chính là: “Ngài tên là gì vậy?”
Khách của cậu kinh ngạc nhìn cậu, cảm thấy vô cùng mới mẻ, đường đường là gia chủ của nhà họ Ngụy mà còn phải tự giới thiệu với tên kỹ nam nhỏ bé này: “Ngụy Thanh Dương!”
Cậu nhanh chóng đáp lời: “Ồ, em tên Hứa Nhất, Hứa trong hứa hẹn, Nhất trong nhất nhị tam.” Mặc dù cậu không biết được nhiều chữ, nhưng tên thì vẫn biết viết.
Khách hàng khẽ cười vì cái tên của cậu: “Hứa Nhất? Có lẽ em nên đổi một chữ, Y trong ỷ lại sẽ thích hợp với em hơn.”
Cậu ngơ ngác hỏi: “Y trong ỷ lại phải viết như thế nào?”
Ngụy Thanh Dương lấy ra một cây bút máy từ trong túi da, viết chữ đó lên tay cậu, chân thành đáng tin cậy nói: “Sau này em sẽ tên là Hứa Y.” Ngụy Thanh Dương nhìn khuôn mặt xinh đẹp không phân biệt được nam nữ của cậu, dùng một câu phán xét cả đời cậu cậu, sống một cuộc sống ỷ lại vào đàn ông, đúng là rất thích hợp với cậu.
Cậu cúi đầu, ngơ ngác nhìn chữ trên lòng bàn tay, “Y” trong ỷ lại hoá ra là viết như vậy à, khách của cậu cho cậu một cái tên mới, vì thế cậu phải ngoan ngoãn nhận lấy.
Tay của cậu vẫn còn bị khách nắm lấy, loại cảm giác ấm áp này làm lòng người nảy sinh quyến luyến, nhưng trong lòng bàn tay của cậu có một vết chai rất cứng, thứ này làm cho cậu hơi cuộn tròn ngón tay lên, sợ sẽ làm khách hàng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng Ngụy Thanh Dương lại vuốt ve vết chai trong lòng bàn tay của cậu, tùy ý hỏi: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Ngón tay của cậu nhẹ động một chút, cảm thấy có chút ngứa: “Em hai mươi tuổi rồi.”
Ngụy Thanh Dương lại dùng bàn tay bao bọc lên lòng bàn tay của cậu, cùng cậu đan xen mười ngón tay vào nhau, cảm giác ngứa ngáy kia lại càng trở nên dữ dội, cậu cảm thấy toàn bộ cánh tay giống như đều đã tê rần, không khỏi rụt bả vai lại: “Vậy em đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?”
Cậu nhìn khách hàng của mình một lúc, thành thật lắc đầu, ngoại trừ cha của cậu, thì cậu rất ít tiếp xúc với đàn ông trưởng thành khác, cậu chỉ có thể cảm nhận được có lẽ là đối phương lớn tuổi hơn cậu: “Em đoán không ra.”
“Tôi bốn mươi hai rồi, có phải là lớn giống cha của em không?”
Ngụy Thanh Dương lại lần nữa nở nụ cười bởi vì dáng vẻ ngạc nhiên của cậu, lần này Phương Đồng thật sự đã tìm đúng người, đúng là Ngụy Thanh Dương thích những thiếu niên xinh đẹp, tươi mới, véo một cái là có thể ra nước, nhưng ánh mắt của những thiếu niên đó quá bẩn, nhìn mình giống như nhìn một miếng thịt mỡ, còn thiếu niên này thì khác, lơ mơ không biết gì, ngây thơ hồn nhiên, giống như một đứa ngốc, không, có lẽ thật sự là một đứa ngốc, nhưng khi Ngụy Thanh Dương đùa bỡn lại không có một chút tâm lý gánh nặng nào, mà thậm chí còn hưng phấn.