Bé ngốc nhìn thấy cha của mình xoay người muốn rời đi, cũng nhanh chóng chạy theo, nhưng lại bị người kia ngăn cản: "Cậu đi cái gì?" Bởi vì trong tay cậu còn ôm con gái, nên cũng không dám giãy giụa quá mạnh, chỉ có thể hét to: "Cha ơi! Cha! Cha chờ con với! Cha ơi!" Cha của cậu mặc dù là một tên vô lại, còn là một con bạc, nhưng cũng là người thân của cậu, sao lại có thể bỏ rơi cậu rồi một mình rời đi chứ?
Người kia "chậc" một tiếng, có chút không kiên nhẫn: "Cha của cậu bán cậu cho tôi rồi, còn không hiểu sao?" Cậu ngơ ngác xoay người lại, lặp lại lời người kia nói một lần nữa, giống như hoàn toàn không hiểu ý: "Bán em cho ngài ạ?... Con người... Con người cũng có thể bán được sao?", theo những gì cậu hiểu, thì con người và vật phẩm vẫn có sự khác nhau, ít nhất thì con người sẽ không bị tùy ý mua bán giống như vật phẩm, nhưng mà lời vừa rồi người kia nói lại hoàn toàn phá vỡ sự hiểu biết của cậu.
Người kia lại đánh giá cậu thêm một lần, dường như nhìn ra chỉ số thông minh của cậu có chút vấn đề, không nhịn được than một câu: "Đúng là làm bậy mà." Cố gắng hết sức dùng chất giọng dịu dàng nhất trong đời nói với cậu, "Cha cậu nợ tôi rất nhiều tiền, nên mới bán cậu cho tôi, nghĩa là bắt cậu tới để trả tiền, tôi nói cho biết, cậu có người cha như vậy, không có nói không chừng còn tốt hơn."
Lúc này cậu mới hiểu được, hoá ra là cha của cậu nợ tiền người ta, nên mới bắt cậu tới để trả nợ, cậu lại có chút do dự nói: "Vậy.... Vậy em đáng giá bao nhiêu tiền?" Cậu biết những người khác đều kêu cậu là kẻ ngốc, một kẻ ngốc giống với một kẻ vô tích sự, là không làm được việc lớn gì, có lẽ cậu cũng không đáng bao nhiêu tiền đâu.
Người kia không trả lời vấn đề này của cậu, giống như đang nói chuyện phiếm với cậu: "Cậu tên là gì?"
"Em tên Hứa Nhất." Lúc cha của cậu đặt tên cho cậu rất qua loa, bởi vì lúc cậu sinh ra là một người song tính, suýt chút nữa bị ném xuống dưới sông chết đuối, vẫn là mẹ cậu liều sống liều chết ngăn lại.
"Hứa Y*? Cũng khá hay đó!" Người kia lại hỏi: "Con gái cậu bao lớn rồi?"
(*) 许一: Hứa Nhất và 许依: Hứa Y đồng âm.
"Sắp một tuổi rồi!" Nhắc tới con gái, cậu hoạt bát hẳn lên, nhưng sắc mặt lại đột nhiên tối tăm, "Cục cưng của em vẫn chưa có tên nữa, mẹ của em không cho em đặt."
Người kia cố gắng an ủi cậu: "Cậu suy nghĩ thử một hai cái tên cho con bé đi, mẹ của cậu cũng không có ở đây." Bờ vai của cậu đột nhiên bị người nọ nắm lấy: "Hứa Y, tôi nói cậu nghe, nuôi lớn một đứa con nít không dễ dàng đâu, phải tốn rất nhiều tiền, cậu có tiền không?"
Cậu hoảng sợ lắc đầu, trước kia cậu và cục cưng ở trong nhà, nhà bọn họ mặc dù nghèo, nhưng vẫn chưa đến mức không được ăn cơm, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải vấn đề hiện thực tàn khốc như vậy, bây giờ cậu bị cha của cậu bán đi, thì không thể quay về nhà nữa, không có tiền, nói không chừng con của cậu sẽ phải bị đói chết, cậu lo lắng đến mức trong mắt dâng lên một lớp hơi nước, giống như sắp khóc: "Không có... Em không có tiền, phải làm sao đây?"
Nhìn thấy con cá đã cắn câu, người kia mỉm cười: "Tôi có thể giới thiệu công việc cho cậu đấy, cậu trông xinh đẹp như vậy, sẽ có rất nhiều đàn ông thích cậu!" Đặc biệt là khi cậu còn có một cơ thể và tính tình như vậy, nếu như lọt vào những quý nhân, thì cả đời đều không cần lo ăn uống.
Cậu không rõ tại sao mình trông xinh đẹp thì lại có rất nhiều đàn ông thích, nhưng vừa nghe thấy nói đối phương sẽ giới thiệu công việc cho mình, thì cậu quả thực là mang ơn đội nghĩa với người trước mặt: "Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài! Em nhất định sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền!" Niềm tin của bé ngốc chính là dễ lừa như vậy, mà cậu vốn cũng không ý thức được sau này sẽ xảy ra chuyện gì.