Kỳ thật cho dù không nói, Lương Thích cũng có thể đoán ra.
Roulette là một trò chơi trên bàn rượu, tổng cộng có sáu ly rượu, người chơi lần lượt tung xúc xắc, khi tung đến bao nhiều giờ liền uống bấy nhiêu ly.
Cho đến khi người chơi ném ra số xúc xắc tương ứng với ly rượu trống thì trò chơi mới kết thúc.
Tùy thuộc vào người chơi sẽ đưa tới một ly rượu đầy.
Nếu may mắn, người chơi căn bản không uống được vài ly.
Nhưng nếu xui xẻo, một người có thể sẽ uống hết sáu ly.
Trước đây, Lương Thích từng thấy trò này trong một bữa tiệc tối khi tuyển diễn viên cho đoàn làm phim, một diễn viên đã uống hơn 20 chai bia chưa đầy nửa giờ.
Một số cô gái trong bộ phận diễn xuất cũng bị chuốt rượu rất nhiều, đạo diễn và nhà sản xuất đều không thành thật mà tiếp cận những cô gái kia.
Sau đó, Lương Thích nhìn không được nên rời đi.
Nhân tiện, cô đã gọi cho lão sư của những cô gái ấy.
Cô không biết những người đó có thành công hay không, vì không khí của đoàn phim nên cô đã từ bỏ để nhận được vai diễn qua buổi thử vai.
Đó là một kịch bản khá hay.
Giờ phút này, thông qua bức ảnh thì những ly rượu kia cũng không ít.
Hơn nữa trên bàn bên cạnh rải rác nhiều chai lọ, không chỉ có bia mà còn có một ít rượu kém chất lượng cho vào.
Số lượng chai bia là nhiều nhất.
Trong hộp có nam lẫn nữ, một số người trông vô cùng hưng phấn.
Lương Thích liếc tin nhắn, xác nhận địa điểm rồi lập tức ra ngoài.
Ngay khi Hứa Thanh Á rời khỏi phòng, nhìn bóng dáng vội vã của cô, không khỏi hỏi: “Chị Lương Thích, chị đi đâu vậy?”
Lương Thích cũng không quay đầu lại, lấy một đôi giày thể thao thoải mái từ tủ giày: “Tìm chị em.”
Hứa Thanh Á kinh ngạc: “Chị ấy còn chưa về?”
“Ở Hoa Duyệt Quốc Tế.” Lương Thích nói: “Bị giam giữ với Bạch Vi Vi.”
“Chết tiệt.” Hứa Thanh Á chửi thề, nhét điện thoại vào túi: “Em đi cùng chị.”
“Em có biết Hoa Duyệt Quốc Tế không?” Lương Thích hỏi.
Hứa Thanh Á buộc tóc tuỳ tiện: “Hải Châu ai mà không biết? Nơi đây là kim khố nổi tiếng, những người đến đó đều là những người thích ăn chơi, có khi uống quá nhiều đến phát điên, cái gì cũng không quan tâm, mấy năm trước đã có vụ án mạng.”
“Sao nó còn chưa đóng cửa?” Lương Thích bực bội mà phun tào, không để ý rằng tâm trí mình đã hoàn toàn bị bức ảnh đó làm loạn.
“Đương nhiên không đóng.” Hứa Thanh Á nói: “Người ta chỉ cung cấp trường hợp, lại không cung cấp vật phẩm, những kẻ tồi tệ kia đã tự mình mua nhiều thứ ở chợ đen, hơn nữa chị có biết sau lưng Hoa Duyệt Quốc Tế là ai không?”
“Ai?” Lương Thích hỏi.
Cô cũng không ý thức được bản thân phải dựa vào một cô bé 15 tuổi phổ cập khoa học cho.
Nhưng có thể thấy Hứa Thanh Á biết không ít.
So với Hứa Thanh Trúc còn biết nhiều hơn.
Có lẽ Hứa Thanh Á thường xuyên đi chơi với một số phú nhị đại ngu ngốc nên cô nhóc hiểu rõ những điều này.
“Thẩm gia.” Hứa Thanh Á nhún vai: “Ai dám động vào Hoa Duyệt Quốc Tế, chỉ cần làm thế, rõ ràng là đang chống lại Thẩm gia.”
Lương Thích không biết Thẩm gia lai lịch ra sao, nhưng hiển nhiên, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để hỏi.
Cô kịp thời dừng lại sự tò mò của mình: “Đi tìm chị gái em trước.”
---------------------------------------------------------------------------
Hứa Thanh Á ngồi trên xe gọi cho Hứa Thanh Trúc nhưng điện thoại luôn tắt máy.
Nghĩ đến Bạch Vi Vi, Lương Thích từ trong danh bạ tìm ra thông tin liên lạc của Triệu Tự Ninh, may mắn mà cô tháo vát lưu số điện thoại của Triệu Tự Ninh trong chuyên mục thông tin của bệnh viện, nghĩ rằng sau này nếu có trường hợp khẩn cấp, cô có thể liên lạc cho cô ấy.
Lần này thực sự có thể tận dụng được.
Cô gọi cho Triệu Tự Ninh, đối phương hình như đang ngủ, giọng nói hơi thiếu kiên nhẫn: “Ai?”
Lương Thích nhẹ nhàng nói: “Tôi là Lương Thích.”
Triệu Tự Ninh dừng lại, có chút nôn nóng, giọng điệu không tốt: “Muộn rồi tìm tôi làm gì?”
“Xin lỗi.” Lương Thích xin lỗi trước.
Triệu Tự Ninh nói thẳng: “Có chuyện gì thì nói, nếu không tôi cúp máy.”
“Có.” Lương Thích nói: “Bạch Vi Vi hiện tại đang ở Hoa Duyệt Quốc Tế.”
“Chỉ có một mình cô ấy?” Triệu Tự Ninh nói: “Cô ấy thường xuyên đến đó.”
“Tôi đang chơi game với người khác.” Lương Thích giải thích: “Không biết vì sao khi gọi cho Hứa Thanh Trúc thì có người gửi một tấm ảnh cho tôi, trong ảnh cả hai cô ấy đều say.”
“Đáng chết.” Triệu Tự Ninh thấp giọng chửi rủa: “Tụi này không phải là đồ chơi cho con người.”
“A?” Lương Thích mới rẽ vào một góc, Triệu Tự Ninh nói quá nhỏ, không nghe rõ, liền hỏi: “Cô nói cái gì?”
Triệu Tự Ninh lạnh lùng nói: “Không có gì.”
Đầu bên kia điện thoại có tiếng sột soạt, chắc là đang thay quần áo.
“Số phòng cụ thể là mấy?” Triệu Tự Ninh nói: “Chỗ tôi gần Hoa Duyệt Quốc Tế, qua trước đi.”
“…..”
Lương Thích sửng sốt, có chút xấu hổ nói: “Tôi không hỏi.”
Triệu Tự Ninh: “.....?”
Ở đầu dây bên này, Lương Thích có thể nghĩ ra Triệu Tự Ninh muốn mắng cô như thế nào——Mẹ kiếp, cô thậm chí không biết số phòng còn gọi cho tôi?
Lương Thích ho nhẹ một tiếng: “Tôi lập tức gọi hỏi xem.”
Nói xong, cô cúp điện thoại và bấm số vừa nãy.
Nhưng không nhận máy.
Cùng lúc đó, Triệu Tự Ninh gửi tin nhắn:【Đưa ảnh cho tôi.】
Lương Thích bảo Hứa Thanh Á chuyển ảnh chụp cho cô ấy.
Sau khi gửi, Hứa Thanh Á phóng to bức ảnh, cô nhóc gần như nói ra cùng Triệu Tự Ninh: “Đây là 7588.”
Tin nhắn của Triệu Tự Ninh gửi tới, cũng đoán là 7588.
Lương Thích cả kinh, cái này cũng có thể nhận ra?
“Làm sao em biết?” Lương Thích hỏi.
Hứa Thành Á tắt màn hình, đặt điện thoại vào hộp đựng: “Mỗi hộp đêm của Hoa Duyệt Quốc Tế đều có một số vật phẩm hoặc tòa nhà mang tính biểu tượng, giống như từ 1 đến 12 dựa trên cung hoàng đạo sẽ được trang trí theo chủ đề với một chút yếu tố liên quan đến cung hoàng đạo. Một số sau đó là ngẫu nhiên, ký hiệu của 7588 là một con nai, trong ảnh trên bàn có con nai, ánh sáng tương phản chiếu trên tường cũng có nai, góc dưới bên phải cũng là hình trang trí con nai.”
“Được.” Lương Thích không ngờ trong một hộp đêm lại nhiều cách trang trí như vậy.
Cho dù cô chưa từng hiểu việc đời, cũng có chút kinh ngạc.
Người có thể nghĩ ra phương thức trang hoàng này hoàn toàn không phải là người tầm thường.
“Nhưng, cái hộp này...” Hứa Thanh Á cau mày, hơi dừng lại.
Lương Thích nhận ra giọng điệu của cô nhóc có gì đó không ổn: “Sao thế?”
“Lái xe nhanh lên.” Hứa Thanh Á nắm lấy tay vịn bên hông xe: “Chị em đang gặp nguy hiểm.”
Lương Thích: “.....Ý em là?”
Hốc mắt Hứa Thanh Á đỏ lên, cô nhóc nhắm mắt lại, giọng nghẹn ngào nói: “Sau 10 giờ, thuốc ức chế sẽ không có tác dụng với những người trong hộp.”
Lương Thích: “?”
“Bọn họ sẽ bước vào thời kỳ phát tình, khác với kỳ phát tình bình thường.” Hứa Thanh Á nói: “Em nghe người ta nói, ly rượu cuối cùng uống trước mười giờ sẽ có thứ gì đó…”
Loại thuốc này, cô nhóc nói ra có chút ngượng.
Vì thế cố tình tránh né: “Sau 10 giờ, chiếc hộp này sẽ dần trở thành thiên đường cho các Alpha và Omega, mọi người thường gọi nó là ôn nhu hương.”
“Chiếc hộp này rất dễ đóng, hơn nữa bình thường chỉ có thể mở đến mười giờ.” Hứa Thanh Á nói.
“Vậy khẳng định mọi việc không sao.” Lương Thích nói: “Vì sao còn muốn dùng mánh lới này?”
“Tuy nhiên, nó không đóng cửa vào mỗi tối thứ bảy.” Hứa Thanh Á thở ra một hơi và gần như khóc: “Con mẹ nó ai điên quá thế? Hắn định đưa Hứa Thanh Trúc đến đó à? Mẹ nó, nếu để tôi biết được chắc chắn sẽ gϊếŧ hắn.”
Giọng Hứa Thanh Á kích động, nói đến nửa sau thì bắt đầu run run.
Một cô gái tuổi teen chưa bao giờ trải qua một đại sư như thế, ngẫm lại thôi cũng thấy khủng khϊếp.
Cô nhóc nắm chặt tay cầu xin: “Chị Lương Thích, chị có thể nhanh lên được không? Hứa Thanh Trúc gặp phải chuyện như này nhất định sẽ phát điên lên mất.”
Dưới tình thế cấp bách, ngay cả chị cũng không gọi.
“Khi chị ấy uống quá nhiều rượu, nhận thức của chị ấy sẽ trở nên nhạy cảm hơn. Nếu bị ép buộc...” Hứa Thanh Trúc cảm thấy ngột ngạt, trái tim của cô như bị tóm lấy đấm mạnh một quyền, cô nhóc không khỏi khóc rồi gầm lên: “Chị ấy bị PTSD.”
Lương Thích bị lây nhiễm cảm xúc bi thương của em ấy.
Cô nhấn ga xuống, trên đường không nhiều xe qua lại, trên đoạn đường vắng, một chiếc Porsche màu trắng phóng với tốc độ cao, người qua đường trong nháy mắt chỉ có thể nhìn thấy đuôi xe.
“Đừng lo lắng.” Lương Thích cố gắng trấn an Hứa Thanh Á: “Chúng ta sẽ đến kịp, chị em chắc chắn không sao.”
“Em hy vọng là vậy.” Hứa Thanh Á nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu em biết ai đưa chị ấy đến đó, em sẽ gϊếŧ hắn.”
Lương Thích: “……”
Nhìn không ra, đây là một cuồng ma hộ chị.
Lương Thích đột nhiên cảm thấy cổ ớn lạnh.
Nếu Hứa Thanh Á biết nguyên thân đã làm những gì, em ấy có thể là người đầu tiên cầm dao vào biệt thự.
Thừa dịp cô không chú ý đâm cô một nhát.
Lương Thích rụt cổ, động tác dưới chân không hề buông lỏng.
Chỉ cần nghĩ đến Hứa Thanh Trúc có khả năng phát tác PTSD, trong lòng liền cảm thấy chua xót.
Cảnh tượng Hứa Thanh Trúc bị PTSD ngày hôm đó vẫn còn trong trí nhớ của cô, lúc đó nàng hét lên như một đứa trẻ bất lực.
Lương Thích thực sự không thể chịu đựng được.
Đỗ xe gần Hoa Duyệt Quốc Tế không dễ.
Nhưng Lương Thích cũng không quản nhiều như thế, trực tiếp dừng xe ở cửa, vội vàng xuống xe, vừa vặn gặp Triệu Tự Ninh chạy tới.
Hứa Thanh Á đã nhanh chân đi vào.
Nhưng bị bảo vệ chặn lại.
Lương Thích và Triệu Tự Ninh cũng không hàn huyên, bỏ qua các bước gặp mặt, trực tiếp nhìn nhau một cái liền hiểu ý của đối phương.
Hứa Thanh Á cãi nhau với bảo vệ ở cửa: “Tôi vào tìm người, thời gian không còn nhiều, chết tiệt, nếu có người chết, anh có bồi thường được không? Không cho tôi vào, tôi gọi cảnh sát, tôi muốn tố cáo mại da^ʍ ở đây!”
“Tiểu thư, cô đang nói cái gì vậy? Ở đây chúng tôi làm ăn hợp pháp, chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp. Cô sao có thể nói bậy.” Một nam nhân mặc vest đen đi tới: “Nếu cô muốn vào tìm người, phiền cô gọi cho người đó hoặc cô cho chúng tôi biết số phòng, chúng tôi sẽ giúp cô tìm. Nhưng nếu cô gây rắc rối, đừng trách chúng tôi động thủ.”
“Ông mới là tiểu thư, cả nhà ông đều là tiểu thư.” Hứa Thanh Á gầm lên: “Thử động vào tôi xem?! Con mẹ nó mỗi ngày tôi sẽ báo cáo mấy người.”
Lương Thích: “…….”
Thì ra là một cô gái dữ dằn.
Hứa Thanh Á bị hai nhân viên bảo vệ giữ lại, không thể cử động nhưng cô nhóc vẫn vùng vẫy, Lương Thích lập tức bước tới, nói: “Buông em gái tôi ra.”
Bảo vệ vừa nhìn thấy cô liền thả tay ra, gật đầu: “Lương tiểu thư.”
Lương Thích: “?”
Nguyên thân cũng thường xuyên đến đây?
Hình như là một tay già đời.
Nam nhân mặc vest đen cũng bước tới, cúi người khiêm tốn nói: “Lương tiểu thư, đã lâu rồi cô mới đến, hôm nay cô đến đây có chuyện gì?”
“Tôi tới tìm vợ.” Lương Thích nói: “Ở phòng 7588.”
“7588?” Nam nhân hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng thả lỏng và mỉm cười: “7588 tối nay rất náo nhiệt, hiện tại... đã 10 giờ 1 phút rồi. Theo quy định, cửa 7588 sẽ không mở ra sau 10 giờ.”
Vì vậy, khi thuốc ức chế không còn tác dụng, tin tức tố Omega và Alpha hòa quyện vào nhau, theo quy luật thu hút lẫn nhau và kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng sâu kín nhất của con người.
Alpha và Omega, những người chưa từng gặp nhau trước đây đã trải qua một đêm điên cuồng khó quên ở nơi này.
Đây thực sự không sợ *quét hoàng đánh phi à?
(* “Quét hoàng” là chỉ quét dọn có màu vàng nội dung sách báo, ghi âm và ghi hình chế phẩm, điện tử ấn phẩm cập trên mạng da^ʍ uế sắc tình tin tức chờ nguy hại mọi người thể xác và tinh thần khỏe mạnh, ô nhiễm xã hội văn hóa hoàn cảnh văn hóa rác rưởi.
“Đánh phi” là chỉ đả kích phi pháp ấn phẩm, tức đả kích trái với 《 Trung Hoa nhân dân nước cộng hoà hiến pháp 》 quy định phá hư xã hội yên ổn, nguy hại quốc gia an toàn, kích động dân tộc phân liệt ấn phẩm, xâm quyền bản lậu ấn phẩm cùng với mặt khác phi pháp ấn phẩm.)
Nam nhân nói: “Khách của 7588 đã vào phòng riêng, chúng tôi sẽ không quấy rầy họ nghỉ ngơi.”
“Vậy tôi muốn mở ra thì sao?” Lương Thích nhướng mày, đột nhiên tràn đầy khí tức.
Mái tóc dài bị gió thổi bay, đồng tử màu nâu chăm chú nhìn nam nhân, lông mày hơi nhíu lại, trên khuôn mặt tuyệt đẹp hiện lên các loại cảm xúc, cuối cùng lại hóa lạnh lùng.
Đôi mắt đó tựa như lưỡi dao xuyên qua cơ thể nam nhân ấy: “Anh còn muốn ngăn cản tôi không?”
Lương Thích đang đặt cược vào địa vị của Lương gia ở thành phố Hải Châu.
Cũng đặt cược vào mức tiêu dùng của nguyên thân ở đây.
Đúng như dự đoán, nam nhân đó quả thực sửng sốt rồi mỉm cười nói: “Tôi không dám ngăn cản Lương tiểu thư.”
“Chỉ là...”
“Không có gì.” Triệu Tự Ninh nhìn đồng hồ sau lưng Lương Thích, sốt ruột nói: “Đã 10 giờ 3 phút rồi, anh còn hai phút để tiếp chúng tôi. Nếu anh bỏ lỡ thời gian này, giới truyền thông ngày mai sẽ đăng bài, tôi có thể để những chuyện mà Hoa Duyệt Quốc Tế trấn áp trước đó lộ ra trong một đêm, tôi biết anh được Thẩm gia hậu thuẫn, có điều dù thế nào đi nữa, đây cũng chỉ là một nhánh phụ của Thẩm gia, tôi không tin Thẩm gia vì một nhánh phụ mà chống lại Triệu gia và Lương gia.”
Giọng Triệu Tự Ninh lạnh lùng, cùng với gió lạnh thấu xương, một chút cũng không lùi bước.
Sắc mặt nam nhân khẽ biến, nụ cười trên mặt đều cứng đờ, nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải.
Những lời này, hắn cấp bậc quá thấp, cũng chỉ đành nghe theo.
“Đi thôi.” Triệu Tự Ninh gọi Lương Thích: “Lên lầu.”
Lương Thích thờ ơ liếc qua mặt nam nhân, ánh mắt đó khiến hắn rùng mình.
Không phải anh chưa từng gặp Lương tiểu thư trước kia, trong ấn tượng của anh, Lương tiểu thư vẫn là một người phóng đãng, lúc nào đi cùng Trình tiểu thư cũng lười biếng, chỉ khi gặp một số Omega cực phẩm mới có hứng thú, phần lớn tinh lực của cô ấy đều dùng để chơi đùa.
Sau khi kết hôn, cô ấy đến với Trình tiểu thư một vài lần.
Nghe nói là cưới Omega số 1 Hải Châu, nhưng mỗi lần đến đây đều nghe thấy Lương tiểu thư sốt ruột phàn nàn, nói rằng Omega ở nhà là một bình hoa chỉ được ngắm chứ không thể chơi.
Mà Lương tiểu thư cũng rất đa dạng, những Omega từng qua đêm với cô phải tốn vài ngày để dưỡng thương.
Tuy nhiên, hôm nay Lương tiểu thư toàn thân toát ra khí chất của người cao thượng, đặc biệt là ánh mắt liếc ngang khiến anh ớn lạnh sống lưng, nếu không phải anh còn có chút tập trung, có khi anh đã khuỵu gối xuống, trực tiếp quỳ trên đất.
Nam nhân nuốt nước miếng, vỗ ngực sau khi họ rời đi.
Một nhân viên bảo vệ hỏi: “Cậu chủ, cứ để họ vào như vậy sao? Nếu Trình tiểu thư trách...”
“Trình tiểu thư không nói họ không được phép vào.” Nam nhân nói: “Hơn nữa ván này, không phải Trình tiểu thư chuẩn bị cho Lương tiểu thư sao?”
Bằng không thì vì cái gì gạt vợ Lương tiểu thư tới đây, còn để cho Lương tiểu thư biết ở phòng nào.
Ý định ban đầu của Trình tiểu thư là dành cho Lương tiểu thư.
“Bọn họ không phải là bạn tốt à? Tại sao còn tính kế vợ bạn mình?” Nhân viên bảo vệ gãi đầu nghi ngờ.
Nam nhân lắc đầu: “Ai biết được?”
Trong những gia đình hào môn quá nhiều khúc mắc, hôm nay là bạn tốt, ngày mai là kẻ thù.
Không bao giờ có bạn bè vĩnh cửu.
Hầu hết những người cùng sở thích đều có thể là bạn bè, một khi lập trường trái ngược nhau, họ có thể nhanh chóng tách ra.
Bảo vệ còn muốn nói gì đó, nam nhân trừng mắt: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Lắm chuyện.”
Phía bên kia.
Lương Thích và Triệu Tự Ninh, Hứa Thanh Á trực tiếp nhấn thang máy lên tầng 12.
Triệu Tự Ninh đã từng tới đây, cô lại không thèm ở cùng bọn họ, cho dù vào phòng 7588, cô nhiều nhất là uống một ly rượu Sake, mà thứ bảy cô cũng chưa bao giờ vào phòng 7588.
Lại càng không biết tối thứ bảy qua mười giờ 7588 trông như thế nào.
Ngược lại khi nghe người khác trò chuyện đã nói qua một câu.
Nghe nói mọi người sẽ tự động ghép đôi, từ một đến mười giờ, những ngăn vách của 7588 sẽ tự động mở ra rồi kéo dài thành từng phòng.
Mỗi phòng đều được trang trí theo phong cách riêng.
Triệu Tự Ninh đã quen giữ mình trong sạch, chưa bao giờ hứng thú với những thứ bẩn thỉu này.
Mặt đất lát sàn mạ vàng, đèn chùm ở hành lang cũng rất sang trọng, thậm chí còn cao hơn cả đèn chùm trong biệt thự của Lương Thích.
Quả thật có thể nói là choáng ngợp trong nơi đầy vàng.
Nhưng các cô không có ý định đánh giá cao sự xa xỉ này.
Vừa ra khỏi thang máy, họ đi thẳng đến phòng 7588, đúng như người khi nãy nói, cửa phòng 7588 đã bị khóa sau 10 giờ.
Không có nhân viên nào dám mở nó.
Cả hành lang trống rỗng, một chút nhân khí cũng không có.
Lương Thích hỏi Triệu Tự Ninh: “Có biện pháp nào khác không?”
Triệu Tự Ninh đang phiền não, vô thức nói: “Nơi này cô tới nhiều hơn tôi, cô không có biện pháp thì tôi có biện pháp gì?”
Lương Thích: “…...”
Triệu Tự Ninh sau khi nói xong phản ứng lại, kịp thời xin lỗi: “Xin lỗi, tôi...”
“Không sao, tôi hiểu.” Tâm trạng của Lương Thích xem như là bình tĩnh nhất ở đây, Hứa Thanh Á đã thử nhiều cách để mở ra nhưng cánh cửa làm bằng sắt, lại sử dụng khóa đặc chế , căn bản không có khả năng kéo ra.
Hứa Thanh Á vừa cố gắng mở cửa vừa gọi: “Hứa Thanh Trúc! Hứa Thanh Trúc! Chị có nghe thấy không? Nghe em nói thì hãy trả lời đi.”
Giọng nói của cô nhóc vang vọng khắp hành lang.
Lương Thích quan sát xung quanh, chắc chắn nhân viên ở đây được yêu cầu rời khỏi tầng này.
Cô suy nghĩ một lát, lấy điện thoại gọi 110.
Điện thoại được kết nối nhanh chóng, cô bình tĩnh nói: “Xin chào, tôi muốn ẩn danh báo cáo rằng Hoa Duyệt Quốc Tế bị nghi ngờ kinh doanh mại da^ʍ.”
-------------------------------------------------------------
Triệu Tự Ninh lấy điện thoại ra, gọi cho chị gái: “Chị, chị giúp em một việc.”
Người đầu bên kia điện thoại cau mày nói: “Không phải là em không biết Hoa Duyệt Quốc Tế được hậu thuẫn bởi Thẩm gia. Dù nhà chúng ta có giàu đến đâu, làm sao có thể so sánh được với Thẩm gia?”
“Vậy chị không biết người Thẩm gia nào sao?” Triệu Tự Ninh nói xong dừng lại
Chị cô bất đắc dĩ: “Không phải hai em quen nhau à?”
Triệu Tự Ninh: “...Đã nhiều năm không liên lạc.”
Lương Thích báo cảnh sát xong cũng chủ động liên lạc với Lương Tân Hoà, dùng hai cây bút vẽ, trong đó có một cây có thể sử dụng được.
Kết quả là điện thoại của Lương Tân Hoà luôn ở trạng thái đang gọi.
Không biết đang nói chuyện với ai.
Cô gửi tin nhắn:【Khẩn cấp! Trả lời sớm nhất có thể!】
Không biết Lương Tân Hoà có thấy hay không.
Trước khi Lương Tân Hoà gọi lại, cô đã nhận được một bức ảnh khác.
Trong ảnh, Hứa Thanh Trúc nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, chiếc áo len đen bó sát ném sang một bên giường, ga giường nhàu nát.
Mái tóc dài dày của Hứa Thanh Trúc xoã ra như rong biển trên tấm ga trắng, hai má đỏ bừng dị thường, đôi mắt đẹp nhắm một nửa, mí mắt dưới phủ bóng dày mịn, đôi môi đỏ tươi rực rỡ. Ánh pha lê giống như một viên ngọc thô vừa được mài giũa, trên đó phủ một lớp sương giá.
Nàng đang nằm trong tư thế vô cùng quyến rũ, vớ đã được cởi ra, để lộ mắt cá chân thon thả và trắng trẻo, những ngón chân trắng nõn đỏ hồng.
Phần thân trên là áo yếm màu trắng, phần thân dưới là quần bó màu đen, ôm chặt đôi chân dài và gầy của nàng.
Có thể mơ hồ nhìn thấy phần bụng dưới của nàng.
Vào lúc này, trong bức ảnh, Hứa Thanh là một kết hợp hoàn hảo giữa hai khí chất xinh đẹp và lãnh đạm.
Trên đời này không ai có thể kháng cự Hứa Thanh Trúc như vậy.
Chỉ nhìn thôi cũng có thể chảy máu mũi.
Lương Thực nghiến răng nghiến lợi chửi: “Cầm thú.”
Cô gọi lại nhưng không ai trả lời.
Chẳng bao lâu có một tin nhắn khác:【Tôi đã nói trước rồi, nếu ngươi đến trễ, rượu trên bàn xoay có thể không phải là rượu mà là vợ ngươi.】
Lương Thích nhấn vào màn hình và gõ nhanh:【Ngươi là ai? Thả vợ tôi ra.】
Cô cũng gọi cho vợ mình.
Bên kia gửi một tin nhắn:【Thuốc của 7588 không phải chuyện đùa. Không tin xem tay cô ấy đang làm gì?】
Sau đó một bức ảnh khác tới.
Tay Hứa Thanh Trúc chạm vào trái tim của đối phương.
Có một sự mềm mại không rõ ở đây.
Mà biểu cảm trên mặt nàng cũng càng ngày càng mê ly.
Chết tiệt.
Đối phương:【Thế nào rồi? Thật khổ sở khi không được ngắm cảnh đẹp như vậy phải không?】
Lương Thích tức muốn hộc máu vẫn gọi cho nàng nhưng không ai trả lời.
Lương Thích cảm thấy đối phương giống như một thợ săn, dẫn cô từng bước tới cái bẫy đã giăng sẵn.
Nhưng cô không thể không đi đến, bởi vì người đó là Hứa Thanh Trúc.
Đây là lần đầu tiên Lương Thích tức giận đến mức không thể kìm nén được.
Một tin nhắn khác.
【Nếu ngươi vẫn không thể vào, cô ấy sẽ trở thành của người khác.】
Lương Thích trả lời nhanh chóng:【Ngươi muốn cái gì cũng được, đừng chạm vào cô ấy.】
Đối phương:【Thật sao? Nhưng tôi chẳng muốn gì cả.】
Lương Thích: …...
Mẹ nó thật sự thiếu đánh.
Lương Thích muốn làm gì đó ngay bây giờ.
Cô nghĩ vừa rồi Hứa Thanh Á có chút dữ dằn, nhưng hiện tại, cô cảm thấy mình đã trở thành Hứa Thanh Á thứ hai.
Nếu cô biết đối phương là ai, cô nhất định sẽ gϊếŧ con chó đó.
Lại thêm một bức ảnh được gửi tới.
Hứa Thanh Trúc không còn là người duy nhất trong bức ảnh nữa, một nữ nhân với vóc dáng thấp bé đã trèo lên giường của Hứa Thanh Trúc, tạo ra sự tương phản thị giác mãnh liệt.
Nữ nhân đó đang nắm lấy cánh tay của Hứa Thanh Trúc, vẻ mặt của Hứa Thanh Trúc cũng thay đổi, không còn bối rối như trước.
Chắc là do sự tiếp cận của người lạ khiến nàng cảnh giác nên giãy dụa.
Tin nhắn gửi đến.
【Tôi nghe nói hình như cô ấy bị PTSD, tôi vẫn chưa thấy qua.】
【PTSD phát tác trông như thế nào? Có đáng sợ không? Sẽ gϊếŧ người chứ?】
【Chị của chúng tôi chưa bao giờ được nếm loại Omega ngon như vậy, tối nay nhất định phải mở tiệc.】
Cho dù là cách màn hình, gửi tin nhắn bằng văn bản.
Vẫn mang theo mùi ghê tởm.
Đối với hắn, Hứa Thanh Trúc dường như không phải là người mà là một đĩa thức ăn, một đĩa thức ăn mà mọi người có thể thoải mái thưởng thức.
Giọng điệu quá muốn ăn đấm.
Lương Thích thuận theo lời hắn nói:【Con mẹ nó, ngươi để Hứa Thanh Trúc phát tác PTSD thử xem!】
【PTSD phát tác sẽ không gϊếŧ người, mẹ nó tôi sẽ gϊếŧ người.】
Thực sự tức giận.
Lương Thích được giáo dục tốt đến mức ngày thường hiếm khi thốt ra những lời chửi thề, lại tức giận đến mức không thể nói nếu không chửi thề.
Khi người ta tức giận đến mức không nói nên lời, họ cảm thấy nếu không có những lời tục tĩu thì không thẻ nói được.
Thậm chí, chỉ có những tinh hoa này mới có thể bày tỏ được tâm trí của mình.
Đối phương:【Ồ? Tôi rất mong chờ nó.】
【Nhưng ngươi phải nhanh lên, nếu không vợ ngươi sẽ bị người khác ngủ mất.】
【Bây giờ bên cạnh ngươi có gương không? Nhìn đỉnh đầu ngươi xem, có phải xanh mướt hay không.】
【Chậc chậc, bây giờ chắc hẳn ngươi rất tức giận, ngươi muốn biết tôi là ai?】
Lương Thích: “…...”
Ngu ngốc.
Cô biết đối phương chỉ là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, thủ đoạn vụng về như vậy rất dễ nhìn ra.
Nhưng những gì hắn nói quá nhiều, thực sự dễ khơi dậy cảm xúc của người khác.
Lương Thích quyết định chặn tin nhắn của hắn, nhưng trước khi chặn, cô thấy đối phương còn gửi tới một tin, tay cô dừng lại.
【Còn năm phút nữa, thuốc của Hứa Thanh Trúc sắp phát huy tác dụng mạnh nhất nha.】
Lương Thích: “…...”
Nha cái rắm.
Chẳng bao lâu, thêm một cái khác.
【Nếu như ngươi đi vào thời điểm trùng hợp có thể nhìn thấy cảnh vợ mình bên dưới người khác vui vẻ a.】
Hai giây sau, lại một tin.
【Rốt cuộc đến lượt ngươi.】
Lương Thích: ?
Lương Thích không biết nguyên thân đã đắc tội bao nhiêu người, với tính cách trước đây của cô ta, nếu sinh vào một gia đình bình thường, cô ta sẽ bị đánh 800 lần.
Hiện tại, điều này rõ ràng là đang hướng tới nguyên thân.
Vì trả thù cô nên mới lấy Hứa Thanh Trúc ra uy hϊếp.
Hơn nữa, giọng điệu của câu cuối rất giống nguyên thân đã làm chuyện như vậy trước đó, và đối phương cũng dùng thủ đoạn này để trả lại.
Lương Thích không nói nên lời, trong lòng thầm mắng, con mẹ nó cô ta đã tạo bao nhiêu nghiệp!
Khi Lương Thích chặn tin nhắn của hắn, đang định gọi cho Lương Tân Hoà thì một số lạ gọi đến.
Cô không chút do dự nhấc máy lên: “Xin chào.”
“Tôi không vui.” Giọng nói trêu chọc của Chu Di An vang lên, có chút u ám: “Thấy bảo bối tôi vất vả vì nữ nhân khác như vậy, tôi làm sao có thể vui đây?”
Lương Thích: “... Là cô đưa Hứa Thanh Trúc đi, tối nay cô cũng đặt 7588?”
“Tại sao?” Chu Di An cười khẽ: “Tôi không có hứng thú với Omega của em. Bảo bối à, em thật vô dụng.”
Lương Thích hít sâu một hơi, cố nhịn không chửi: “Nếu cô gọi điện chỉ để nói chuyện này thì tôi sẽ cúp máy.”
“Khoan đã.” Chu Di An chậc lưỡi: “Bảo bối nhà tôi vẫn bốc đồng như trước.”
Lương Thích: “…...”
Ai là bảo bối của cô?
Cô ta ghê tởm đến nghiện rồi?
Nếu không nghĩ có thể moi được chút thông tin gì đó từ cô ta, Lương Thích đã cúp điện thoại từ lâu rồi.
“Nếu không thể đưa ra biện pháp, cũng đừng lãng phí thời gian của tôi.” Lương Thích lạnh lùng nói.
“Tôi có thể cung cấp cho em, nhưng tôi có ích lợi gì?” Chu Di An cười nói, giống như con rắn trong bóng tối phun ra nọc độc: “Nếu em đồng ý ở lại với tôi một đêm thì tôi có thể cân nhắc a.”
Lương Thích: “…...”
A?
“Vừa rồi là cô gửi tin nhắn sao?” Lương Thích kiên định nói: “Nếu muốn báo thù tôi thì cứ nhắm vào tôi vì cái gì đi thương tổn người vô tội?”
“Tin nhắn gì?” Chu Di An nói: “Tôi không biết.”
Lương Thích cười lạnh nói: “Đừng giả vờ nữa.”
Nói xong cô cúp điện thoại.
Cô thà trông đợi vào một con chó hoang ven đường còn hơn trông cậy vào Chu Di An.
Bây giờ cô chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Lương gia.
Đồng thời trong đầu cô lên án hệ thống: “Ngươi không phải rất có năng lực sao? Bây giờ đối tượng công lược của tôi có thể chết vì PTSD mà ngươi thì cứ đứng nhìn như thế hả? Ngươi sử dụng siêu năng lực đi, nếu không đối tượng công lược của tôi sẽ chết, tôi sẽ làm nhiệm vụ gì? Ngươi muốn tôi chết à?”
Hệ thống vẫn là giọng máy móc quái dị: “Ký chủ, đây là chuyện ngươi cần giải quyết.”
Lương Thích: “…...”
Và?
“Nàng là đối tượng của ngươi, trong khoảng thời gian này, ngươi chịu trách nhiệm về vấn đề an toàn. Nếu xảy ra chuyện, ngươi sẽ bị hệ thống xử phạt. Đừng lo lắng nha.”
Lương Thích: “.......”
Nha?
Ngày nay mọi người đều thích bổ sung thêm từ ngữ hỗ trợ phía sau câu để thể hiện sự đáng yêu của mình sao?
Đáng yêu cái quỷ.
Những lời này đặc biệt như muốn nói: “Ta sắp gϊếŧ ngươi, đừng sợ đau, cứ chịu đựng đi.”
Không khác gì một kẻ gϊếŧ người tâm thần.
Hệ thống tiếp tục nói: “Là sản phẩm của vũ trụ bốn chiều, chúng ta không được phép can thiệp vào sự vật trong không gian ba chiều.”
Lương Thích: “…...”
Lúc này, Lương Tân Hoà gọi điện cho cô, cô vội vàng bắt máy, đi thẳng vào vấn đề: “Nhị ca, giúp em một việc.”
“Có chuyện gì?” Lương Tân Hoà hỏi.
“Giúp em mở cửa hộp 7588.” Lương Thích nói: “Em muốn cứu một người.”
“7588?” Lương Tân Hoà giọng điệu không tốt nói: “Em lại tới nơi đó?”
Lương Thích thở dài: “Không phải.”
Điều này quá phức tạp để giải thích.
Cô chỉ nói: “Em sẽ giải thích chi tiết cho anh sau, giúp em trước đã, liên quan đến mạng người.”
Lương Tân Hoà im lặng một lúc: “Anh sẽ cố gắng hết sức, nhưng có thể không thành công. Em cũng biết Hoa Duyệt Quốc Tế được Thẩm gia chống lưng, người bình thường rất khó thiết lập mối quan hệ với Thẩm gia.”
“Em biết, làm phiền nhị ca, nhanh một chút.” Lương Thích sốt ruột nói.
Bên kia, Triệu Tự Ninh dùng điện thoại bấm vào dãy số đã lâu không liên lạc.
Một tiếng bíp dài vang lên, như thể một thế kỷ đã trôi qua.
Triệu Tự Ninh vốn tưởng rằng cô ấy sẽ không nhấc máy, không ngờ, ở lần cuối, đối phương đã nhấc máy, sau đó là sự im lặng vô tận.
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên tiếng thở nông, rất chậm rãi, như cố ý thả ra.
Triệu Tự Ninh lên tiếng trước, cô thấp giọng hỏi: “Cô đang làm gì?”
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trong ống nghe, mang theo chút khinh thường: “Cô gọi điện để nói cho tôi chuyện này à?”
Triệu Tự Ninh mím môi: “Không phải.”
Cách nói quanh co lòng vòng không phù hợp với Triệu Tự Ninh.
Cô thở ra một hơi, thành thật nói: “Tôi cần mở cửa hộp 7588 của Hoa Duyệt Quốc Tế, cô có thể giúp không?”
Đầu dây bên kia mỉm cười: “Đã lâu không gặp, Triệu tiểu thư vẫn như thế...”
Cô dừng lại, giọng điệu càng ngày càng lãnh đạm: “Không khách khí.”
“Cô có thể giúp không?” Triệu Tự Ninh cứng rắn hơn một chút: “Tôi đang vội.”
“Bạn gái của cô bị nhốt bên trong sao?” Đối phương lời nói có chút ngập ngừng.
Triệu Tự Ninh hô hấp ngưng trệ, vội vàng phủ nhận: “Chỉ là một người bạn đơn giản mà thôi.”
“Cô thích cô ấy à?” Người kia nói.
Bản thân Triệu Tự Ninh cũng rất xúc động, dưới sự chất vấn liên tục như vậy, trong lời nói của cô không khỏi có chút tức giận: “Thẩm Hồi, từ khi chúng ta chia tay tôi đã không nói chuyện với cô.”
Người được gọi tên thật dừng lại một chút, mỉa mai nói: “Cái gì? Muốn tôi trao giải thưởng đạo đức cho Triệu tiểu thư à?”
Triệu Tự Ninh cũng mệt mỏi: “Cô giúp tôi một chút, tôi nợ cô.”
“Cô nợ tôi rất nhiều, phải trả bao nhiêu?” Giọng điệu Thẩm Hồi có chút hung hãn.
Triệu Tự Ninh nhất thời không nói được, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Điện thoại bị cúp đột ngột.
Triệu Tự Ninh thở dài, hỏi Lương Thích: “Bên cô tiến triển thế nào?”
Lương Thích lắc đầu: “Nhị ca của tôi đã đi tìm người, tương đối nhẹ nhàng.”
Triệu Tự Ninh cau mày, không thể nhịn được mà chửi bậy.
“Cô có biết vì sao Bạch Vi Vi tới đây không?” Lương Thích hỏi.
Triệu Tự Ninh lắc đầu: “Tôi không biết.”
Cô ấy và Bạch Vi Vi không phải lúc nào cũng báo cáo hành tung của mình.
Mà bên kia thành phố.
Omega với mái tóc nâu dài ngồi dậy khỏi giường, đứng dậy đi đến tủ rượu lấy một chai rượu vang đỏ, rượu vang đỏ sậm khúc xạ ánh sáng đủ màu xuyên qua ánh sáng mờ ảo trong phòng, khiến căn phòng trông trống trải và cô đơn.
Chiếc điện thoại mới nhất được đặt lặng lẽ trên bàn gỗ.
Cô ấy đang ngồi trên một chiếc ghế cao, mái tóc dài được kẹp bằng chiếc kẹp tóc còn có một sợi tóc tinh nghịch rũ trước ngực.
Bộ đồ ngủ bằng lụa trắng mềm mại ôm sát người cô, che đi hết phong cảnh kiều diễm.
Uống xong một ly rượu, Thẩm Hồi ấn huyệt thái dương, cuối cùng thở dài, gọi điện cho người phụ trách Hoa Duyệt Quốc Tế.
“Nhị tiểu thư.” Đối phương khiêm tốn nói: “Cô muốn thế nào?”
“Hiện tại mở hộp 7588 ra.” Thẩm Hồi trầm giọng nói.
“A, tối nay Trình tiểu thư đến đây…”
“Lời nói của tôi không tính sao?” Thẩm Hồi hạ giọng, toát ra khí chất của cấp trên: “Đi mở cửa phòng 7588, đừng để tôi nói lần ba.”
Đối phương dừng một chút: “Được.”
Ai mà không biết, mặc dù Hoa Duyệt Quốc Tế trên danh nghĩa thuộc về Trình gia nhưng chủ nhân thực sự lại là Thẩm gia.
Nếu không có Thẩm gia thì ai sẽ nể trọng Trình gia?
Nói trắng ra, chính là nhờ Thẩm gia mà Trình gia mới có được địa vị như hiện tại.
Người phụ trách nhanh chóng đi làm việc.
--------------------------------------------------------------
Triệu Tự Ninh và Lương Thích ở hành lang khách sạn vẫn đang tìm kiếm ai đó.
Triệu Tự Ninh đột nhiên dừng lại, lặng lẽ nói: “Hoa Duyệt Quốc Tế là một ngành thuộc tập đoàn Hoa Quang, cô liên lạc với Trình Nhiễm đi.”
Lương Thích sửng sốt: “Gia tộc Trình Nhiễm sao?”
Triệu Tự Ninh gật đầu: “Đứng tên chú cô ấy, nhưng cũng không hẳn là người nhà cô ấy.”
Dòng bên Trình gia rất đông đảo, nội bộ thường xuyên xảy ra tranh chấp.
Cho nên vấn đề này không thể giải thích rõ ràng cho lắm.
Triệu Tự Ninh nói ngắn gọn: “Gọi trước...”
“Không cần.” Lương Thích đột nhiên cắt ngang, sau đó cười lạnh nói: “Việc này hẳn là Trình Nhiễm làm ra.”
Bây giờ, mọi thứ đều có thể được giải thích.
Vì sao cô ấy biết số của cô?
Vì sao muốn trả thù cô lại bắt Hứa Thanh Trúc làm con tin?
Chỉ có Trình Nhiễm mới có thể.
Cô ấy cảm thấy cô tuyệt giao với cô ấy vì Hứa Thanh Trúc.
“Vậy thì phải làm sao?” Triệu Tự Ninh cau mày: “Chẳng lẽ bọn họ ở bên trong...”
Cô không thể nói bất cứ điều gì nữa.
Mọi người đều biết cơ thể Omega rất nhạy cảm.
Và Hứa Thanh Trúc bị PTSD.
Một khi phác tác không kịp cứu sẽ thực sự gϊếŧ người.
10 giờ 9 phút.
Cửa thang máy mở ra, một nữ nhân mặc vest trắng xuất hiện ở cuối hành lang, đi về phía họ trên đôi giày cao gót 8 cm.
Cô bước đến trước mặt Triệu Tự Ninh, mỉm cười: “Triệu tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Triệu Tự Ninh bỏ qua chào hỏi: “Mở cửa.”
Thiết kế của cánh cửa này rất tinh tế, đầu tiên là mở bằng chìa khóa lục giác, tiếp theo là nhận dạng khuôn mặt, cuối cùng là bằng dấu vân tay.
Tổng cộng có ba ổ khóa.
Lương Thích đang định nói chuyện với Triệu Tự Ninh thì nhận được cuộc gọi từ Lương Tân Hoà.
“Anh đã hỏi người rồi.” Lương Tân Hoà nói: “Đã có người chào hỏi...”
“Ừm, có người lái xe tới đây.” Lương Thích nói.
“Hiện tại em có thể nói cho anh biết...” Lương Tân Hoà muốn hỏi, nhưng Lương Thích lo lắng cắt ngang: “Nhị ca, em có việc làm trước, sau này sẽ giải thích cho anh.”
Cô còn lịch sự nói: “Đi ngủ sớm đi.”
Lương Tân Hoà: “....?”
Sau khi cúp, Lương Tân Hoà ngơ ngác nhìn điện thoại.
Anh luôn cảm thấy Lương Thích không bình thường.
Lúc người phụ trách mở cửa ra, Lương Thích cau mày nhìn phòng hộp bừa bộn.
Triệu Tự Ninh cũng có phản ứng tương tự.
Lương Thích hỏi: “Người đâu?”
Người phụ trách mỉm cười nói: “Đã đưa lên phòng rồi.”
“Đừng nói nhảm nữa, giúp chúng tôi tìm người.” Triệu Tự Ninh nói: “Bạch Vi Vi và Hứa Thanh Trúc.”
Người phụ trách dừng lại, liếc nhìn mặt họ, vẫn mỉm cười tiêu chuẩn: “Được.”
Lương Thích cảm thấy mọi thứ ở đây thật kỳ lạ.
Cô không đủ điên để nghĩ ra những thứ điên rồ như vậy.
Một lúc sau, bức tường di chuyển chậm rãi, thẳng về phía trước, lộ ra một hành lang trắng xóa.
Hai bên đều có hình ảnh phản chiếu, chiếu sáng con đường dường như không thấy điểm cuối.
“Hai người các cô sẽ tìm được người ở cuối con đường này.” Nữ nhân chỉ về bên trái: “Đây là phòng của Hứa tiểu thư.”
Hứa Thanh Á nghe thấy vậy liền chạy đến.
Còn Lương Thích và Triệu Tự Ninh cũng chia nhau đi tìm người.
Lương Thích có thể lực tốt hơn Hứa Thanh Á nên chạy nhanh hơn em ấy.
Không mất vài giây thì nhìn thấy một cánh cửa màu trắng, cô đẩy ra.
Căn phòng giống hệt như bức ảnh cô nhận được trước đó, nhưng lại thấy Hứa Thanh Trúc nằm trên giường.
Chiếc chăn bông che kín phần thân trên của nàng chỉ lộ ra hai đôi chân dài.
Chiếc giường bị nhàu nát.
Điện thoại của cô nhận được một tin nhắn khác.
Vẫn là số lạ.
【Lần này buông tha cho Omega của ngươi.】
【Cho ngươi cái phúc lợi, không cần cảm ơn.】
Giọng điệu thiếu đánh.
Nhưng Lương Thích không rảnh lo nói chuyện với hắn.
Hứa Thanh Trúc thần trí rõ ràng có chút mơ hồ, hai chân dài vướng víu, nàng nghiêng người, mái tóc dài che nửa thân trên, vai và cánh tay lộ ra ngoài chăn, nghe thấy tiếng cửa mở, nàng mở mắt, khẽ liếc, đôi mắt hơi ửng đỏ.
Cơ thể nàng nóng đến không chịu nổi, thậm chí giọng nói cũng khàn khàn, có điều vẫn là giọng điệu thường ngày, trong trẻo và lạnh lùng, có phần cao giọng, khi nàng gọi có chút chán nản, lọt vào tai người khác có vài phần mềm mại, nàng cắn môi dưới **thuỷ quang liễm diễm, khàn giọng kêu: “Lương...Thích.”
(**Nước lóng lánh, trông rất đẹp)
“Tôi tới rồi.” Lương Thích chạy tới, nhìn Hứa Thanh Trúc như thế, ôm cũng không được mà không ôm cũng không xong.
Có điều, Hứa Thanh Trúc đã chủ động trèo qua, đầu nàng dựa vào lòng Lương Thích.
Trên người nàng chỉ còn lại một chiếc áo yếm và chiếc quần bó sát, xương quai xanh mỏng manh lộ ra, đỏ rực một cách dị thường.
Có vẻ như người đó không hề chạm vào Hứa Thanh Trúc.
Lương Thích có chút yên tâm.
Nhưng nhìn vào cũng biết Hứa Thanh Trúc bây giờ rất tệ.
Cơ thể nàng mềm nhũn như một con rắn, lòng bàn tay nóng bừng và đang lẩm bẩm điều gì đó.
Lương Thích cúi xuống lắng nghe.
Hứa Thanh Trúc duỗi cánh tay mềm mại ra, tóm lấy cổ cô, đè cô xuống giường trong lúc cô đang tập trung.
Lương Thích: “...?”
Hứa Thanh Á vừa tới, cô nhóc che mắt, đóng cửa lại: “Hai chị cứ tiếp tục…”
Lương Thích: “?”
Thuốc trên người Hứa Thanh Trúc vẫn chưa hết, bàn tay nóng bỏng của nàng thản nhiên vuốt ve gò má Lương Thích.
Nàng còn một chút lý trí, trong mắt mờ mịt hơi nước, tay không ngừng co lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Thanh Trúc chậm rãi cúi xuống, bờ môi gần trong gang tấc, hít thở không ngừng, luồng khí nóng ập vào mặt.
Trong phòng tản ra mùi rượu dâu tây ngọt ngào, là tin tức tố của Hứa Thanh Trúc đang phát tán.
Lương Thích sắp say vì mùi thơm của rượu.
Cô nghĩ, không ai có thể kháng cự lại Hứa Thanh Trúc giờ khắc này.
Khi môi Hứa Thanh Trúc hạ xuống, cô quay mặt đi.
Cho nên bờ môi hầu như lướt qua tai cô khiến cả tai cô nóng bừng.
Hứa Thanh Trúc mím môi, ủ rũ vùi đầu vào cổ Lương Thích, dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng có chút uỷ khuất nói: “Cô thật tệ.”
Lương Thích: “…...”
Hứa Thanh Trúc thực sự không tỉnh táo.
--------------------------------------------------------
Khoan thoát ra đã:> Cho mình xin ít phút của mọi người nha, thank you (^ε^@)
Những chương sau sẽ dài hơn trước rất nhiều nên tiến độ ra chương của mình sẽ bị chậm lại mong mọi người thông cảm. Ngoài ra, mình sắp đi học lại cũng không còn nhiều thời gian như nghỉ hè, chương cũng ít ra hơn nhưng mình sẽ cố gắng đăng chương nhiều nhất có thể cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện. Mình hay thông báo một số vấn đề ở bình luận, mọi người hãy thường xuyên cập nhật tin nha (◕ᴗ◕✿). Bắt đầu từ chương 25 mình sẽ để vip. Chúc mọi người có một buổi tối thư giãn và vui vẻ khi đọc truyện ( ◡‿◡ ) ♡