Hoa Duyệt Quốc Tế, tầng cao nhất.
Đêm tối, thành phố Hải Châu ánh đèn sáng như ban ngày, xe chạy trên đường như thoi đưa, cả thành phố ồn ào, nhộn nhịp.
Trong phòng, buổi tiệc về đêm đã bắt đầu.
Giọng của Omega thanh tú, thân thể mềm mại, giọng nói vang lên như sóng biển cuồn cuộn.
Nữ nhân đứng ngoài phòng cởi bộ vest đen rồi thản nhiên ném lên ghế sofa.
Trong lúc chờ người trong phòng làm việc xong, cô đứng bên cửa sổ châm một điếu thuốc, tiện tay mở nửa cánh cửa sổ, làn khói hòa vào làn gió chiều muộn, đuôi khói bay bay nhảy lên màu đỏ tươi.
Một lúc sau, âm thanh trong phòng giảm dần.
Con lai Omega xinh đẹp từ trong phòng đi ra, ngũ quan của nàng thâm thúy, đôi mắt màu lam, chỉ mặc một chiếc áo khoác tối màu, hai chân thon dài trắng nõn lộ ra, bên trong hẳn là không có gì.
Trên khuôn mặt kia hoàn toàn không có sự hài lòng.
Giận dữ rời khỏi phòng.
Hồi lâu, Trình Nhiễm mặc áo ngủ từ trong phòng đi ra, cô đi đến bên cửa sổ, hơi nhăn mũi, quen thuộc nói: “Cho tôi một điếu.”
Chu Di An búng tàn thuốc, châm chọc nói: “Thời gian khá ngắn.”
Trình Nhiễm: “……”
“Còn không phải do cô đến.” Trình Nhiễm liếc cô một cái, sau đó đi thẳng đến bàn trà cầm lấy bao thuốc, châm một điếu.
“Không thoải mái lắm.” Trình Nhiễm rít một hơi thuốc, tóc xõa trên vai: “Nơi đó sưng tấy, khi véo thì đầy silicone.”
“Mặt cũng không tệ.” Chu Di An hút thuốc xong, tiện tay vứt thuốc vào thùng rác, trêu chọc nói: “Cô thấy Hứa Thanh Trúc nên mới tìm người thay thế phải không? Như vậy không biết đã lăn giường qua bao nhiêu người rồi.”
“Không.” Trình Nhiễm nói: “Mới xuống biển, lần đầu tiên.”
Chu Di An nhướng mày, chỉ cười cười không nói gì.
“Cô tới đây làm gì?” Trình Nhiễm hỏi: “Không phải nói trong khoảng thời gian này không gặp mặt sao?”
“Bảo bối của tôi không gọi lại, buồn chán thì qua chơi với cô.” Đôi mắt Chu Di An chăm chú nhìn Trình Nhiễm, Trình Nhiễm đóng chặt áo ngủ lại, vuốt mái tóc dài, tàn thuốc vừa rơi xuống ngọn tóc, trong phòng nồng nặc mùi tóc khó chịu.
Chu Di An cúi đầu cười nhẹ, kỳ quái nói: “Nhìn cô sợ hãi đến mức như thế.”
Trình Nhiễm vội vàng dập tắt điếu thuốc, thản nhiên ném tàn thuốc lên bàn.
Cô kéo mấy tờ giấy lau tóc và tay, vừa làm vừa nói: “Còn không phải cô nhàm chán, nói chuyện cười chẳng buồn cười chút nào.”
Trong lời này ít nhiều mang theo vài phần ý tứ thăm dò.
“Buồn cười không?” Chu Di An đút một tay vào túi: “Tôi còn tưởng mình là vua hài hước cơ.”
“Đều là ảo giác của cô.” Trình Nhiễm không cần suy nghĩ trả lời.
Chu Di An cười nhẹ, lãnh đạm nhún vai: “Có thể.”
“Được rồi, đừng chơi trò hỏi đáp với tôi nữa, có việc gì thì nói cho tôi.” Trình Nhiễm đứng dậy rót một ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm rồi nói: “Tôi hơi buồn ngủ.”
“Vậy thì ngủ chung?” Chu Di An nhếch môi.
Trình Nhiễm: “.…..”
“Cô cảm thấy, tôi là một Alpha có thể hay không?” Trình Nhiễm cười lạnh nói: “Cô đem cái chủ ý này lên người Lương Thích là được, tôi không theo cô.”
“*Công chúa gối cũng rất thoải mái, cô có muốn thử không?” Hôm nay Chu Di An mặc áo sơ mi màu đen, cổ áo mở hai nút để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
(*những người phụ nữ nằm đó và không làm gì cả khi quan hệ tìиɧ ɖu͙©)
Tóc cô phũ xương quai xanh tinh xảo, màu nâu sẫm, vừa vặn lộ ra xương quai xanh, mang một chiếc vòng cổ mặt dây ngôi sao màu bạc.
Cổ tay áo sơ mi xắn lên một nửa, trên cánh tay có hình xăm mặt trăng màu lam.
Bình tĩnh mà đánh giá, người này lớn lên rất xinh đẹp.
Nếu như ngủ đến, chắc chắn có một phen hương vị mới mẻ.
Có điều….
Trình Nhiễm nhếch môi, cười lạnh: “Nếu cô nguyện ý làm công chúa gối, tôi có thể cân nhắc.”
“Thật sao?” Chu Di An đột nhiên đến gần cô, cười nham hiểm: “Thế thử xem.”
Ánh mắt Trình Nhiễm có chút dao động.
Cô không biết Chu Di An nói thật hay giả.
Là một Alpha phóng đãng, cô ngủ ít nhất một trăm nữ nhân.
Nhưng đều là Omega hoặc Beta.
Cơ thể Beta không mềm mại như Omega nên cô vẫn thích Omega hơn.
Còn Alpha thì chưa từng thử.
Nguyên nhân chính là nếu hai Alpha ngủ cùng nhau, công chúa gối sẽ nhiễm bệnh.
Trình Nhiễm thích hoang dã nhưng hoang dã đến chết thì không đáng.
Lúc này trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mấy giây sau, Trình Nhiễm mỉm cười đẩy Chu Di An ra: “Đừng đùa nữa, tôi thật sự nghiêm túc.”
Chu Di An mỉm cười ngồi xuống, từ trên bàn trà hút thêm điếu thuốc: “Đùa thôi.”
Giọng cô lười biếng, khàn khàn, có chút u ám: “Tôi vẫn thích bảo bối tôi hơn.”
Trình Nhiễm cũng ngồi xuống: “Nói đi, tới tìm tôi có chuyện gì.”
Chu Di An nghiêng đầu nhìn, thở ra một làn khói, tầm mắt bị khói che khuất, cô cười nói: “Không nhìn ra, cô thế mà thủ hạ lưu tình.”
“Có ý gì?” Trình Nhiễm hỏi.
Giọng nói Chu Di An nhạt đi vài phần: “Sao không ngủ với Hứa Thanh Trúc? Hoặc là tại sao không cho người khác ngủ với cô ta? Tôi nói rồi, tôi muốn xem video.”
Trình Nhiễm rùng mình một cách khó hiểu.
Cô lắc lắc mái tóc dài: “Cần gì, dù sao, cô chỉ cần có được Lương Thích.”
“Nhưng tôi thích nhìn trái tim bảo bối tôi tan vỡ.” Chu Di An cắn răng chậc lưỡi: “Tôi sẽ hứng thú hơn, nhất là nếu trái tim em ấy tan nát đến mức khóc lóc cầu xin tôi.”
Trình Nhiễm: “…..”
“Hứa Thanh Trúc bị PTSD.” Trình Nhiễm nói: “Đến lúc đó, cô ta chết sẽ rất khó đối phó.”
Chu Di An liếc qua, Trình Nhiễm cúi đầu, không nhìn vào mắt cô.
“Không phải tôi đã nói là tôi sẽ thu dọn sao? Cô chỉ cần làm theo những gì tôi bảo là được.” Giọng của Chu Di An càng lạnh hơn: “Chuyện này cô cũng làm không xong, sao có thể hợp tác với tôi? Hay là cô mềm lòng?”
Ngón tay của Chu Di An đột nhiên nâng cằm Trình Nhiễm: “Tôi thà về ngủ với sản phẩm nhân tạo còn hơn là ngủ với Omega số 1 Hải Châu. Cô thật sự hết lòng vì bảo bối của tôi.”
Trình Nhiễm bị ép đối diện với cô ấy, trong đôi mắt đó, cô không nhìn thấy nửa độ ấm.
Tất cả đều là cảm giác lạnh như băng.
“Cô dùng sai từ rồi.” Trình Nhiễm tránh khỏi sự kiềm chế của cô: “Tôi đã tuyệt giao với Lương Thích, tôi đã nói hết với cô, tôi cũng không muốn gϊếŧ ai cả.”
“Nơi này không phải nơi sạch sẽ, đến thời điểm điên lên chuyện gì chưa từng làm qua?” Chu Di An mỉm cười nhưng nụ cười này lại không đến đáy mắt: “Tôi không thể tiếp tục hợp tác với cô được.”
“Vậy chúng ta không hợp tác.” Trình Nhiễm nói: “Lần này kết thúc thì thôi.”
“Thật sự kết thúc sao?” Chu Di An nghiêng đầu nhìn: “Hứa Thanh Trúc không có việc gì, cô giao cô ta cho bảo bối của tôi, đoán xem tối nay bọn họ sẽ làm gì?”
Trình Nhiễm: “…..”
“Trình Nhiễm.” Chu Di An đứng dậy nhặt bộ vest của mình lên: “Lần sau đừng có nương tay.”
Trình Nhiễm siết chặt nắm đấm: “Tôi đã nói là tôi sẽ không hợp tác với cô nữa.”
“Tập đoàn Hoa Quang đang xin quyền xây dựng cầu Vịnh. Cô nghĩ điều này quan trọng với bố cô không?” Chu Di An cười cười: “Có một số thứ, không phải cô nói liền làm được. Tôi là đại nhân có đại lượng, lần này, tôi tha thứ cho cô. Nhưng lần sau, nếu cô làm sai, tôi sẽ trói cô lại.”
Trình Nhiễm đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Cô có cảm giác như đang hợp tác với một con rắn độc.
Mà con rắn độc này bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ngược lại một cái.
Mãi cho đến khi Chu Di An ra ngoài, Trình Nhiễm vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Thật lâu sau, cô uống hết ly rượu, tức giận ném cái ly ra ngoài.
Cái ly vỡ ra, mảnh thuỷ tinh văng tung toé ra sàn.
Chết tiệt.
Chu Di An con mẹ nó biếи ŧɦái.
---------------------------------------------
Gió đêm đầu thu mang theo hơi lạnh, Lương Thích vội vàng ôm Hứa Thanh Trúc xuống lầu.
Trên người Hứa Thanh Trúc phủ áo khoác của cô, một người vốn có vẻ ngoài cao lớn, giờ đang nép mình trong lòng ngực của Lương Thích trông rất nhỏ bé, chỉ là đôi tay lại không thành thật sờ từ bụng đến ngực
Cách quần áo, cũng có thể chạm đến cái mềm mại.
Mà Hứa Thanh Á đi theo một đường, lúc xuống tầng thì nói: “Chị Tự Ninh còn chưa xuống.”
“Đưa chị em đến bệnh viện trước.” Lương Thích bảo: “Tôi không quản nhiều như vậy, Triệu Tự Ninh là bác sĩ, cô ấy có thể tự mình lo liệu.”
Hứa Thanh Á giúp mở cửa xe, Lương Thích đặt Hứa Thanh Trúc vào ghế sau.
Nhưng Hứa Thanh lại bám chặt lấy cánh tay cô như chạm vào thứ gì đó có thể làm dịu cơn nóng và sự khô khan khó chịu của nàng, bàn tay yếu ớt không xương đặt trên cổ tay Lương Thích, vuốt ve nhẹ nhàng, có vẻ không phải cố ý trêu chọc mà chỉ làm theo bản năng.
Không phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ, còn hơn cả kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lương Thích cảm giác được bụng dưới không rõ nguyên nhân bốc lên một ngọn lửa, toàn thân tê dại, tê dại từ cổ tay đến ngón chân, cô không khỏi liếʍ môi, trầm giọng dỗ dành: “Trúc Tử, ngoan, buông tay ra.”
Giọng cô dịu dàng, cố gắng duy trì vẻ lạnh lùng, nếu để ý kỹ, có thể nghe thấy âm cuối của cô run rẩy.
Xuất phát từ bản năng cơ thể khiến cô không thể kiềm chế được bản thân.
Cô biết, Hứa Thanh Trúc không còn tỉnh táo, nhưng cô vẫn còn tỉnh táo.
Nếu lợi dụng lúc Hứa Thanh Trúc không thanh tỉnh chiếm tiện nghi của nàng thì quá vô sỉ.
Lương Thích cảm thấy mình miễn cưỡng coi như chính nhân quân tử.
Ai ngờ Hứa Thanh Trúc nghe thấy lời của cô không chỉ không buông tay mà ngược lại ngón tay từ cổ tay cô một đường đi lên, dừng ở trên cánh tay cô, ngón tay nhẹ nhàng véo thịt trên cánh tay.
Không có bao nhiêu nhưng chỗ bị nàng cố tình véo lại có chút ngứa.
Không phải ngứa da thịt mà là toàn thân đều ngứa.
Chính là cái cảm giác tê tê dại dại.
Lương Thích hoài nghi trên tay Hứa Thanh Trúc có cổ.
Cô hít sâu một hơi, ôn nhu nói: “Trúc Tử, tôi mang cô đi bệnh viện, buông tay ra được không?”
“Không…” Hứa Thanh Trúc cau mày, giống như một đứa trẻ: “Không đi bệnh viện.”
Trước đó nàng uống quá nhiều rượu, sau vì thuốc ức chế hết tác dụng nên uống nhầm tình dược, trạng thái hiện tại thực sự không lý tưởng.
Không có ở trước mặt mọi người tự cho mình có tinh thần tự chủ cường đại.
Mặc dù hai chân nàng cũng không ngừng cọ xát.
Vừa rồi trên đường, nàng còn nắm tay Lương Thích dò xét.
Lương Thích sợ tới mức run lên, thiếu chút nữa làm ngã nàng.
Lúc này, Lương Thích không ngừng kêu khổ, tuy nhiên, cũng chỉ có thể tiếp tục dỗ dành: “Vậy chúng ta không đi, tôi đưa cô về nhà được không? Về nhà ngủ thì cô sẽ không sao.”
Hứa Thanh Trúc đột nhiên che miệng, nôn khan một tiếng.
“Cẩn thận, chị ấy sắp nôn.” Hứa Thanh Á vội vàng nói.
Lương Thích vội vàng tránh đi, nhường chỗ cho nàng, Hứa Thanh Trúc sau khi hít thở không khí trong lành đã khá hơn một chút.
Nàng lắc đầu, vẻ mặt ủy khuất đáng thương.
Không hiểu sao, Lương Thích nghĩ tới con mèo trước kia cô nuôi.
Không hẳn là mèo của cô.
Cô nhặt nó trên đường trở về khách sạn sau khi tan làm muộn.
Hôm đó trời mưa lớn, con mèo nép mình trong một cái chuồng nhỏ bên đường, gió thổi mạnh, nó cuộn tròn, liên tục thè lưỡi liếʍ lớp lông trên người.
Trong lòng Lương Thích nhất thời mềm ra, liền mang nó về nuôi.
Nó cũng ở cùng Lương Thích một thời gian.
Trong những năm tháng cô đơn đó, con mèo đã chữa lành cho cô trong khoảng thời gian ngắn.
Có thể cô không có duyên với những sinh mạng nhỏ bé này.
Nuôi dưỡng chưa đầy một năm, nó đã qua đời.
Lương Thích nhớ rõ, lúc con mèo kia bị cô giáo huấn sau khi lén uống rượu nho giấu ở trong nhà, vẻ mặt đặc biệt giống Hứa Thanh Trúc hiện giờ.
Đều là vô cùng đáng thương nhìn cô, đôi mắt mờ mờ hơi nước, mang theo vài phần mê ly như cầu xin cô tha thứ rồi uỷ khuất nói: “Tôi không có—”
Lương Thích kết luận nó là tính khí không thẳng thắn cũng tràn đầy khí chất.
“Tôi không nôn.” Hứa Thanh Trúc cắn môi dưới, nghẹn ngào nói: “Đưa tôi về nhà được không?”
Ẩn chứa một tia cầu xin nhưng ngữ điệu lại làm nũng.
Trong lòng Lương Thích càng thêm trìu mến, kiên định gật đầu: “Được, chúng ta về nhà, có điều phải buông tay ra trước, tôi mới có thể lái xe.”
Hứa Thanh Trúc nhìn cô, hơi nước mờ mờ biến thành hạt châu rơi xuống đôi má đỏ bừng, trên hàng mi dài còn có một giọt nước trông đáng thương, giống như con búp bê sứ mỏng manh.
Lương Thích: “……”
Cứu mạng.
Không ai nói cho cô biết, Hứa Thanh Trúc sau khi uống rượu lại tương phản lớn như vậy!
Vốn tưởng nàng là một nữ thần ôn nhu, hoá ra là một mỹ nhân lạnh lùng, giờ cô mới biết nàng rất thuần khiết và dễ thương.
Nói tóm lại, ngày nào cũng có nhiều điều bất ngờ.
Lương Thích không thể chịu được nữa.
Mẹ nó đổi lại là ai cũng không chịu nổi.
Lương Thích cảm thấy nếu bây giờ Hứa Thanh Trúc nói với cô rằng cô đưa tôi lên mặt trăng được không?
Cô chắc chắn đáp ứng vô điều kiện.
Là cái kiểu đầu óc nóng lên, cách làm như thế nào cũng không quan tâm đến.
Có lẽ lúc này cô đã có chút hiểu được cách làm của Chu U Vương.
Mặc dù trước đây khi đọc câu chuyện đó, cô vẫn cảm thấy Chu U Vương là một vị vua ngu ngốc và ngây thơ.
Trên thế giới này làm sao có thể có loại người như vậy?
Bây giờ cô cảm thấy mình lúc trước còn quá trẻ tuổi.
“Lương...Thích~” Hứa Thanh Trúc thấp giọng gọi tên cô, âm cuối hướng lên trên, nghe như thể nàng nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi rồi kêu lên.
Chân Lương Thích mềm nhũn, miễn cưỡng chống đỡ, không đến mức xấu mặt, thấp giọng đáp lại, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Tôi ở đây, làm sao?”
Hứa Thanh Trúc nắm chặt cánh tay cô, nhẹ cọ đầu qua lại, tóc vừa vặn rơi xuống xương quai xanh của cô.
Một số sợi tóc còn dính vào quần áo, chạm vào da thịt cô.
Hứa Thanh Trúc nhìn cô rồi đột nhiên mỉm cười, nụ cười kia khiến người ta nhất thời mất hồn.
Lương Thích nuốt nước bọt, lại dỗ dành nói: “Trúc Tử, buông ra, được không?”
“Không.” Giọng mũi của Hứa Thanh Trúc hơi nặng, khẽ cau mày, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên liếʍ môi dưới: “Meo ~”
Lương Thích: “…....”
Tim cô ngừng đập trong giây lát.
Khi nàng phát ra tiếng mèo kêu, thần thái cùng mèo năm phần tương tự.
So với mèo còn trêu chọc hơn.
Nàng chỉ liếʍ nhẹ môi, môi đỏ bừng, như thoa loại son bóng tốt nhất, không thêm bất kỳ sắc tố nào, chỉ là màu nguyên bản nhất của cơ thể.
Lương Thích hít sâu một hơi.
Cô cảm thấy đến đây là một tai họa.
Trước đây cô cảm thấy là tai họa sinh tử, nhưng hiện tại lại cảm thấy là tai nạn tình yêu.
“Chị ấy điên rồi.” Hứa Thanh Á bất đắc dĩ đỡ trán: “Chị Lương Thích, mong chị thông cảm.”
Câu nói này khiến suy nghĩ đi vào cõi thần tiên của Lương Thích trở về.
Có vẻ như Hứa Thanh Trúc đã từng như vậy chứ không chỉ là hôm nay.
Hứa Thanh Á đối với chuyện này rất quen thuộc.
“Trước kia cô ấy cũng như thế hả?” Lương Thích cân nhắc hỏi.
“Dù sao uống nhiều đều không bình thường.” Hứa Thanh Á cũng không khách khí chút nào: “Có khi giả mèo, có khi giả chó, có khi giả lợn, học rất nhiều tiếng động vật. Nhưng hiện giờ chúng ta sẽ đi đâu?”
“Chị không lái xe được.” Lương Thích nói: “Về nhà trước đi, chị em muốn về nhà.”
“Lương Thích...” Hứa Thanh Trúc lại gọi cô một tiếng.
Lương Thích cúi đầu: “Tôi đây.”
Hứa Thanh Trúc sắp khóc, giọng nói lạnh lùng như nhuốm đầy mật.
Nàng nói: “Tôi rất….khó chịu.”
Nàng nói chuyện ngập ngừng, hai chân kẹp lại.
Lông mày nhíu chặt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hứa Thanh Á nhìn không được, trực tiếp xuống xe: “Đưa chìa khóa xe cho em, em lái.”
Lương Thích theo bản năng đưa qua, nhưng nửa chừng mới nhớ ra: “Em chưa thành niên, không có bằng lái xe phải không?”
Hứa Thanh Á: “…..”
“Chị ngồi sau chăm sóc chị ấy đi.” Hứa Thanh Á xoa xoa tai: “Thật sự không chịu nổi, giọng nói…quá yểu điệu.”
Lúc cô nhóc nói ra có vài phần ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Sau khi nói xong, cô nhóc chạy tới cửa chính Hoa Duyệt Quốc Tế vài bước, chỉ tay vào một nhân viên bảo vệ: “Giúp tôi một việc.”
Nhân viên bảo vệ bị chỉ vào sửng sốt, nghi hoặc chỉ vào mình: “Tôi.”
“Đúng, chỉ có anh, có bằng lái xe không?” Hứa Thanh Á không hề sợ người lạ chút nào.
Bảo vệ gật đầu: “Có.”
Hứa Thanh Á lấy từ trong túi ra hai trăm đồng: “Đi theo tôi một chuyến, giúp tôi lái xe.”
Bảo vệ: “…....”
Lương Thích đứng bên cạnh, không thể không giơ ngón cái lên với Hứa Thanh Á.
Em quá giỏi.
Hứa Thanh Á ngồi ở ghế phụ, nhanh chóng thắt dây an toàn.
Thuận tiện lật ngược gương chiếu hậu trong xe, nói với anh bảo vệ: “Từ giờ trở đi, dù có nghe thấy âm thanh gì thì cũng đừng quay đầu lại, nghe hiểu không?”
Bị ép từ bảo vệ trở thành tài xế: “?”
“Chị Lương Thích, chị coi như chúng em không tồn tại.” Hứa Thanh Á nói “Nhưng làm ơn đừng để Hứa Thanh Trúc chết.”
Lương Thích: “…...”
Cô luôn cảm thấy em gái này biết hơi nhiều.
Có điều, ngẫm lại thì trẻ con thời nay biết không ít.
-----------------------------------------------
Chiếc Porsche màu trắng rời khỏi Hoa Duyệt Quốc Tế hòa vào dòng xe cộ.
Trong xe yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng thở của mọi người.
Ngay cả tiếng thở của Hứa Thanh Á và anh trai tài xế cũng trở nên nông hơn.
Chỉ còn lại tiếng thở gấp nhẹ của Hứa Thanh Trúc.
Lương Thích ngồi ở đó, Hứa Thanh Trúc chủ động dựa vào, cơ thể nàng quá nóng, nóng lòng tìm thứ gì đó có thể giúp nàng hạ nhiệt.
Mà người bên cạnh chính là phù hợp nhất.
Bàn tay của cô ấy cũng phù hợp nhất.
Mặt cô cũng có vẻ lạnh lẽo.
Tay Hứa Thanh Trúc đặt ở bên hông Lương Thích, từ trái sang phải, không tìm ra cái kết cấu gì, luôn muốn xé nát bộ quần áo cản trở này.
Lương Thích nhịn không được, giữ chặt tay nàng, thấp giọng nói: “Trúc Tử, nhịn chút được không?”
Cô không biết Hứa Thanh Trúc sử dụng tình dược gì.
Nhưng trên đời này, y học luôn có giải pháp.
Hứa Thanh Trúc ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe chợt rơi nước mắt.
Nó như chuỗi hạt châu đứt đoạn.
Nàng không có bất kỳ cảm xúc nào khi khóc, chỉ khóc đơn thuần.
Thậm chí một âm thanh nghẹn ngào cũng không có.
Ngay cả Lương Thích từng diễn qua vô số cảnh khóc, thường được các nhà tiếp thị lớn khen ngợi là cảnh khóc số một trong giới cũng bị chấn kinh.
Nếu cái này là diễn, dành được giải Oscar cũng không nói quá.
“Cô đừng khóc.” Lương Thích vội vàng tìm giấy, trong túi tìm được một gói khăn giấy, lấy ra đưa cho nàng một cái nhưng nàng không nhận.
Lương Thích chỉ có thể gấp lại, lau nước mắt cho nàng, thấp giọng dỗ dành: “Trúc Tử, đừng khóc, chúng ta lập tức về nhà.”
Nói xong, cô đưa điện thoại cho Hứa Thanh Á: “Gọi quản gia, kêu bác sĩ gia đình tới.”
Hứa Thanh Á nghe theo chỉ dẫn, thuận thế quay đầu nhìn chị mình.
Không có gì để nói ngoài sự tuyệt vọng.
Có trời mới biết, ở nhà, chị gái cô không bao giờ được phép chạm vào rượu.
Từ nhỏ đến lớn, số lần chị cô uống say có thể đếm trên đầu ngón tay, đối với một vài lần, sau khi say chị ấy đã làm bất cứ điều gì đều quên hết.
Kể từ khoảnh khắc chị ấy say sẽ không biết mình đang làm gì.
Dù sao thì Hứa Thanh Á bây giờ cũng là Phật.
Con gái lấy vợ như bát nước đổ đi, cứ để vợ chị ấy dọn dẹp cục diện rối rắm này đi.
Mà Lương Thích cảm giác như mình sắp phát điên.
Hứa Thanh Trúc không nói gì, chỉ khóc, nước mắt không ngừng rơi, cô chỉ có thể đưa giấy không ngừng.
Một lúc sau, Hứa Thanh Trúc đột nhiên nấc lên.
Nước mắt lập tức ngừng rơi.
Tựa như có một cái công tắc.
Điều đó khiến Lương Thích thán phục.
“Cô muốn nôn à?” Lương Thích hỏi.
Hứa Thanh Trúc tựa đầu lên vai cô, ghé sát vào tai cô, đột nhiên cắn nhẹ.
Trong chớp mắt, Lương Thích nổi da gà khắp người.
Toàn thân cô tê dại như bị điện giật.
“Cô cho rằng cái gì tôi cũng không biết?” Hứa Thanh Trúc liếʍ đầu lưỡi, cảm giác ươn ướt trên lỗ tai Lương Thích, tai cô khẽ cử động.
Nhưng trong lòng căng thẳng.
Biết cái gì?
“Đêm tân hôn cô ngủ cùng Miêu Miêu phải không?” giọng Hứa Thanh Trúc rất thấp, có chút thê lương và oán trách.
Như một gáo nước lạnh đổ xuống.
Lương Thích lập tức tỉnh táo.
Hóa ra Hứa Thanh Trúc đang nói nguyên thân.
Tình cảm của nàng đối với nguyên thân là gì?
Tình yêu?
Hay phụ thuộc?
Lương Thích không rõ.
Trong sách không nói kỹ, chỉ là sau đó Hứa Thanh Trúc và chân mệnh thiên nữ Alpha của nàng ở bên nhau, đã từng miêu tả tình cảm đối với nguyên thân như vậy: “Cô ấy giống như khúc gỗ trôi dạt tôi bắt được khi lênh đênh một mình trên biển, rồi tôi cập bến, cô ấy thật vô dụng, tôi từng rất cảm kích vì cô ấy đã cứu mạng tôi, nhưng về sau phát hiện ra cô ta đã nát bấy và thối rữa, tệ hơn cả một đống giẻ rách, lựa chọn đúng đắn nhất của tôi là rời bỏ cô ấy càng sớm càng tốt, tôi đã cố khắc cô ấy thành gỗ tốt, tuy nhiên cô ấy không thể sánh được với con dao điêu khắc đắt tiền của tôi, vậy bạn hỏi tôi có yêu cô ấy không? Tôi chỉ có thể nói, tôi không biết.”
Đó là một lý do thoái thác tương đối văn chương.
Nó lại miêu tả chính xác tình cảm của Hứa Thanh Trúc đối với nguyên thân.
Nói cho cùng đều là ba chữ——tôi không biết.
Mọi hành động trước đó của Hứa Thanh Trúc như dệt nên một tấm lưới, nhanh chóng kéo Lương Thích vào ảo ảnh.
Để cho Lương Thích có ảo giác ngắn, hiểu lầm cảm xúc của mình.
Nghĩ kỹ lại thì hai người mới chỉ quen nhau có mấy ngày.
Làm sao có thể thích một người chỉ trong vòng vài ngày?
Có lẽ là do hệ thống đã buộc hai người họ lại với nhau và cô đã ghép cuộc đời mình thông qua nội dung chi tiết.
Nên mới có một loại cảm giác quen nhau thật lâu, phi thường quen thuộc.
Thực chất hai người chỉ là bạn chung sống có chút quen thuộc mà thôi.
Thậm chí không tính là bạn bè.
Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Lương Thích mới không buồn như vậy.
Mà Hứa Thanh Trúc vẫn đang nói.
“Một tháng trước, cô lừa tôi đi công tác, kỳ thực là cô cùng Trình Nhiễm đến khách sạn Địch Á, ở đó chơi ba ngày ba đêm.” Hứa Thanh Trúc nói rõ ràng: “Bảy người các cô đã ngủ với nhau phải không?”
“Hôm đó có hai Omega và hai Beta, thế nào? Họ đều đẹp hơn tôi, dáng người cũng đẹp hơn tôi đúng chứ?” Hứa Thanh Trúc cười nhẹ, nắm lấy tay Lương Thích đặt lên nơi mềm mại của mình, chỉ cách một lớp áo ngực mỏng manh.
Hơi tròn và hơi mềm.
Lương Thích sững sờ tại chỗ, không dám động đậy.
Hứa Thanh Trúc nói: “Còn nữa, ba tháng trước, cô đến dự tiệc sinh nhật của Trình Nhiễm, đêm đó cô đã ngủ với một người nổi tiếng phải không? Cô ấy còn gửi cho tôi ảnh chụp của hai người trên giường không mặc gì.”
Nàng đột nhiên túm lấy cổ áo Lương Thích: “Có phải cho rằng tôi là kẻ ngốc không? Tôi cái gì cũng không biết, đáng bị cô lừa, đáng bị cô chơi.”
“Bởi vì nhà chúng tôi lấy tiền của Lương gia, tôi đáng bị cô làm nhục sao? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô yêu cầu, tôi sẽ tự mình dọn dẹp ngôi nhà rộng 300㎡, làm bữa sáng cho cô, còn thay ga trải giường khi cô ngủ với những nữ nhân khác, mỗi lần cô dẫn một người về nhà, cô lại đưa nữ nhân đó ngủ trong phòng chúng ta, tôi phải nhường nhịn chỉ vì tôi không cho cô chạm vào?”
Cuối cùng, Hứa Thanh Trúc nghiến răng nghiến lợi và nhìn chằm chằm cô.
“Tôi chỉ không cho phép cô chạm vào thôi.” Hứa Thanh Trúc lặng lẽ nói: “Lương Thích, tôi thấy cô thật bẩn thỉu.”
“Nếu ngay từ đầu cô đã không thích tôi thì sao có thể cưới tôi được.” Hứa Thanh Trúc uống quá nhiều, nhưng logic trong lời nói của nàng lại không hề giảm đi chút nào, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy nàng đang mượn việc say rượu trút bỏ sự bất mãn.
Nếu Hứa Thanh Trúc không say, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.
“Cô không biết mình bẩn đến mức nào à?” Hứa Thanh Trúc vỗ vỗ mặt cô: “Bây giờ tôi thấy quá khó chịu, biết mình trúng dược nhưng tôi vẫn không muốn cô chạm vào, tôi làm vậy bởi vì tôi không cần cô.”
Lương Thích bắt lấy tay nàng, nhỏ giọng nói: “Trúc Tử, cô say rồi.”
“Đúng, tôi say rồi.” Hứa Thanh Trúc cười lạnh, lại tựa đầu vào vai cô, uể oải phát ra một tiếng kiều diễm.
Giờ phút này, trong lòng Lương Thích vẫn không loạn.
Mặc cho ai nghe Hứa Thanh Trúc nói thế, cũng không phản ứng gì.
Tay Hứa Thanh Trúc dừng ở trên người mình, từ ngực đi xuống, dọc theo đường cong, dừng loại trên đùi.
Những ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve làn da, đồng thời cũng hất tung chiếc áo khoác trên người nàng.
Sắc mặt nàng đỏ hơn trước, ánh mắt dần dần mờ đi, mang theo chút du͙© vọиɠ.
Khác hẳn với lúc nãy.
Lương Thích biết được là tác dụng mạnh nhất của dược đã đến.
Cô chỉ có thể cố gắng hết sức để phủ quần áo của mình lên người Hứa Thanh Trúc, miễn cho nàng làm ra ít chuyện khác.
Vào lúc này, thân thể của nàng cọ xát vào Lương Thích, cọ qua cọ lại, Lương Thích dịch sang một bên, cho đến khi đến góc, áp chặt vào cửa xe, không còn đường đi.
Vừa vặn thuận tiện cho Hứa Thanh Trúc, hai chân dài tùy ý gác trên xe, tay cũng chui vào áo, không biết đυ.ng vào đâu, đột nhiên thở dài mãn nguyện.
Nàng ngẩng đầu lên, đối mặt với cằm của Lương Thích.
Lương Thích không dám nhìn nàng.
Tay Hứa Thanh Trúc lại chui ra, đặt lên cằm Lương Thích, bực bội nói: “Sao cô không nhìn tôi?”
Lương Thích: “…..”
Tôi nào dám nhìn?
Hơn nữa trạng thái của Hứa Thanh Trúc thật sự khó hiểu.
Lương Thích từng nghi hoặc rằng nàng đang diễn.
Có điều, ánh mắt của nàng lại không giống nhau.
Chỉ có thể nói, người này quá thần kỳ.
“Nhìn tôi có được không?” Hứa Thanh Trúc rúc vào trong ngực cô, lúc cô không để ý, tay nàng từ vạt áo cô chui vào, ngón tay nóng bỏng của nàng vừa vặn chạm áo ngực của cô.
Hứa Thanh Trúc đến gần cô, đôi mắt lấp lánh, giọng nói ép xuống rất thấp, lại có phần cao giọng, cực kỳ hấp dẫn: “Tôi hôn cô được không?”
Lương Thích bắt tay nàng: “Trúc Tử, đừng nháo nữa.”
Hứa Thanh Trúc nghe thế, âm thầm bĩu môi, tay nàng lại lướt qua lớp vải mịn kia.
Editor: Cái tay cái tay hư chị ơi:)))
Cảm giác tiếp xúc da kề da là trực tiếp nhất.
Như thể có một cuộc tâm linh giao hội, các linh hồn va vào nhau ngay lập tức.
Lương Thích cúi đầu thở dài, nhìn Hứa Thanh Trúc.
Mà Hứa Thanh Trúc đang cọ sát vào cô.
Giống như một đứa trẻ không nhận được viên kẹo mình muốn.
Lương Thích biết nàng muốn nó.
Nhưng cô không thể cháy nhà mà đi hôi của được.
Lương Thích lấy tay nàng ra: “Trúc Tử, ngoan, ngủ trước nhé?”
Trong nháy mắt, ánh mắt Hứa Thanh Trúc thanh minh, nghiêng đầu nghi hoặc, một lát sau cau mày hỏi: “Cô là Lương Thích sao?”
Lương Thích: “…...”
Cô thực sự sẽ bị Hứa Thanh Trúc làm cho phát điên.
“Cô hình như không phải.” Hứa Thanh Trúc nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, lại gõ đầu mình, lúc này nàng không thể suy nghĩ nhiều nên hơi sử dụng đầu óc một chút liền cảm thấy đau đầu, nàng làm nũng đá cửa xe, nhìn thẳng vào Lương Thích: “Cô là Lương Thích à?”
Lương Thích: “...Là tôi.”
Đúng là cô.
Tên của cô là Lương Thích.
Không có gì sai.
Chẳng qua không phải là Lương Thích của thế giới này thôi.
Cô không phải loại cặn bã đó.
“Cô không phải.” Hứa Thanh Trúc chắc chắn nói.
Lương Thích kiên định: “Là tôi.”
“Cô không phải~” Âm cuối của Hứa Thanh Trúc lên giọng, mang theo một chút ý tứ làm nũng, sau khi nói chữ cuối cùng túm lấy cổ áo cô, thừa dịp cô không chú ý trực tiếp kéo cô xuống, mặt hai người chỉ cách nhau gần trong gang tấc, hơi nóng phả trên mặt nhau, chỉ cần gần một chút nữa là có thể hôn nhau.
Mà ánh mắt Hứa Thanh Trúc chợt loé lên như thể muốn nhìn rõ cô qua đôi mắt.
Vài giây sau, nàng nở nụ cười giảo hoạt: “Tôi cũng biết bí mật của cô.”
Lương Thích: “….Ồ”
Lại muốn nói nguyên thân ngủ với ai?
Người ngủ không phải là cô.
Từ trước đến nay cô giữ mình trong sạch, chưa từng nói qua yêu đương.
Lương Thích cảm thấy mình miễn dịch.
Không cần suy nghĩ, Hứa Thanh Trúc thấp giọng nói: “Cô không phải Lương Thích.”
Lương Thích: “?”
“Cô đến từ hành tinh B612?” Hứa Thanh Trúc trong mắt lộ ra có chút ngây thơ.
Có vẻ như tác dụng của thuốc đã hết.
Liệu nàng có thực sự bị mê sảng nếu uống quá nhiều không?
Kỳ thật vừa rồi Lương Thích gần như cảm thấy mình đã bị lộ.
Tuy rằng kể từ khi cô đến đây vẫn đi trên đường OOC, nhưng lúc này cô không nghĩ tới việc lộ diện là một điều tốt.
Cô chỉ không muốn sống giống với trạng thái của nguyên thân mà thôi.
Dù sao thì thời gian không còn nhiều.
Vừa rồi cô còn đang suy nghĩ, nếu đối tượng công lược nhìn thấu thân phận của cô, từ đó tăng gấp đôi tình cảm với cô, liệu giá trị may mắn có giảm đi không?
Cũng có thể, chỉ là sợ bóng gió một hồi.
Ý nghĩ của cô rất đơn giản, cho dù cô là OOC, thân thể của cô chính là bản thân Lương Thích.
Không ai có thể nghĩ đến một điều kỳ quặc như việc xuyên sách cả.
Chỉ cần cô chết cũng không nói, đến cuối cùng mọi người sẽ cho rằng cô hối cải thay đổi thành người mới.
Lương Thích lấy quần áo phủ lên người Hứa Thanh Trúc, che kín tất cả phong cảnh kiều diễm, sợ lộ ra một chút xíu sẽ khiến miệng cô khô khốc, không cách nào khống chế được chính mình.
Mà Hứa Thanh Trúc đang vật lộn với cái nóng không ngừng nghỉ.
“Cô không phải Lương Thích.” Hứa Thanh Trúc lại nói: “Có thể là ai?”
Lương Thích bất đắc dĩ: “Cô uống nhiều rồi, tôi chính là Lương Thích.”
Hứa Thanh Trúc lắc đầu: “Không, cô không phải.”
Nói xong nàng cười khúc khích: “Nhưng so với trước, tôi thích cô hiện tại hơn.”
Lương Thích mỉm cười: “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Hứa Thanh Trúc vươn ngón tay út: “Chính là, để cho tôi, từng chút từng chút động tâm như vậy.”
Lương Thích: “…..”
Đây thật sự không phải là trêu chọc sao?
Cô chỉ cười nhưng trái tim Lương Thích không khỏi theo gió mà lay động.
Lương Thích không nói gì, hơi quay mặt đi.
Đầu Hứa Thanh Trúc gối lên chân cô, đột nhiên trở người, giọng nói nghèn nghẹn, tuy nhiên, Lương Thích vẫn có thể nghe rõ.
Nàng nói: “Nghe nói bị cắn rất thoải mái, cô có muốn thử không?”
Lương Thích: “…..”
Vẻ mặt lạnh lùng của Lương Thích không nhịn được nữa, kéo nàng dậy, chính trực từ chối: “Không muốn.”
Trong ánh mắt tò mò của Hứa Thanh Trúc, Lương Thích nói: “Sẽ đau.”
Hứa Thanh Trúc nghiêng người nhỏ giọng nói: “Liếʍ nó thì sao?”
Lương Thích.
Trời má ơi.
Cô ấy có biết mình đang nói gì không?
Lương Thích cảm giác mình sắp nổ tung.
Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cô và Hứ Thanh Trúc sẽ cùng nhau phát điên mất.
Hoặc là sau khi Hứa Thanh Trúc tỉnh rượu biết mình làm những gì và nói những gì, hận không thể đứng trên sân thượng hô to ba tiếng tôi là heo, sau đó nhảy xuống.
Hoặc là trực tiếp mở cửa xe và nhảy ra ngoài ngay bây giờ.
Giữa hai điều này, rõ ràng cái sau có xác suất rất ít.
Hơn nữa với mức độ tính mạng của mình, chuyện này chắc chắn không xảy ra, nhưng...cô cảm thấy mọi thứ đều có thể xảy ra.
Môi Hứa Thanh Trúc cách tai cô không xa, cằm tựa vào đầu cô, giọng nói lạnh lùng có chút dịu dàng: “Vậy cô có thể giúp tôi được không?”
Nàng cọ cọ chân, làm nũng: “Tôi thật khó chịu.”
Lương Thích: “……”
“Đến rồi.” Giọng Hứa Thanh Á vang lên, sau đó cô nhóc tháo dây an toàn, mở cửa xe, xuống xe, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.
Thậm chí là nhanh chóng kéo anh tài xế từ vị trí lái xe xuống.
Trong xe chỉ còn lại hai người các cô.
Lương Thích cảm giác nóng muốn nổ tung.
Cô mở cửa xe, không khí trong lành tràn vào, lúc cô chuẩn bị xuống xe, Hứa Thanh Trúc nắm lấy tay cô đột nhiên đưa lên miệng nàng, lưỡi nàng nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay cô.
Là một chuyển động rất nhẹ nhàng.
Cũng không gợi cảm.
Do nàng làm ra, thậm chí có vẻ ngoài mỹ cảm mười phần.
Tư thế khẩn cầu của nàng rất giống với con mèo mà Lương Thích nuôi trước đây, nhìn cô bằng ánh mắt ủy khuất: “Cô có thể giúp tôi liếʍ nó như thế này không?”
Lương Thích: “…..”
Khi Hứa Thanh Trúc làm nũng, giọng nói lạnh lùng có vẻ dịu dàng, chớp mắt uỷ khuất: “Sẽ rất thoải mái.”
Lương Thích: “…..”
Thực sự, cô cá.
Ngày mai, Hứa Thanh Trúc tỉnh lại nhất định sẽ hối hận.
----------------------------------------------------------------
Bác sĩ gia đình đã chờ ở nhà từ sớm, chỉ chờ Lương Thích đứa Hứa Thanh Trúc về.
Sau khi kiểm tra đơn giản, bác sĩ gia đình tiêm cho Hứa Thanh Trúc một mũi, sau đó dán một miếng ức chế lên tuyến thể của nàng.
Hứa Thanh Trúc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Lương Thích mới thấy giây phút sợ hãi đã qua.
Khi cô đưa bác sĩ gia đình đi ra, Hứa Thanh Á đang đứng ở cửa nghịch điện thoại và nhai kẹo cao su.
Thấy họ đi ra, cô nhóc ngẩng đầu lên hỏi: “Chị ấy ngủ rồi à?”
Cô không hề nhìn thấy bộ dạng lo lắng lúc trước ở Hoa Duyệt Quốc Tế đâu cả.
Lương Thích gật đầu: “Ừm.”
Hứa Thanh Á vỗ vỗ vai cô: “Vất vả rồi.”
Lương Thích: “…..”
Cô không khỏi hỏi: “Có phải cô ấy uống nhiều quá sẽ…”
Mọi thứ đều có chút không thể diễn tả được.
Nhưng cô vẫn chọn từ thích hợp trong vốn từ vựng của mình: “Giống như đa nhân cách?”
Hứa Thanh Á cười gật đầu: “Em chỉ có thể nói, chị của em chính là bảo bối.”
Lương Thích: “…..?”
“Chị ấy từng biểu diễn các màn phá đá và phun lửa khi say rượu, bao gồm không giới hạn việc đi đến chỗ sáu tiểu đồng đội của mình để cùng cô ấy giải cứu ông nội.” Hứa Thanh Á không thương tiếc vạch mặt toàn bộ gốc gác của chị mình.
Lương Thích: “…..”
Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe đến.
Hứa Thanh Á nói xong liền xoay người xuống lầu, nhưng khi bước hai bậc thang bỗng nhiên dừng lại, nghiêm túc gọi: “Chị Lương Thích.”
“Như em đã nói, chị em được nuông chiều từ bé nên không thể làm bất cứ việc nặng nhọc nào.” Hứa Thanh Á nói: “Ở nhà đều là em nấu mì gói cho chị ấy, vậy với một biệt thứ lớn như thế, chị có để chị ấy quét dọn không?”
Lương Thích: “…..”
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên, nhưng cô nhóc nói chuyện lại mang đến cảm giác áp bức.
Mặc dù cảm giác áp bức này không đủ để dọa Lương Thích.
Không biết vừa rồi Hứa Thanh Á đã nghe được bao nhiêu trong xe.
Lương Thích không còn cách nào khác, đành thú nhận: “Có thể chuyện đó đã xảy ra trước đây, tuy nhiên về sau sẽ không.”
Lời nói này khá mơ hồ.
Hứa Thanh Á hiểu ý, cô nhóc gật đầu đi xuống lầu mà không quay lại: “Hy vọng chị nói được sẽ làm được.”
Lương Thích coi như thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi biệt thự yên tĩnh lại, cả nhà im lặng, Lương Thích mới lấy điện thoại ra.
Cô tìm danh sách đen và kéo số điện thoại của Trình Nhiễm ra.
Thật lâu sau, cô gửi tin nhắn qua.
【Hiện tại có rảnh không? Chúng ta gặp mặt đi.】
-----------------------------------------------
Vì mấy chương sau quá dài nên mỗi chương mình sẽ chia thành từng phần nhỏ (◍•ᴗ•◍)❤