Lương Thích không biết nguyên thân làm sao hòa hợp với gia đình mình.
Trước mắt cô cũng chỉ nói chuyện điện thoại với Khâu Tư Mẫn thôi.
Theo nội dung ngắn gọn mà cô biết, hai người anh trai của nguyên thân đều khá tốt, nhưng họ lại giận vì hành vi tinh nghịch của nguyên thân, chỉ tiếc *rèn sắt không thành thép nên mặc kệ cô.
(*ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó)
Đặc biệt là sau khi Lương gia phát hiện con gái ruột của mình thì thái độ của họ đối với cô đã tụt đến mức thấp nhất.
Nhưng nguyên thân cũng không phụ lòng mong đợi.
Nửa đoạn sau của tiểu thuyết, nguyên thân bị cắt tuyến thể và ném ra đường, khi cực kỳ nghèo túng, cô ấy đã bắt cóc con gái của Lương Tân Hoà, cố gắng dùng cách này để uy hϊếp nhị ca từ nhỏ đã rất khoan dung với cô, muốn có một khoản tiền để **cao chạy xa bay.
(**chạy trốn đi thật nhanh và thật xa)
Điều này khiến Lương Tân Hoà tức giận, sau khi cứu con gái mình, kêu người trực tiếp đánh gãy chân nguyên thân.
Lương Thích: “.....”
Không biết tại sao, lúc này Lương Thích có loại cảm giác đồng cảm.
Như thể người bị đánh gãy chân chính là mình.
Cô rùng mình.
“Không có.” Lương Thích nói: “Em đang ở nhà.”
Hàm ý—Em rất ngoan, không chạy loạn và không cờ bạc.
“Nghe nói hai ngày trước em vào viện?” Lương Tân Hòa nói: “Còn nhập cùng vợ em, em lại làm chuyện khốn kiếp gì?”
Lương Thích nuốt nước miếng: “Không, chỉ là... có chút hiểu lầm.”
“Anh cũng lười quản em.” Giọng điệu của Lương Tân Hoà có vẻ không kiên nhẫn, nhưng nói những câu đều có lý: “Người là em cưới, gia đình chúng ta vì để cho em cưới em ấy đã tốn rất nhiều tiền nên đừng dại dột. Đến lúc chọc giận Hứa gia, lợi dụng quyền lực của truyền thông để gây rối với Lương gia, anh nhất định sẽ không đứng về phía em.”
“Em biết.” Lương Thích đảm bảo: “Em sẽ đối xử thật tốt với Hứa Thanh Trúc.”
“Chuyện vợ vợ giữa hai em, anh không quan tâm.” Lương Tân Hòa nói: “Có điều em có đến công ty hay không? Nếu em không đến, anh sẽ rút vị trí, đỡ phải để lại văn phòng trống khiến người khác ngạt thở.”
Lương Thích lập tức nói: “Đi.”
Hiện tại, cô cũng không có việc gì, để quay lại công việc cũ sẽ mất một thời gian.
Khi không biết nhiều về thế giới này, cô không thể hành động hấp tấp.
Hơn nữa, diễn xuất cần rất nhiều thời gian, trước đây cô từng gia nhập nhóm, về cơ bản cô đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Hiện giờ, cô còn cần công lược Hứa Thanh Trúc, nói cách khác chính là không thể cách Hứa Thanh Trúc quá xa, bằng không cô sẽ chết nếu không nhận được giá trị may mắn.
Trong ba tháng này, cô vẫn nên kiên trì đi.
Con người mà, không thể không cúi đầu trước hiện thực.
“Nhưng nhị ca, anh có thể đổi vị trí của em được không?” Lương Thích cố gắng đưa ra yêu cầu.
Lương Tân Hoà sốt ruột nói: “Vị trí thế nào? Văn phòng 40m2 không thoải mái sao? Văn phòng tổng giám đốc của anh cũng có diện tích tương đương với phòng của em đó. Lương Thích, em đừng được voi đòi tiên.”
“Không phải.” Lương Thích nói: “Nhị ca, em muốn đổi ngành.”
Lương Tân Hoà: “?”
Vài giây sau, Lương Tân Hòa chân thành hỏi: “Lấy năng lực của em, em cảm thấy mình có thể đến bộ phận nào?”
Lương Thích: “.....”
Cô xấu hổ ho nhẹ một tiếng: “Hay là, bắt đầu từ thấp đến cao thì sao?”
Là một diễn viên cũng cần thường xuyên trải nghiệm cuộc sống.
Trước đây vì diễn vai nhân viên giao hàng, cô đã từng đi giao hàng bên ngoài.
Còn làm nhân viên bán hàng cho một công ty quảng cáo một tháng, mở một quán ven đường và mở một tiệm lẩu cay.
Vì vậy, người xem thường nói cô trông giống như những gì cô đóng, thậm chí cô là cái gì đó.
Có thể cho người ta cảm giác chân thật.
Lúc này, cô coi như mình đang trải nghiệm cuộc sống.
“Em sẽ làm nhân viên.” Lương Thích nói: “Anh không cần cho em một văn phòng lớn như vậy, cũng không cần đặc quyền cho em, em chỉ là một nhân viên ẩn danh và học hỏi từ những điều cơ bản nhất.”
Lương Tân Hoà thực sự bị sốc.
Một lát sau, anh hỏi: “Chớp mắt một cái em bị bắt cóc hả?”
Lương Thích: “…?”
“Quên đi, anh cũng nhìn không ra.” Lương Tân Hoà nói: “Thế em muốn đến bộ phận nào?”
Lương Thích vừa điều tra tập đoàn Đông Hằng nên không tính là quá xa lạ.
Kỳ thật cô không biết mình nên đến bộ phận nào.
Nhưng…
Cô nảy ra ý tưởng: “Nghiên cứu sản phẩm mới là bộ phận nào?”
“Bộ phận nghiên cứu phát triển?” Lương Tân Hòa bác bỏ: “Em cái gì cũng không biết, đừng gây rắc rối.”
Lương Thích: “…...”
Lương Tân Hòa lại giúp cô nghĩ ra một nơi tốt: “Em đến phòng tạp chí đi.”
“Nơi này làm cái gì?” Lương Thích hỏi.
“Đông Hằng mới thành lập một bộ phận mới vào tháng trước và dự định ra mắt sản phẩm riêng, chuyên về tạp chí điện tử, hiện tại bộ phận này đang thiếu người nên em sẽ đến giúp. Nếu thiếu văn án, nói không chừng em có thể giúp. Anh còn tưởng em lên đại học cái gì cũng không học, không nhìn ra, em lại có thể làm thơ.” Lương Tân Hoà nói xong tiếp tục bảo: “Lương Thích, chính em muốn nói làm người mới thêm lần nữa, anh cho em cơ hội, đừng đến lúc đó gây thêm phiền phức cho công ty.”
Lương Thích: “...Được.”
Lương Tân Hoà kêu cô báo cáo với bộ phận nhân sự vào thứ hai rồi cúp điện thoại.
Lương Thích nhìn thoáng qua, hôm nay đã là thứ bảy.
Công việc mới sẽ đến nhanh thôi.
------------------------------------------------------------
Chạng vạng tối, Hứa Thanh Trúc nhận được điện thoại của Bạch Vi Vi.
Sau đó nàng vội vã phóng xe ra ngoài.
Hứa Thanh Á nhìn bóng lưng nàng, nghi hoặc hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Nhưng không có câu trả lời.
Khi đó, trong phòng, Lương Thích đang chuẩn bị tài liệu cho công việc, nguyên thân đã ném bằng tốt nghiệp của mình vào một góc, Lương Thích phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được nó.
Lúc đầu, nguyên thân chính là học đại học gà rừng, chỉ có bằng tốt nghiệp, không có bằng cấp.
Có điều, ảnh trên bằng tốt nghiệp lại rất trẻ trung và bắt mắt.
Tóc dài ngang vai, nụ cười đầy rạng rỡ.
Lương Thích cảm khái thở dài, năm tháng là một con dao gϊếŧ heo.
So với bức ảnh thực sự có thể gạt người.
Không ai có thể nghĩ rằng người trong tấm ảnh này là một tên ăn chơi trác táng, thủ đoạn tàn bạo.
Cô sắp xếp mọi thứ ngăn nắp rồi đi xuống lầu.
Trong phòng khách chỉ có Hứa Thanh Á, cô hỏi: “Chị em đâu?”
“Mới ra ngoài.” Hứa Thanh Á nói: “Hình như chị Vi Vi tìm chị ấy.”
Lương Thích: “Vậy à.”
Cô cũng không để ý lắm.
Nhưng đến 9 giờ tối, Hứa Thanh Trúc vẫn chưa về.
Lương Thích đợi trong phòng rất lâu, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.
Trong nháy mắt, không hiểu sao, cô ảo giác mình là một khối “Hòn vọng thê”.
Thậm chí, cô chán đến mức đã tháo tấm thảm ra và tìm một tấm thảm mới từ phòng khác.
Chân giẫm lên tấm thảm mềm mại, cứ cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.
9 giờ 20, Lương Thích không gọi được cho Hứa Thanh Trúc.
Nó cứ đổ chuông nhưng không ai trả lời.
Cô lại gửi thêm một vài tin nhắn trong WeChat.
Vẫn không có ai trả lời.
Cô tìm một chiếc áo khoác rồi đi xuống tầng dưới, tầng một trống rỗng và yên tĩnh đến kỳ lạ.
Chân bước lên chiếc thang gỗ chắc chắn, phát ra tiếng “cót két”.
Quạnh quẽ cô độc.
Trong lòng Lương Thích càng ngày càng bất an.
Cô lại gọi điện thoại cho Hứa Thanh Trúc, trực tiếp tắt máy.
Mà khi cô muốn gọi lại thì nhận được một tin nhắn.
Là một số lạ, phông nền của bức ảnh là một chiếc hộp đêm chứa đầy khói, một nhóm người đang ngồi trước một chiếc bàn tròn, cả nam lẫn nữ, trên môi nở nụ cười dâʍ đãиɠ.
Trong khi Bạch Vi Vi và Hứa Thanh Trúc ngồi dưới ánh đèn mờ ảo, Bạch Vi Vi đã say, còn Hứa Thanh Trúc cũng không khá hơn là bao.
Trước mặt các nàng trưng bày sáu ly rượu và một cái xúc xắc.
Lương Thích cau mày, đang muốn xác định đây là nơi nào?
Bên kia gửi tin nhắn tới.
【Lương Thích, ngươi sẽ sớm bị đội nón xanh thôi.】
Lương Thích:【Ngươi là ai? Đây là đâu?】
Vài giây sau, tin nhắn gửi tới:【Vợ ngươi đang chơi roulette với người khác ở Hoa Duyệt Quốc Tế.】
【Nếu ngươi đến muộn một chút thì sẽ không biết là rượu hay người.】
----------------------------------------------------------------------------
Mọi người bình luận đễ mình có động lực ra thêm chương nha:33