Lương Thích xuống lầu mới hiểu được hàm nghĩa đầy đủ của câu nói kia.
Lẽ ra là——buổi tối cô ngủ trên giường, còn tôi ngủ dưới sàn.
Nhưng đâu có điên đến mức một Alpha có thể chất tốt lại để một Omega vừa qua cơn phát tình, vừa mới xuất viện, cơ thể vẫn đang trong tình trạng suy nhược ngủ trên sàn nhà?
Lương Thích không làm được.
Lương Thích cảm thấy không ai có thể làm như vậy.
Ba người ăn cơm xong, Hứa Thanh Trúc đi thư phòng.
Hứa Thanh Á cũng trở về phòng ngủ.
Lương Thích không có việc gì làm, lên phòng kiểm tra.
Cô cần phải hiểu rõ "ma quỷ" xung quanh nguyên thân.
Những người lúc trước gửi tin nhắn ghê tởm cho cô, còn có những người ở trong nhóm muốn cùng nhau chơi vợ cô.
Cái quái quỷ gì thế.
Lúc trước cô đã rời khỏi hết các nhóm, nhưng người kết bạn vẫn giữ lại, một đống người còn đang gửi tin nhắn cho cô, vừa mới kéo xuống thì toàn bộ đều thành dấu chấm đỏ, kết quả thực sự là muốn bức chết chứng OCD của cô.
Lương Thích nhấp vào màn hình với vẻ nghiêm túc, về cơ bản đều là hỏi tại sao cô rời nhóm? Rồi có đời sống tìиɧ ɖu͙© với Omega không thoải mái.
Thoải mái hay không thì cô không biết, những người này toàn hạ lưu.
Vốn là muốn từ nơi này biết chút tin tức, lại phát hiện không có gì hữu ích nên xoá kết bạn rất nhiều, đến khi hệ thống nhắc nhở cô đã xóa quá nhiều người, đồng thời hỏi tài khoản có bị đánh cắp hay không.
Xóa xong một nhóm người, cô đăng lên vòng bạn bè.
【Cỏ mùa xuân
Mây mùa hè
Lá rơi mùa thu
Tuyết mùa đông
Mọi thứ dường như còn sống
Mọi thứ đều thơ mộng
Mọi thứ đều nhắc nhở tôi phải sống tốt
Để yêu thế giới hơn
Tốt nhất là
Nên trân trọng những người xung quanh
Hạnh phúc hiện tại.】
Tựa như một bài thơ trữ tình, với phong cách bạn bè trước kia của nguyên thân khác một trời một vực.
Rốt cuộc, nguyên thân đã từng đăng ảnh bán thân Omega và Beta xinh đẹp, chân dài trong Moments, hoặc du thuyền, xe hơi sang trọng và các bữa tiệc xã hội.
Những điều này cũng không giống với lối sống của Lương Thích.
Trước đây Lương Thích nghĩ rằng nếu một ngày nào đó cô trở nên giàu có, cô sẽ khiêm tốn làm việc.
Có thể mua xe sang trọng, mua biệt thự, nhưng nhất định nhớ kỹ hai chữ “khiêm tốn”.
Không nên khoe khoang ra ngoài.
Bởi vì một khi của cải bị phơi bày một cách phô trương thì có nghĩa là người đó không được thông minh lắm.
Bài thơ này của cô được phát đi, làm cho vòng bạn bè bàn tán sôi nổi.
Một số người trong vòng bình luận:
[Bạn đã sao chép nó từ đâu? Rất hay.]
[Lương lão sư cân nhắc viết hộ sao? Em gái tôi viết văn còn thiếu 800 chữ.]
[Trời ạ, đây tính toán là thay đổi hình dạng?]
[Bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ?]
[……]
Lương Thích đồng thời trả lời:【Không sao chép, tôi tự viết.】
【Tôi dự định thay hình đổi dạng, bắt đầu một cuộc sống mới.】
Khu vực bình luận đều là: [???]
Rõ ràng là không ai tin điều đó.
Nhưng Lương Thích không phải cho bọn họ xem, cho Hứa Thanh Trúc xem, cũng cho mình xem.
Cô là Lương Thích, là Lương Thích sẽ nỗ lực để sống.
Lúc đầu nguyên thân có việc làm, được bổ nhiệm làm phó giám đốc bộ phận nhân sự của công ty Lương gia, cũng không đến đó mấy ngày.
Cô ta đã quen làm một tay chơi, đua xe đua ngựa với đám người Trình Nhiễm, khi vui vẻ sẽ thuê trực thăng bay đến sòng bạc đánh bài, mất vài triệu trong một đêm cũng không phải là vấn đề.
Thông thường là du thuyền, tàu thủy, trượt tuyết, mọi hoạt động giải trí đều có thể.
Chuyên ngành đại học là văn học chữ Hán, chuyên ngành dầu Vạn Kim nhưng lại thi đậu vào trường đại học rất kém, bình thường thi cuối kỳ đều gian lận, điểm danh thì tìm người thay báo cáo, làm bài tập thì nhờ người viết hộ, học ở trường này đều là vô bổ.
Căn bản không học được gì.
Lương Thích không hài lòng về điều đó.
Lúc đầu, cô không thể vào đại học, sau đó nhiều lần muốn tự lập, vì phải liên tục tham gia đoàn phim nên cô không có thời gian để học.
Mặc dù vậy, để hiểu rõ hơn về kịch bản, cô vẫn không ngừng mở rộng kiến
thức và học hỏi không ngừng.
Bởi trình độ học vấn thấp nên khi trở thành diễn viên cô đã bị công kích.
Còn rất đau.
Nếu có cơ hội, Lương Thích vẫn muốn được trở lại trường học.
Có điều, bây giờ tất cả đều vô nghĩa.
Cô đã kiểm tra hoạt động kinh doanh của Lương gia, nó được coi là một trong những giới thượng lưu ở thành phố Hải Châu.
Ngành công nghiệp chính là hàng xa xỉ cao cấp, đồng thời mua lại một số trung tâm mua sắm và khách sạn, chưa hề can thiệp đến chính phủ.
Mà lần này Khâu Tư Mẫn nói mảnh đất phía nam kia là mảnh đất chính phủ đưa ra kế hoạch phát triển trong tương lai, không biết là để xây trung tâm mua sắm mới hay trường học mới, chỉ cần bắt kịp chính sách thuận lợi thì họ có thể kiếm được rất nhiều tiền trong thời gian ngắn phải không?
Gia đình Chu Di An thì làm chính trị.
Từ xa xưa đến nay, người làm chính trị cao hơn người kinh doanh một bậc.
Việc Khâu Tư Mẫn muốn nối dây cũng không đáng trách.
Nhưng muốn bán cô?
Không đời nào.
Sau khi Lương Thích điều tra xong, lại đi tra công ty nhà Hứa Thanh Trúc.
So với Lương gia, công ty Hứa gia chẳng khác gì một công ty trang sức.
Tuy nhiên, trang sức Minh Huy do Hứa gia mở rộng đã cách đây ba năm, là một công ty có tiếng trong ngành, mỗi năm xuân hạ thu đông đều cho ra mắt một sản phẩm mới, còn chưa đưa ra thị trường đã bị sa thải khỏi Thiên gia.
Trong lĩnh vực trang sức, ngay cả một thương hiệu xa xỉ cao cấp Đông Hằng cũng không thể sánh bằng Hứa gia.
Không quá lời khi nói rằng trang sức Minh Huy ba năm trước là chuẩn mực trong ngành và nằm ngoài tầm với của nhiều công ty trang sức.
Nhưng những năm gần đây đã xuống dốc.
Trên mạng thậm chí có người nói trang sức Minh Huy xuống dốc là một thời đại suy tàn.
Có thể thấy trên mạng khen ngợi gia đình của nàng cao đến mức nào.
Công ty không phải của họ Hứa, người nắm quyền đời trước họ Thịnh, tên Thịnh Vọng.
Ông có một người con trai và một người con gái, con gái ông tên Thịnh Lâm Lang, là nhân vật nổi tiếng hàng đầu ở Hải Châu, có tin đồn rằng ba đại công tử hào môn ở thành phố Hải Châu đều theo đuổi cô, cô từ trong số người theo đuổi đông đảo lại chọn Hứa Quang Diệu, người tầm thường nhất, kết hôn với hắn.
Vào thời điểm đó, Hứa Quang Diệu chỉ là nhà thiết kế của trang sức Minh Huy.
Mọi người đều cho rằng nên truyền lại trang sức Minh Huy cho con trai ông là Thịnh Thanh Lâm, nhưng Thịnh Thanh Lâm lại thanh cao và kiêu ngạo, mới 20 tuổi đã trở thành một kiến
trúc sư quốc tế nổi tiếng.
Khi ấy, bạn gái của anh là Tô Dao, một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thế giới.
Phần gia nghiệp này nói cái gì cũng không rơi vào tay Hứa Quang Diệu.
Tuy nhiên, thế sự vô thường, Thịnh Thanh Lâm qua đời vì một tai nạn khi mới 25 tuổi, bạn gái của anh cũng ra nước ngoài học cao hơn, lâu sau truyền ra tin kết hôn.
Ông Thịnh trong lúc nhất thời già đi rất nhiều, sau đó không còn lòng dạ nào quản lý công ty, từ từ công ty vào tay Hứa Quang Diệu.
Về cái chết của Thịnh Thanh Lâm, trên mạng có nhiều ý kiến
khác nhau.
Có người nói rằng bạn gái đã gϊếŧ anh ta vì anh ấy nhìn thấy bạn gái *xuất quỹ.
(*Nghĩa nôm na là công khai giới tính thật)
Còn có người nói là Hứa Quang Diệu hại chết, bởi vì Hứa Quang Diệu sẽ được lợi nhiều nhất từ vụ việc đó.
Không ai có thể kết luận được.
Chân tướng như thế nào, sợ chỉ có người liên quan mới biết.
Lương Thích đã điều tra xong những thứ này, trong lòng cảm khái.
Không ngờ sau lưng gia đình Hứa Thanh Trúc còn có một đoạn chuyện xưa trắc trở như vậy.
Vừa lúc cô đang nghiên cứu thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Một dãy số lạ hiện trên màn hình, cô lưỡng lự vài giây mới nhấc máy.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc là Chu Di An.
Cô ta cười nhẹ nhàng: “Bảo bối, cuối cùng em cũng chịu nghe điện thoại rồi.”
Lương Thích: “…..”
Sớm hay muộn gì cũng phải đổi số.
“Chuyện gì?” Lương Thích tức giận hỏi.
“Tôi không có việc gì thì không thể gọi cho em?” Chu Di An cười tà ác, nghe thấy cô thở dài, sợ cô cúp máy thì lập tức nói: “Khi tôi điều tra em đã tìm thấy một chút chuyện, em có muốn nghe không?”
Lương Thích lạnh lùng nói: “Muốn nói thì nói, không muốn thì cúp.”
“Có liên quan đến Omega đáng yêu của em, nghĩ….” Chu Di An còn chưa nói xong đã bị Lương Thích lạnh lùng cắt ngang: “Không nói thì thôi.”
“Em chẳng lẽ không tò mò bố mẹ ruột của Hứa Thanh Trúc là ai….” Chu Di An nói vội vàng, chưa nói hết lại bị Lương Thích cúp máy.
Từ trước đến này, Lương Thích luôn tin rằng thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí.
Chu Di An tới tìm cô, tất nhiên có yêu cầu.
Hơn nữa, tìm hay không tìm được bố mẹ ruột của Hứa Thanh Trúc quan trọng sao? Quan hệ giữa nàng với bố mẹ hiện tại tốt là được.
Lương Thích thuận tiện kéo số kia vào sổ đen.
Một lúc sau, điện thoại lại reo.
Cô vô thức cúp máy.
Vài giây sau, nó lại vang lên.
Cô cúp lần nữa.
Cô đoán là Chu Di An đã đổi số khác.
Người này thật nhàn hạ.
Đến khi gọi tới lần thứ ba, cô không kiên nhẫn nhận máy: “Có để yên không?”
Đối phương im lặng hai giây: “....”
“Nếu cô gọi lại tôi lần nữa, tôi sẽ kiện cô….”
Ba chữ “quấy rối tìиɧ ɖu͙©” chưa nói ra miệng, giọng nói lạnh lùng của đối phương vang lên: “Lương Thích.”
Lương Thích: “?”
Không phải Chu Di An.
Nguyên thân không có ghi chú.
“Ai.” Lương Thích thu hồi những lời muốn chửi người, thấp giọng trả lời: “Chuyện gì?”
“Em còn đến công ty làm việc không?” Đối phương nói: “Nếu em không đến, anh sẽ rút vị trí đó.”
Lương Thích: “…..”
Ai đây?
Cô ho nhẹ một tiếng: “Cái kia....”
Đối phương: “Hả?”
Lương Thích tận lực khiêm tốn: “Xin hỏi anh là?”
Đối phương im lặng, Lương Thích cách điện thoại có thể cảm nhận được hắn không nói nên lời.
Vài giây sau, giọng nói lạnh lùng, nghiêm nghị kia nói: “Lương, Tân, Hòa.”
Lương Thực thở phào nhẹ nhõm, khá quen thuộc nói: “Nhị ca.”
Lương Tân Hoà: “?”
Anh cười nhẹ: “Lương Thích, em bị quỷ ám à?”
Lương Thích: “...??”