Đã hơn mười giờ, sau khi kiểm tra phòng Triệu Tự Ninh liền đi.
Tối nay cô không trực ca đêm, kiểm tra phòng xong chính là thời gian riêng của cô, Triệu Tự Ninh đến gặp Hứa Thanh Trúc xong, không có vấn đề gì thì cô trở về nhà.
Trong phòng bệnh, Hứa Thanh Trúc đang nhắm mắt ngủ, nghe thấy tiếng bước chân, mở mắt thấy Triệu Tự Ninh, cười yếu ớt nói: “Cậu tới rồi.”
Triệu Tự Ninh gật đầu: “Thấy tốt hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều.” Hứa Thanh Trúc ngồi dậy.
Quan hệ giữa hai người không tính là đặc biệt quen thuộc, Hứa Thanh Trúc với Bạch Vi Vi lại khác, hai người là bạn học cấp ba, còn là bạn cùng phòng đại học.
Quen biết rất nhiều năm, Bạch Vi Vi và Triệu Tự Ninh biết nhau trên mạng bởi vì họ chơi một trò chơi trực tuyến với nhau.
Có một đoạn thời gian, Bạch Vi Vi mở miệng ngậm miệng đều là bạn trên mạng của tôi.
Sau đó, Bạch Vi Vi bị viêm dạ dày cấp tính, khi đưa vào bệnh viện, bác sĩ điều trị chính là Triệu Tự Ninh mà điện thoại của Triệu Tự Ninh rơi trong phòng bệnh bị Bạch Vi Vi thấy được tin nhắn của mình gửi cho cô nên hai người đã tình cờ gặp mặt.
Thế là chúng tôi trở thành bạn.
Sau khi tốt nghiệp, Bạch Vi Vi không kế thừa gia nghiệp và trở thành người đại diện.
Công việc của cô ấy bận rộn muốn chết, cũng không có thời gian chơi game, thậm chí cũng không có thời gian tán tỉnh Triệu Tự Ninh.
Mà Triệu Tự Ninh đối với cô ấy cũng chỉ vậy.
Triệu Tự Ninh quá nội tâm, Hứa Thanh Trúc và Bạch Vi Vi đều không đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì.
Lúc trước Bạch Vi Vi nhập viện, Hứa Thanh Trúc vẫn luôn ở phòng bệnh chăm sóc và biết được Triệu Tự Ninh.
Thỉnh thoảng nàng đến bệnh viện, Bạch Vi Vi luôn nhờ Triệu Tự Ninh chăm sóc nên thường xuyên qua lại cũng quen.
Về Chu Di An, Hứa Thanh Trúc có hỏi Triệu Tự Ninh.
Bởi vì lúc Lương Thích phát ra tin nhắn thoại kia, Triệu Tự Ninh cũng ở đây, chờ Lương Thích và Bạch Vi Vi đi rồi, Triệu Tự Ninh đặc biệt tới một chuyến, hỏi nàng có biết quan hệ giữa Lương Thích và Chu Di An hay không.
Hứa Thanh Trúc quả thực biết một số chuyện, ví dụ như “Lương Thích” trước đó đã nói với Trình Nhiễm một câu, mẹ kiếp Chu Di An, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Khi đó nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, đành lên mạng tìm kiếm cái tên này nhưng không thấy gì.
Người giấu giới tính sẽ thường tiêm chích ma túy, chỉ những người thân thiết mới biết giới tính của cô ấy, nếu cô ấy nộp đơn vào Cơ quan quản lý quốc gia để trở thành người giấu giới tính thì sẽ được quốc gia bảo vệ, không có thông tin nào liên quan đến giới tính của cô ấy xuất hiện trên Internet.
Tương ứng, quá trình đăng ký trở thành người giấu giới tính rất rườm rà và phải chi tới 20 ngàn vạn.
Vì vậy, người che giấu giới tính ở trong nước không nhiều.
Người giấu giới tính cơ bản đều thích người cùng giới nhưng sợ bị dư luận công kích nên chọn cách giấu giới tính với giá cao.
Chu Di An chính là một ví dụ điển hình.
Một khi trở thành người che giấu giới tính, quốc gia sẽ đứng ra bảo vệ khỏi sự chỉ trích của dư luận.
Sau khi Hứa Thanh Trúc nói ra sự thật, hỏi lại Triệu Tự Ninh: “Chu Di An thích Alpha sao? Hay đúng hơn là thích Lương Thích.”
Triệu Tự Ninh dừng một chút, chỉ mơ hồ nói: “Cậu nghĩ đáp án thế nào.”
Coi như là nhắc nhở Hứa Thanh Trúc.
Nên Hứa Thanh Trúc đến phòng bệnh của Lương Thích.
Ban đầu nàng muốn giúp đỡ Lương Thích.
Mặc dù không muốn mở miệng nhưng điện thoại của mẹ khiến nàng rất khó xử, thế là vẫn đi gặp Lương Thích.
Nhưng lại nghe thấy một số điều không tốt lắm.
Những gì Lương phu nhân nói, nàng đại khái hiểu được.
Nàng nghe được tiếng hai mẹ con Lương Thích cãi nhau, vì vậy tâm tình của nàng thoáng có chút lắng đọng.
Có điều vẫn tốt, vào thời điểm cuối cùng nó đã dừng lại.
Sao nàng có thể dựa vào Lương Thích chứ?
Đó là Lương Thích.
Tuy nhiên...... người đó trông không giống Lương Thích lắm.
“Vẫn nghĩ đến Lương Thích?” Lời nói của Triệu Tự Ninh kéo về suy nghĩ đã bay xa của Hứa Thanh Trúc, nàng lắc đầu, một tay ấn mi tâm: “Không có.”
Sau đó lại nói: “Ừm.”
“Cô ấy và Chu Di An, cậu có chắc không?” Triệu Tự Ninh hỏi.
Hứa Thanh Trúc gật đầu: “Tôi đã gọi điện cho cô ấy, đại khái đã biết.”
“Thế là được.” Triệu Tự Ninh dừng một chút, chuyển cái ghế ngồi xuống, nút áo blouse trắng được cô cài lên trên cùng cẩn thận, mái tóc dài buộc lên tuỳ ý, từ từ tháo kính ra, nốt ruồi dưới khóe mắt lộ ra, gọng kính bị kẹp giữa ngón tay, xoay người mấy cái: “Cậu tới tìm tôi hẳn là muốn biết về Lương Thích.”
“Ừm.” Hứa Thanh Trúc không phủ nhận: “Lúc trước cậu nói Lương Thích có chứng mất trí nhớ đúng không?”
“Đúng vậy, cô ấy vừa mới tỉnh lại có một số triệu chứng mất trí nhớ. Sau khi tôi yêu cầu chụp CT não cho cô ấy, kết quả cho thấy không có vấn đề gì, trí thông minh và cơ thể của cô ấy cũng không hề suy giảm.” Triệu Tự Ninh nói: “Nhưng mấy ngày nay cô ấy lại rất khác thường, giống như... đột nhiên trở thành một người khác.”
“Cậu và cô ấy quen nhau khá lâu, cậu cảm thấy vì sao?” Hứa Thanh Trúc hỏi.
Triệu Tự Ninh lắc đầu: “Tuy tôi biết cô ấy nhưng chúng tôi không thân.”
Cô không muốn có mối quan hệ với người như Lương Thích.
Từ nhỏ có ai không biết Triệu Tự Ninh và Lương Thích không hợp nhau.
Tên đó từ khi còn học tiểu học đã kiêu ngạo ương ngạnh, xâm chiếm địa bàn, lập bè phái, một tiểu bá vương ỷ vào việc có hai người anh trai, gia đình lại giàu có, quyền lực, lúc đó gia thế Lương gia còn mạnh hơn bây giờ, một gia đình hào môn có thể được tính vào giới thượng lưu trong thành phố.
Nhiều năm trôi qua, Lương gia cũng xuống dốc.
Nhưng tính khí của Lương Thích vẫn không thay đổi.
Thậm chí là tệ hơn.
Chỉ là… lúc nhỏ sau khi bị bắt cóc một lần, vào thời điểm đó, Lương Thích cũng xuất hiện một số triệu chứng kỳ quái.
Đôi khi đang ngủ gật trong lớp, cô ấy giật mình tỉnh giấc và nói: “Tôi không phải là tôi, tôi là ai?”
Lải nhải rồi cằn nhằn.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy là do cô bị bắt cóc nên có chút không tỉnh táo.
Nghe nói có một cô bé khác cũng bị bắt cóc, sau khi trở về thì hôn mê hai tháng, kể từ lần đó cũng không biết nói.
Khi đó, Triệu Tự Ninh không biết người đó là Hứa Thanh Trúc.
Mà Triệu Tự Ninh từ nhỏ tính cách lạnh lùng, thành tích học tập khá tốt, không muốn giao tiếp với người khác, lúc còn đi học, nhiều người cho rằng cô là người kiêu ngạo.
Mặt cô cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng có người đưa thư tình cho cô, rước lấy không ít người ghen tỵ.
Mọi người bắt đầu phân hóa ở độ tuổi 15-18.
Trước 15 tuổi, cũng sẽ không rõ mình thuộc giới tính nào.
Dù vậy, vẫn có nhiều người động tâm trước 15 tuổi.
Khi học cấp hai, một cô gái mà Lương Thích thích đã đưa một bức thư tình cho Triệu Tự Ninh, sau giờ học Lương Thích đưa người đến chặn Triệu Tự Ninh lại.
Hai người còn hẹn trước.
Ngày đó cả hai đều đầy vết thương nhưng Triệu Tự Ninh tốt hơn, Lương Thích cũng không bao giờ chọc tức Triệu Tự Ninh nữa.
Triệu Tự Ninh vẫn luôn khinh thường Lương Thích.
Nói cách khác, cô không quá để ý đến loại nhị đại ỷ trong nhà có tiền để làm xằng bậy.
Và Chu Di An cũng là loại người cô ghét.
“Nhưng kỳ thực cô ấy rất khác so với trước đây.” Triệu Tự Ninh nói thật: “Đột nhiên cô ấy trở nên lịch sự, khiêm tốn, ôn nhu, thậm chí có chút thân thiện.”
Hứa Thanh Trúc trầm mặc một lát rồi nói: “Chẳng lẽ đây không phải Lương Thích?”
“Tôi cũng có suy đoán, nhưng tôi đã kiểm tra tất cả camera sau khi cô ấy nhập viện, xác minh nhóm máu và DNA của cô ấy, tất cả đều chứng minh cô ấy là Lương Thích.”
“Còn lý do nào khác có thể khiến tính cách của cô ấy thay đổi chỉ sau một đêm?” Hứa Thanh Trúc hỏi: “Có trường hợp nào tương tự không?”
“Trước kia cũng từng xảy ra, một số người được giao cho tổ chức bí ẩn quốc gia để nghiên cứu, họ bị nhốt trong mấy chục năm. Sau đó được xác nhận rằng họ chỉ đơn giản là muốn thay đổi nhưng thường thì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi những sự kiện lớn.” Triệu Tự Ninh dừng lại rồi hỏi: “Cậu nghĩ cô ấy thuộc loại nào?”
Hứa Thanh Trúc lắc đầu: “Tôi không biết.”
Một lúc sau, Hứa Thanh Trúc nghĩ: “Hôm đó tôi phát tình, cô ấy muốn cưỡng bức đánh dấu tôi, tôi đẩy mạnh một cái, đầu cô ấy đập vào tường phát ra tiếng động lớn, chẳng lẽ có liên quan gì đến chuyện này sao?”
“Có thể nhưng tôi đã kiểm tra, trong não cô ấy không có cục máu đông nào đè lên dây thần kinh nên nhìn không giống như mất trí nhớ, nhiều khi là do yếu tố khác gây ra.” Triệu Tự Ninh nói: “Ngày mai tôi sẽ giúp cô ấy kiểm tra toàn thân.”
“Cô ấy sẽ đồng ý chứ?” Hứa Thanh Trúc hỏi.
Triệu Tự Ninh dừng đẩy mắt kính, khẳng định nói: “Hiện tại cô ấy sẽ.”
“Nhưng mà...” Triệu Tự Ninh ngừng rồi tiếp tục: “Bây giờ cô ấy không tốt sao?”
“Rất tốt, tốt đến mức khiến người khác không thể tin được.” Hứa Thanh Trúc nói.
“Vậy cần phải để ý làm gì?” Triệu Tự Ninh bảo: “Mặc kệ cô ấy là lãng tử hồi đầu hay là hoàn toàn tỉnh ngộ, miễn hiện giờ đủ tốt là được phải không? Đôi khi con người không thể quá bị ám ảnh bởi câu trả lời.”
Hứa Thanh Trúc bỗng nhiên mỉm cười: “Cậu nói đúng.”
Chờ khi Triệu Tự Ninh rời đi, Hứa Thanh Trúc nằm ở trên giường nghĩ tới nghĩ lui.
Thật lâu sau, nàng nhắn tin cho Lương Thích:【Trước đây là tôi không tốt, xin lỗi.】
----------------------------------------
Hôm nay, Lương Thích tỉnh dậy mới thấy tin nhắn, cô trả lời:【Không sao.】
Sau đó xuống lầu mua điểm tâm, xách lên tầng mười ăn cùng Hứa Thanh Trúc.
Hai người yên tĩnh ăn bữa sáng.
Lương Thích cũng không đề cập đến việc ly hôn.
Cô đã thử rồi, việc gửi tin nhắn liên quan đến chuyện ly hôn cho Hứa Thanh Trúc sẽ bị hệ thống chặn, ngày hôm qua hệ thống xuất hiện trong thời gian ngắn, cảnh báo cô không nên làm việc vô ích nữa.
Không có đường tắt để công lược.
Cô bỏ cuộc.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Lương Thích khéo léo từ chối đề nghị kiểm tra toàn thân của Triệu Tự Ninh, nhất quyết muốn mình xuất viện rồi hỏi Hứa Thanh Trúc có muốn xuất viện không.
Triệu Tự Ninh vừa tới nói có thể xuất viện nhưng về nhà phải nghỉ ngơi, quan sát cẩn thận hai ngày mới có thể hoạt động bình thường.
Lương Thích tiếp tục làm thủ tục xuất viện.
Trên đường về nhà, suốt chặng đường Hứa Thanh Trúc ngồi im lặng ở ghế phụ, lại là bộ dáng người lạ chớ gần.
Sự yếu đuối và xa cách đêm qua tựa như không còn sót chút gì.
Hai người như người xa lạ.
Mà xe chạy đến gần cao ốc Vân Đỉnh, điện thoại Lương Thích đột nhiên vang lên.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu khiến Hứa Thanh Trúc mở mắt ra, nàng nhìn Lương Thích đang lái xe: “Tấp sang một bên hay tôi tắt máy giúp cô?”
Lương Thích nói: “Xem là ai.”
Cô không dám để Hứa Thanh Trúc nhận máy.
Điện thoại của nguyên thân giống như một quả bom ngẫu nhiên phát nổ, không biết lúc nào nó sẽ nổ.
Chính cô nhận cũng kinh hồn bạc vía, càng không nói đến để Hứa Thanh Trúc nhận.
Hứa Thanh Trúc nhìn, là Hứa Thanh Á.
Lúc này nàng mới nhận máy, mở loa ngoài.
Hứa Thanh Á ở trong điện thoại nói: “Chị Lương Thích, chị đang làm gì vậy? Chúng ta thương lượng một chuyện đi.”
Lương Thích nhìn Hứa Thanh Trúc, Hứa Thanh Trúc chỉ làm khẩu hình nói: “Lái xe cẩn thận.”
Lương Thích ho nhẹ một tiếng, cố tỏ ra bình thường: “Chuyện gì?”
“Khách sạn quá vắng.” Hứa Thanh Á nói: “Em có thể đến nhà chị ở vài ngày không?”
Hứa Thanh Trúc quả quyết từ chối: “Không được.”
“A? Chị em cũng ở đây à?” Hứa Thanh Á có chút khó chịu, sau đó nói: “Em đang hỏi chị Lương Thích không hỏi chị.”
“Chị có quyền quyết định.” Hứa Thanh Trúc nói.
Hứa Thanh Á hừ lạnh một tiếng: “Em đi đây, hiện tại em đã ở trước cửa nhà chị rồi, mau trở về.”
Hứa Thanh Trúc: “.....”
Lương Thích bất đắc dĩ, đành phải nói: “Đợi một lát, tụi chị về ngay.”
Cúp điện thoại, Hứa Thanh Trúc nói: “Chuyện của em ấy tôi sẽ lo, cô không cần quan tam. Sau khi trở về, tôi sẽ chuyển đến phòng ở phía Đông tầng một, tôi sẽ trả tiền thuê cho cô theo giá thị trường, bố tôi sức khỏe không tốt, hiện tại công ty xảy ra chút vấn đề, tạm thời không thể ly hôn với cô nhưng đến thời điểm thích hợp thì chúng ta ly hôn, được không?”
Không đợi Lương Thích trả lời, Hứa Thanh Trúc đã nói: “Trong khoảng thời gian này, hy vọng cô trước mặt gia đình tôi vẫn giống trước, nguỵ trang nhiều nhất có thể.”
Lương Thích: “….”